Say Năm Tháng

Chương 6 : Mãn phong tự che yên hà (3)

“Ai ——” Dao Cơ thở dài một tiếng, đây cũng là lần đầu tiên Thanh Dao nghe được nàng than thở. Nàng nói: “Thanh nhi, ngươi biết ta đã sống bao nhiêu năm sao? Ha ha, ta đã già. Ba vạn năm trước ta bắt đầu ở Vu Sơn nhìn trời, nhìn mây, nhìn nhật xuất nguyệt lạc**, nhìn hoa cỏ tàn lụi. Thời gian của ta chỉ là thanh tuyền trong khe núi, chảy nhỏ giọt chảy xuôi, vĩnh viễn không có chừng mực. Khi đó phụ thần Viêm Đế vẫn còn, người rất cưng chiều ta, chưa từng để ta ưu sầu.” **mặt trời mọc lẫn mặt trăng lặn. “Ta thích mây mù, phụ thần liền đem Vu Sơn cho ta sở hữu. Ta mỗi ngày phi mộc liên; mang hương thảo, cưỡi Bạch Hổ du đãng. Trong lúc rãnh rỗi ta sẽ đi Tương Thủy tìm Nữ Anh thưởng thức trà, đi Bồng Lai tìm Bích Cẩn ngắm hoa. Cuộc sống ngày từng ngày trôi qua, tựa như gió thổi qua rừng cây, cuồn cuộn nổi lên đầy đất lá rụng; giọt mưa ở mặt nước, tạo nên từng vòng rung động, hết thảy tất cả đều bình thường, có điều ta chưa từng ý thức được mình đang ngày càng già đi. Phong cảnh bốn mùa không ngừng biến hóa, hoa rơi mang xuân đi, lá rụng kêu tuyết về, nháy mắt hoa lại nở. . . . . . Cho đến khi ngươi ra đời, ta mới chợt tỉnh ngộ, thì ra mấy vạn năm hồ đồ cứ như vậy trôi qua. Đối với thần tiên mà nói, thời gian thật không coi vào đâu.” “Thanh nhi, ta và ngươi nói nhiều như vậy, chỉ là muốn nói cho ngươi biết, ta đã già rồi. Những chuyện ta thấy ta nghe đến bây giờ rất nhiều: Nữ Anh lệ rơi trúc tương phi**, Bích Cẩn thần đả thương Bồng Lai đảo. . . . . . Ngươi thì sao? Thanh nhi, ngươi không thể dẫm vào vết xe đổ của mẫu thân. Ngao Thần vì ngươi mà hình thần câu diệt, ngươi bây giờ không chỉ là một người. Vì Ngao Thần, ngươi cũng phải sống thật tốt.” **còn gọi “trúc đốm” Hai người con gái vua Nghiêu là Nga Hoàng và Nữ Anh đều là vợ vua Thuấn. Vua Thuấn đi tuần thú, chết ở đất Thương Ngô bên bờ sông Tương. Hai bà đến đó kêu khóc thảm thiết, nước mắt vẩy vào các bụi trúc chung quanh, trúc đều thành sắc lốm đốm nên gọi là “Tương phi trúc” Ngao Thần —— cái tên này như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim Thanh Dao. Bộ dạng ôn hòa mỉm cười của hắn phá vỡ trí nhớ bị giam cầm, không ngừng xoay tròn trước mắt Thanh Dao. Ý tứ trong lời nói của Dao Cơ, nàng như thế nào lại không hiểu. Các nàng ở trong rừng trúc dưới chân núi đã lâu, trừ một ít lần nói chuyện ý vị thâm trường, còn lại đều là trầm mặc. Khi Thanh Dao tưởng rằng Dao Cơ đã hết lời, thanh âm lạnh nhạt lại một lần nữa xé gió lọt vào tai. “Ngươi biết tại sao Minh Thiệu có thể từ phía trên Ma Uyên rút ra Trấn Thiên Kiếm sao? Bởi vì hắn. . . . . .” Thanh Dao nín thở chờ đợi đáp án này, trực giác nói cho nàng biết, đáp án tuyệt đối