Trận đánh này mất đến gần một năm, rốt cục đã chiến thắng khải hoàn, thu hồi lại được biên cương. Đáng tiếc nhất là một thế hệ danh tướng — Tư  Mã Dục đã hy sinh nơi chiến trường. Ngay lập tức Hoàng Thượng hạ lệnh hậu táng ghi ân ông như một công thần, sau đó tứ phong Tư Mã Diệu kế thừa hàm vị này của phụ thân, mặt khác lại thưởng hoàng kim vạn lượng…… Ta mỗi ngày đều bồi bên người hắn, sợ hắn không chịu được nỗi đau mà ngã xuống, nhưng hắn không thế, lưng vẫn thẳng tắp, vẻ mặt vẫn thật bình tĩnh. Nhiều ngày phải đối mặt với chúng thần trong triều tới cửa tế điện, biểu hiện của hắn vẫn vô cùng hoàn mỹ, lo liệu chu toàn cấp bậc lễ nghĩa. Lúc này đây, hắn đã nói với ta thật nhiều điều mà bao ngày chúng ta chưa thể nói ra.“Diệp, ta muốn đi trấn thủ biên cương, đem sức lực chiến đấu bảo vệ quốc thổ bình an, hưng thịnh.”  Đôi mắt hắn ngưng trọng, chăm chú nhìn sâu vào mắt ta. Ta nhíu mày: “Đi bao lâu?” “Không trở lại.” “Ngươi đang đùa với ta đúng không? Này, nói đùa thì phải cười lên chứ, ngươi đừng có nói đùa mà làm vẻ mặt nghiêm túc như thế được không? Ta sợ lắm … ” “Ngươi biết ta có phải là người thích nói đùa hay không mà, ta đang rất nghiêm túc.” “Vậy….ta thì sao đây?”  Ta cũng không biết tại sao lại hỏi như vậy, nhưng giờ phút này ta không biết phải làm thế nào cả. Hắn đặt tay lên vai ta, buộc ta phải nhìn thẳng vào mắt hắn, khóe miệng giơ lên mang chút chua xót: ”Lúc phụ thân qua đời đã từng nói, một vị tướng sĩ có thể chết ở trên chiến trường thì đó chính là vinh quang lớn nhất của người đó. Câu nói ấy của ông đã đánh thức ta, ta là tướng môn chi tử, theo lý thì nên vì nước lập công, sao có thể chỉ nghĩ đến nhi nữ tình trường?” Ta gật gật đầu, lẩm bẩm nói: “Hóa ra ở trong lòng ngươi, ta chỉ là …chỉ là cái gọi là nhi nữ tình trường liên lụy đến ngươi …..’’ Hắn lắc đầu cười khổ: “Diệp, ngươi không yêu ta, vì sao lại muốn ta ở bên cạnh ngươi? Nhìn thấy ta khổ sở, ngươi sẽ cảm thấy vui vẻ sao? Ta không thể chịu được cảnh ngươi có thể lên giường cùng một người ngươi không yêu. Loại sự tình này,  không có tình yêu, ta không làm được!” Nghe hắn nói xong, ta ngẩn người, có chút gấp gáp: “Có người đã nói điều gì đó với ngươi sao?” Bình thường hắn quyết sẽ không nói ra những lời như thế này,“Có phải là Chiêu Văn Vương không?” Hắn quay đầu qua một bên, không nói gì, rũ mắt xuống. Cảm thấy đã hiểu rõ rồi, thở dài một tiếng, ta nghe được thanh âm khinh lãnh của chính mình:“Một khi đã như vậy, ta sẽ tôn trọng sự lựa chọn của ngươi.” Tuy rằng ta không muốn cho người ta vô cùng để ý này rời xa ta. Hắn có chút ngẩn người, một lúc sau mới quay đầu lại, nở nụ cười vô cùng sáng lạn chói mắt: “Ôm ta, một lần cuối cùng……”  Chính là trong mắt hắn tràn ngập bi ai, thê lương đến mê người. Đêm đó, chúng ta tựa như hai con dã thú phát cuồng, cắn cắn,  ôm hôn cùng giao triền, tràn ngập liều lĩnh thống khổ cùng cuồng loạn, đủ để cho khắp cả người như bị thiêu đốt, điên cuồng………… Ngày hôm sau, xung quanh không có một bóng người, bên giường có tờ giấy hé mở: Con đường nhân sinh còn dài lắm, chỉ biết nhìn mà không thể trân trọng được! …… Lần này, là thật sự ư? là tuyệt đối sẽ không.. sẽ không …..nữa sao? Ta đau đớn cảm thụ chút dư âm còn sót lại bên giường, sau đó đứng dậy, biểu tình điềm nhiên đi uống rượu như không hề có chuyện gì xảy ra, rượu lại làm ta không thể tìm nổi con đường về nhà….. “Nguyên Tam công tử, Mẫu Đơn kính người.” “Nguyên