khiến nàng không tưởng được. Vậy mà Dao Cơ chợt ngưng hẳn đề tài này, nàng thở dài một tiếng: “Quên đi, nói cho ngươi những thứ này cũng vô dụng. Ngươi chỉ cần nhớ, cách Minh Thiệu xa một chút, hắn và Tuyên Ly năm đó cùng một dạng, tâm cao ngất, khinh thường hết thảy.” Tuyên Ly. . . . . . Thanh Dao mặc niệm cái tên này, ngón trỏ bắt đầu nóng lên. Nàng chính là dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm đến cánh hoa lê, cái tên đó đối với nàng mà nói vô cùng xa xôi. Cánh hoa như cũ lẳng lặng nằm trong ống tay áo của nàng, nhẹ như không có gì. “Bọn họ nếu nói có sứ mạng thủ hộ Lục giới, có vẻ thần thánh vô cùng, nhưng trong mắt của ta, chỉ là một chuyện cười mà thôi. Minh Thiệu thật ra chính là một Tuyên Ly khác, đến gần hắn, kết cục của ngươi cũng chỉ có thể giống như Vị Hi.” Lời của Dao Cơ tựa như củ ấu đặt tại cổ họng Thanh Dao, nàng hít thở một cái cũng cảm thấy cả người phát đau. Thanh Dao không nhịn được đặt câu hỏi: “Vị Hi? Hi Di tiên tử Vị Hi sao? Nàng hiện tại thế nào?” Chẳng biết tại sao, Thanh Dao đặc biệt để ý vận mệnh của bạch y tiên tử trong ảo giác đủ để khiến thiên địa thất sắc. “Vị Hi? Hừ.” Dao Cơ trong mắt đầy chán ghét, nụ cười châm biếm cơ hồ sẽ tràn ra, nàng chậm rãi nói từng chữ từng câu, “Nhờ Chiến thần vĩ đại ban tặng, nàng nhảy xuống Vong Xuyên rồi. . . . . .” Đột nhiên, một cỗ tinh phong đập vào mặt, xen lẫn hơi thở hôi thối, cũ kỹ nồng đậm. Tâm Thanh Dao dâng lên một hồi ghê tởm, như cả tâm lẫn phổi đều muốn ép ra ngoài. Cách thật xa, Song Thành cùng Tuyết Kiều đã nhìn thấy Thanh Dao che ngực phát run, lông mày nhăn thành chữ bát (八), vẻ mặt thống khổ này chưa từng xuất hiện trên mặt nàng. Các nàng không hề nghĩ ngợi lập tức nhấc chân tiến lên, bị Dao Cơ nhìn lướt qua, thân thể nhất thời đứng yên tại chỗ. Bàn tay Dao Cơ thon dài trắng nõn nhẹ nhàng mở rộng, trong chớp mắt trong lòng bàn tay có một đóa hoa Bạch Chỉ [1] trắng. Nàng đem hoa đưa đến chóp mũi Thanh Dao, Thanh Dao nhẹ nhàng khẽ ngửi, mùi hoa cỏ thơm ngát hòa tan dây dưa với tử mùi vị. “Cám ơn người, Dao Cơ. Người lại đem ta mang ra khỏi nơi này.” Sắc mặt Thanh Dao dần dần khôi phục, sợ hãi trong mắt chưa hề giảm. Bảy trăm năm trước hồn phách của nàng từng tại Địa phủ đợi qua, sông Vong Xuyên là một nơi như thế nào không có ai hiểu rõ hơn nàng. Truyền thuyết, uống nước Vong Xuyên, sẽ quên hết mọi thứ; Uống nước Ký Xuyên, sẽ nhớ lại hết thảy; Uống một ngụm Vong Xuyên lại uống một ngụm Ký Xuyên, sẽ quên hết mọi thứ lại nhớ lại hết thảy. . . . . . Những thứ này chỉ là truyền thuyết thôi, thế gian căn bản cũng không có Ký Xuyên, nếu nói Ký Xuyên thật ra thì chính là Vô Tuyền, uống Vô Tuyền có thể đem ký ức đã quên hết thảy toàn bộ nhớ lại. Vậy mà Hi Di trì đã sớm khô khốc, làm sao còn Vô Tuyền. Về phần Vong Xuyên, đó là ranh giới giữa Hoàng Tuyền cùng Minh phủ, nước sông vẩn đục không chịu nổi, mùi hôi thối nát, bên trong đều là quỷ hồn phạm phải trọng tội không được đầu thai. Một khi nhảy xuống, linh hồn sẽ vĩnh viễn bị giam cầm trong đó, sinh không phải, chết không phải, cả ngày lẫn đêm chịu đủ nỗi khổ ác quỷ phệ tâm, cho đến khi hôi phi yên diệt. Nước như vậy, làm sao có thể uống được? Ban đầu hồn phách của Thanh Dao chỉ ở bờ sông Vong Xuyên lưu luyến ba ngày, mùi hôi thối của vong hồn đã làm nàng sinh ra sợ hãi cực độ, giống như nàng từng tử vong chết chìm trong sông. Nàng khó có thể tưởng tượng Vị Hi mang tâm tình như thế nào mới có thể quyết tuyệt như thế, cư nhiên liều lĩnh nhảy xuống sông Vong Xuyên. Thanh Dao xoa Bạch Chỉ trong tay, đều là một mảnh mờ mịt. “Ngươi so với ai khác cũng rõ ràng sông Vong Xuyên là một nơi đáng sợ cỡ nào. Nơi đó chính là kết cục cuối cùng của Vị Hi, là kết cục Tuyên Ly mang cho nàng. Thanh nhi, ngươi phải rút ra kinh nghiệm. Ngao Thần xả thân đem ngươi từ trên tay Chúc Âm cứu về, linh hồn của ngươi đã bị tàn phá không chịu nổi, còn muốn để cho mẫu thân ngươi vì ngươi quan tâm sao! Nhớ lời ta nói…, cách Minh Thiệu xa một chút!” Từ ba ngàn năm nay, đây là lần đầu tiên Dao Cơ nói chuyện nghiêm nghị như thế đối với Thanh Dao. Bích Cẩn Tiên thù lãnh mạc, chỉ có Dao Cơ sẽ đối với nàng ôn hòa mỉm cười, dạy nàng phi thiên, truyền cho nàng linh lực. Lúc còn nhỏ nàng thường cười kêu”Dao Cơ, Dao Cơ. . . . . .” Dao Cơ quay đầu lại nháy mắt mấy cái, nhất thời thiên địa thất sắc, trong thế giới của nàng chỉ có một cô gái tuyệt sắc gọi Dao Cơ. Hôm nay nữ tử này đối với nàng hung hăng nói: “Nhớ lời ta nói…, cách Minh Thiệu xa một chút!” Cánh hoa trên không trung xoay mấy vòng, chậm rãi rơi vào Thanh Dao. Nàng hoàn toàn không ngờ, ngón tay thon dài của Dao Cơ từ đỉnh đầu nàng xẹt qua, gẩy cánh hoa rơi xuống, chỉ để lại một mùi thơm. “Thôi.” Dao Cơ nhắm mắt, khó có thể che giấu mỏi mệt trong đó, “Chúng tiên trên Thiên giới chỉ biết Phù Vân linh chủ ở Bồng Lai, cũng không biết Thanh Dao là ai. Có Thừa Nguyên điện hạ đè ép, chuyện ngày hôm nay cũng sẽ không đến tai Thiên đế. Ngươi cùng Song Thành Tuyết Kiều về Bồng Lai trước đi. Bích Cẩn đã từ Huyễn kính thấy được mọi chuyện ở nơi này, là nàng bảo ta tới dẫn ngươi đi. Trước mặt nàng nên nói cái gì, nên làm cái gì, ngươi cũng nên có chừng mực .” Dứt lời Dao Cơ vẫy Song Thành Tuyết Kiều: “Hai ngươi trở về hướng Bích Cẩn nhận lỗi, về sau chớ nên tái phạm .” “Cô cô đã biết?” Tuyết Kiều tâm trầm xuống, ngay sau đó trong mắt dâng lên mơ hồ mong đợi, “Dao Cơ, người không theo chúng ta cùng về sao?” Bích Cẩn Tiên thù nghiêm