Tam công tử, Hải Đường kính người một ly.” “Nguyên Tam công tử, Phù Dung cũng kính người một ly. ‘’—–‘’ “Nha, công tử, hảo tửu lượng~~~~! Ha ha……” “Ha ha ha, bao nhiêu ta cũng uống!” —- “Thế nào, các cô nương của Di Hương Viện không tồi chứ?” ‘’—-‘’ Lại uống xong một ly, ta nghiêng đầu nhìn về phía Nhị ca bên cạnh đồng dạng như ta, một tay ôm ấp nữ nhân ở trong lòng, ha ha cười nói:“Không sai! Quả nhiên đều là chim sa cá lặn, rất đẹp!” Nói xong ta còn ngả ngớn sờ soạng người trong lòng như để minh họa cho lời vừa nói ra. “Tam công tử thật xấu nha, nhân gia không thuận theo, lại phạt uống một ly nào.” “Hảo hảo, hôm nay không say không về! Ha ha ha……” Làm càn trong tiếng cười lớn, ta một ly tiếp một ly…… —– “Hai người các ngươi lăn lại đây cho ta, ba người huynh đệ chúng ta đã lâu không hàn huyên rồi.” Ngữ điệu Đại ca lạnh như băng làm cho hai tên loạng choạng ngã trái ngã phải là ta cùng Nhị ca một trận phát lạnh. “A! Đầu đau quá ~~~! Đau chết mất! Khó chịu quá~~! Các ngươi cứ từ từ tán gẫu, ta đi trước một bước! Ôi a! Không được! Không được……” Nhị ca bắt đầu giả chết, lắc mình một cái liền trốn vô buồng trong. Đau mà đi được nhanh như vậy sao, thật là biết pha trò mà. “Ngươi không có nghĩa khí! Hôm nay đến phiên ngươi gánh vác mà!” Ta có chút phiền não nhìn Nhị ca trước mắt đang chạy trốn như chuột kia hô to. Kết quả từ xa xa bay tới một câu,“…… Lần này ngươi trước đỉnh, lần sau tính cho ta hai lần đi …bay trước đây, bảo trọng, bảo trọngggggg..’’ — “A Diệp, đi đến phòng của ta ngay.”  Nghe đi, lời nói đủ để đóng băng ba thước đấy. “Được rồi.”  Ta nhận mệnh, cong vẹo đi theo người phía trước, đi vào gian phòng mà ta với nhị ca thường xuyên phải xưng tội, chúng ta hay nói đùa rằng đó là “Nói chuyện phiếm thất”. ——– Phải trải qua vài canh giờ lúc thì ôn nhu như nước, lúc thì như lửa Diệm Sơn, liều mạng dập có mà thêm bỏng người, khi thì kéo dài dài dòng dòng, thời gian nói chuyện siêu buồn tẻ chán nản rốt cục đã xong. Tin tưởng ta đi, cuộc nói chuyện phiếm này mà ghi lại thì chắc cũng có thể so sánh tầm cỡ với độ dày những quyển sách ghi chép việc Hoàng thượng bàn luận quốc sự với đại thần. Ta lê lết, kéo cái thân xác mệt mỏi phờ phạc của mình ra ngoài, chuẩn bị trở về ngủ bù. Khi lượn qua phòng của phụ thân, vừa vặn lại trông thấy ông đang nhìn chằm chằm tấm da cáo kia đến xuất thần, chắc là lại đang thương tiếc lão bằng hữu. Tâm đột nhiên lại căng thẳng, vẫy vẫy đầu, ta cất bước về phòng ngủ. ———- “Xú tiểu tử! Trước đây ta còn tưởng rằng ngươi tỏ vẻ lãng tử một thời gian thôi, không thể tưởng được lâu ngày lại lộ ra như bản tính thật thế này!”Khi ta vừa vác xác từ nơi oanh oanh yến yến về, cả người vẫn còn bị mùi hương ôn nhu nơi đó lởn vởn quanh mũi đến choáng váng thì phụ thân không biết từ đâu đột ngột nhảy bổ ra giáo huấn vài đường. “Phụ thân, người gần đây tuổi trẻ tiêu sái lắm đó! Người được ăn cái gì bổ à?” Ta bắt đầu xuất ra cái chiêu gọi thì là mà Thái Cực bát quái liên hoàn chưởng. “Làm trò! Ngươi có biết hiện tại trên đường mọi người gọi hai huynh đệ các ngươi là cái gì không?