khắc, nhưng Dao Cơ xưa nay thương yêu Thanh Dao, nếu nàng chịu nói giúp, chuyện này mới có thể hóa giải. Thấy Dao Cơ lắc đầu, trong lòng Tuyết Kiều có một tia hi vọng trong nháy mắt thiêu đốt hầu như không còn. Dao Cơ nói: “Các ngươi quấy rối thọ yến của Ngọc thanh Chân Vương, Chân Vương rộng lượng không so đo, nhưng người khác cũng sẽ không nghĩ như vậy. Nếu ta không trở về bồi tội đem tràng diện giải quyết, nhất định sẽ rơi vào miệng lưỡi người khác. Tính tình Thường Nga các ngươi cũng không phải là không biết, ba ngàn năm trước chuyện ta phất tay áo rời đi Thanh Yêu sơn nàng còn nhớ rõ.” Nói đến sự kiện này các nàng rất ăn ý im lặng không nói. Dao Cơ cũng không nói thêm cái gì, nàng kéo tay áo, thanh ảnh đi xa, trong không trung lưu mấy phần mưa bụi ẩm ướt. Tuyết Kiều xuất thần nhìn Dao Cơ rời đi, than thở nói: “Không có Dao Cơ giúp chúng ta nói chuyện, theo tính tình cô cô, lần này trở về sẽ phạt chúng ta bế quan ba, năm năm, đều do Sương Linh. . . . . .” Ánh mắt bén nhọn cứng rắn khiến nàng nuốt xuống lời chưa kịp nói hết…, nàng bắt đầu chột dạ: “Thanh nhi ngươi. . . . . . Nhìn ta như vậy làm cái gì?” Thanh Dao tiến lên mấy bước, không nói một lời nhìn chằm chằm Tuyết Kiều, tựa hồ như vậy nàng mới có thể đọc hết thẩy mọi suy nghĩ trong lòng Tuyết Kiều. Tuyết Kiều bị nàng nhìn cả người không được tự nhiên, cố ý hết nhìn đông tới nhìn tây, tránh ra ánh mắt nặng nề gần như trách móc. Song Thành ở một bên bất minh sở dĩ**, “Thanh nhi, đã xảy ra chuyện gì?” **mù mịt, không thể hiểu được. “Không nghĩ tới bảy trăm năm đã qua, tính tình của ngươi vẫn không thay đổi dù chỉ một chút.” Những lời này là Thanh Dao hướng về phía Tuyết Kiều nói, “Đều là chút chuyện cũ năm xưa rồi, ngươi cần gì phải đi trêu chọc. . . . . .” Nửa câu sau thanh âm lập tức nhỏ nhẹ rất nhiều, nàng cùng Bích Cẩn Tiên thù giống nhau, đối với chuyện cũ năm xưa rất mâu thuẫn, cũng không hi vọng bất kể người nào gợi ra. Tuyết Kiều lắp bắp: “Ta. . . . . . Là nàng trước. . . . . .” “Là nàng đánh nát Lam Điền Ngọc trước, ngươi mới có thể xuất thủ? Tuyết Kiều, thật sự là như vậy phải không?” “Ta. . . . . .” “Sương Linh trời sinh yếu ớt, hàng năm ở Thanh Yêu sơn tu dưỡng, cực ít cùng ngoại giới tiếp xúc. Nàng không thể nào biết ngươi, như thế nào lại biết thân phận ngươi là Phi Yên linh chủ ở Tê Phương thắng cảnh? Nếu nói là nàng cố ý đánh nát Lam Điền Bảo Ngọc ngươi mang theo, không khỏi quá mức gượng ép đi.” Thanh Dao liếc Tuyết Kiều một cái, nhàn nhạt nói, giống như những lời này chẳng qua làmạn bất kinh tâm**. **thờ ơ, không đếm xỉa tới Mặt trời sắp xuống núi, ánh sáng ở chân trời khoác lên bầu trời một màn che đỏ như lửa, ấm áp hoà thuận vui vẻ. Cả tòa núi Côn Lôn trời quang mây