– hoa phố nhị huynh đệ! Cả ngày lưu luyến hoan tràng! Các ngươi cũng phải để cho ta chút ít mặt mũi đi chứ! Ta ngày càng nhăn nheo già nua cũng đều do các ngươi hết đấy, con ơi là con. ‘’ “Hoa phố nhị huynh đệ?! Muahaha ha ha………” Ta không nhịn nổi mà cười dữ dội ra tiếng,“Lão cha à, người cũng cũng đừng quá ghen tị, thế này nhé, từ giờ con gọi người là tình trường sát thủ lão lão công tử được không?!” Hóa ra không chỉ có người trẻ mới thích ham hố, già rồi cũng muốn có biệt danh để đời lắm, ôi, cha già! “Lão lão công tử cái đầu ngươi  !” Cái gáy đáng thương của ta lại bị đập một nhát, may mà không chết,“Đêm nay Chiêu Văn Vương sẽ tới, ta cấm ngươi xuất môn! Cẩn thận không là chết người  đấy! Nhân gia tính tình cực hảo không thèm so đo với ngươi,  ngươi cũng đừng có không biết xấu hổ mà lên mặt! Thủng chửa?” “Ôi dào! Đau đầu! Không nói nữa, con đi nghỉ ngơi đây!”  Ta phải khẩn trương chạy trốn thôi, ở đây lâu không bị lũ cuốn thì cũng bị lửa đốt cho đen thui. “Cả cửa sau lẫn góc tường ta đều sai người đến canh, nhìn ngươi lần này chạy đi đâu!”Thanh âm đắc ý dào dạt có chút khủng bổ lượn lờ uyển chuyển sau lưng ta. Ha ha, lão cha ơi, lão cha à, người cũng quá xem thường con của người rồi, ta mà đã muốn đi thì không có người nào ngăn được hết! Ta nghĩ thầm, cười hô hố trong bụng. Ngủ một giấc no nê sung suớng, vừa đánh ngáp tỉnh lại, xoa xoa mắt bỗng nhìn thấy trước giường có một người đang đứng lù lù nhìn ta, tuấn mỹ cực độ, sức quyến rũ bắn ra bốn phía. Vừa vặn không thể mê được, kiểu này muốn chạy trốn cũng không còn kịp rồi. “Ngươi đang trách ta sao?” Thanh âm trầm thấp sâu kín truyền đến. “Không dám.” Xốc chăn lên, đứng dậy mặc thêm áo. “Vậy vì sao ta không nhìn thấy ngươi?” “Ta bề bộn nhiều việc.” “Vội vàng lấy cớ này ứng phó để đi oanh oanh yến yến sao?” “Việc này có liên quan gì đến người.” “Không liên quan đến ta? Ngươi phải biết rằng bắt ngươi nhốt vào Vương phủ của ta không phải chuyện khó khăn gì.” Ngữ điệu của y nhu hòa thủy chung như trước, nhưng chả hiểu sao vẫn khiến nguời khác kinh sợ đến khiếp hồn. “Ngươi muốn như thế nào?” Ta biết khôn, chấp nhận thỏa hiệp. “Muốn cùng như lúc trước …..” Y  vội vàng tiến đến ôm lấy ta. “Phụ thân ta đâu?” Y sẽ không ngu ngốc đến mức đến vào thời gian dùng bữa như thế này, để phụ thân nghi ngờ hai người sao cứ ở trong phòng mãi không chịu ra chứ? “Ta bảo ông ấy đến nhà Lưu đại nhân thương thảo chuyện quan trọng.” Vừa nói vừa đưa môi lại khóe miệng ta đè ép …… —– “Ánh trăng thật tròn đẹp.” Ta đột nhiên thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có trăng sáng giữa trời, buông một câu vô thưởng vô phạt. Y ngả đầu chôn sâu trong gáy ta, nhẹ nhàng cười:“Ngươi quên rằng tên của ngươi giống như  đêm trăng tròn ư?” “Ta thích trăng tròn, giống cái bàn ngọc, rất sáng, rất đẹp.”  Dịch người dựa vào nhiệt độ phía sau, ta đúng là không thể thoát khỏi ấm áp dụ hoặc,“Đáng tiếc nguyệt như vô hận nguyệt bầu dục.” Ta khẽ trầm ngâm. “Ánh trăng như vậy mới giống ngươi, đẹp đẽ giống y như ngươi ’’ Y lại tiếp tục hôn hôn lên gáy ta rồi nói tiếp,“Huống hồ trăng tròn là thi, trăng khuyết là họa, nguyệt nếu bầu dục, chẳng phải là thi vô vận, họa vô thần?” ——– “Sao lại có những chuyện không thể như ý của con người?” Ta lại đột nhiên cảm thán một lời không đầu không đuôi. Hoàn trụ thắt lưng của ta, y vòng tay ra siết chặt vòng ôm, ôm thật chặt khiến ta đau đớn đến nhíu mày. Bỗng lại nghe thấy giọng nói trầm khàn vang lên bên tai: “Tụ tán ly hợp là chuyện quá bình thường, tội gì cưỡng cầu đoàn tụ? Chớ oán điều kiện hoàn cảnh bây giờ, mặc dù hoàn cảnh trước, hoàn cảnh này đều không tốt, nhưng có lẽ tương lai sẽ vô cùng tốt đẹp thì sao? ‘’ ‘’Ngươi toàn lấy cớ vì lợi ích của chính mình.” Ta đưa ra kết luận cuối cùng.