tạnh, rực rỡ tươi đẹp. Hồng quang in trên mặt Thanh Dao, cùng vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng của nàng vô cùng không tương xứng. Gương mặt Tuyết Kiều cũng là thoạt đỏ thoạt trắng, tâm sự chợt bị vạch trần, giọng nàng nói chuyện cũng yếu đi ba phần: “Vẫn là không thể gạt được ngươi, đúng vậy a, đích xác là ta dẫn Sương Linh xuất thủ. Nàng là nữ nhi của Thanh Nữ cùng Dương Tuyền Đế quân, mọi người chẳng lẽ không hận nàng? Ta đây chỉ là muốn thay cô cô xả giận thôi. Cô cô nếu muốn phạt ta, ta nhận.” “Nhưng ngươi nghĩ qua làm như thế sẽ có hậu quả gì sao? Ngươi làm như vậy sẽ đẩy cô cô vào bất nghĩa, cho dù là chết, cô cô cũng không muốn đem chuyện xưa ba ngàn năm trước nhắc tới.” “Thanh nhi, ta không hiểu, tại sao Tê Phương thánh cảnh vĩnh viễn bị Thanh Yêu sơn đè ở đỉnh đầu.” Tuyết Kiều căm phẫn, “Ngươi nói giúp Sương Linh, chẳng lẽ là bởi vì nàng là muội. . . . . .” “Câm mồm!” Tuyết Kiều ngẩn ra. Thanh Dao cũng bị phản ứng dị thường của mình gây kinh hãi, tựa hồ mỗi lần nhắc tới chuyện này bọn họ đặc biệt dễ dàng kích động, trong lòng sóng biển sôi trào. “Trở về thôi.” Thanh Dao cố gắng để cho mình bình tĩnh lại, nàng giúp Tuyết Kiều gạt sợi tóc bị gió thổi hỗn loạn, lãnh đạm nói, “Về sau không nên nhắc lại chuyện này. Ta bây giờ cái gì đều không muốn quản, ta chỉ cầu xin Thần ca ca có thể tỉnh lại sớm một chút, Lăng Ba cũng có thể sớm từ phàm trần lịch kiếp trở lại, ta chỉ muốn quay lại quá khứ. . . . . .” Nói xong, Thanh Dao giống như lại trở về đoạn cuộc sống không buồn không lo, một nụ cười không dễ dàng phát giác từ khóe miệng nàng lan tràn, dần dần khuếch tán ra. Vậy mà nụ cười hiếm có của Thanh Dao ngay sau đó liền bị mờ mịt vô tận thay thế. Có lẽ là bị ảnh hưởng của Bích Cẩn Tiên thù, tiên tử ở Tê Phương thánh cảnh trời sinh tính đạm bạc, không muốn vô cầu. Tại tiên đảo trên biển khói sóng mơ hồ, cuộc sống của các nàng bình yên như nước, kỳ ảo như khói, giống như hoa nở hoa tàn yên tĩnh và xinh đẹp, ngàn vạn năm không thay đổi. Cho đến khi vận mệnh đột nhiên đến, hung hăng phá vỡ tầng quan niệm yên ổn, máu cùng lệ nối gót tới. Sau khi Chiến thần Tuyên Ly hôi phi yên diệt, Ma giới rục rịch, ý đồ huyết tẩy sỉ nhục kia. Bảy trăm năm trước náo động không chỉ đối với Thiên giới mà nói có lẽ là cơ hội tạo lại uy tín lần nữa, Thiên đế phái Minh Thiệu Tướng quân xuất chiến, sau lại phái Minh Thiệu cùng Cẩn Dật Thiên tôn đánh dẹp quỷ giới, chính là hướng Lục giới tuyên bố, cho dù không có Tuyên Ly, Thiên giới có thể chấn nhiếp bọn họ. Nhưng đối với Thanh Dao thậm chí là cả Tê Phương thắng cảnh mà nói, đây chính là thanh đao chặt đứt vận mệnh. Chuyện cũ như nước thủy triều tràn tới, tâm Thanh Dao đến nay còn mơ hồ đau.