Say Mê Cả Đời Thì Có Làm Sao
Chương 11 : Cho nàng tự do
Editor: Cẩm Băng Đơn
Hoàng Đô Thánh Ngưng quốc mờ mịt. . . . . . Nhuyễn kiệu gấm màu bạc. . . . . . Ta mang khăn che mặt, sóng vai ngồi cùng Huyền nhi. . . . . . Đám người chung quanh cũng bởi vì Huyền đột nhiên xuất hiện mà hoan hô lên, nhiều đóa hoa tươi ném lên trên người Huyền, mọi người cười nói vui vẻ, chúc phúc, vì Huyền mà hạnh phúc. . . . . .
Huyền nhi không kiên nhẫn, lôi kéo tay của ta nói, "An An, tại sao mỗi tháng chúng ta lại phải rêu rao khắp nơi như thế một lần?"
"Bởi vì An An thích, Huyền nhi không muốn An An vui sao?" Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài màu bạc của hắn, tùy ý biện một lý do, Thanh nhi để ta làm như vậy, chắc là vì mong dẹp yên dân tâm của Thánh Ngưng quốc mà thôi. Chỉ là bây giờ Huyền nhi lại giống như tiểu hài tử, Đơn. l.q. đ nếu như ta không đi cùng hắn, hắn nhất định sẽ không thuận theo.
"An An, có nàng ở đây, lúc phát bệnh sẽ không đau như vậy nữa." Huyền nhi thỏa mãn như một đứa bé, nhẹ nhàng tựa vào vai ta làm nũng.
Nghe vậy, ta chỉ sủng nịnh cười cười với hắn, nhưng mà trong nội tâm lại càng đau hơn. . . . . .
Đúng vậy, không có ai ép ta. . . . . . Là ta tự nguyện ở lại cùng Huyền nhi . . . . . .
Bởi vì 15 hôm ấy nhìn thấy bộ dạng đau đớn đến chết đi sống lại của hắn. . . . . .
Bởi vì nhìn thấy hắn ngồi ở trong huyết trì ấm áp, vẻ mặt vô tội nói với ta, "An An, ta nhất định phải uống hết những thứ này sao? Tanh lắm. . . . . ."
Bởi vì nghe Thanh nhi nói, Huyền vốn là nam tử mà ngay cả con kiến cũng không nhẫn tâm chà đạp. . . . . .
Mà tất cả những chuyện này, lại vì bảo vệ ta, nên mới biến thành cái bộ dáng như thế.
Huyền nhi. . . . . . Ngươi không nên bảo vệ ta . . . . . . Ta nợ ngươi nhiều như vậy. . . . . . Làm như thế nào đây. . . . . . Thì ra là ta đơn thuần yên ổn 12 năm, là đổi lấy từ việc ngươi mỗi ngày làm bạn cùng ác ma ư?
Nếu như có một ngày ngươi khôi phục trí nhớ. . . . . . Thánh khiết như ngươi còn có thể tiếp nhận cái thân thể hút máu người để sống sao?
Ta không dám nghĩ nữa, mỗi nghĩ lần nghĩ tới, thương tiếc với Huyền nhi càng sâu thêm một phần. . . . . . Ta chỉ là không hiểu, tại sao Huyền nhi lại chỉ vì giúp ta mà hy sinh như thế? Thật sự chỉ vì trong tim ngươi luôn mang tấm lòng từ bi thôi sao?
Suy nghĩ quay về thời gian lúc hai tháng trước, biến thái Lý tìm tới Thanh cung. . . . . .
Ta chưa bao giờ biết, một thương nhân như biến thái Lý, bên cạnh lại cất giấu nhiều cao thủ có võ công trác tuyệt đến thế. . . . . .
Lại có thể xông vào Thanh cung mà người giang hồ chỉ nhắc tới liền biến sắc . . . . . .
"Âu Dương Ánh Nhật, không phải ngươi cảm tạ ta thu lưu ân tình của ngươi, nên lại muốn xung đột vũ trang đấy chứ?" Tên biến thái họ Lý khẽ cười cười, giống như tất cả đều không quan tâm, lại giống như tất cả hắn đều nắm rõ. . . . . .
"Hà, buồn cười, năm đó chúng ta cũng chỉ là thử dò xét lẫn nhau mà thôi, tại sao lại nói là ân tình chứ?" Thanh nhi cười lạnh lên tiếng.
"Ngươi không chịu trả An An lại cho ta sao?" Ánh mắt tên biến thái họ Lý trở nên u lãnh.
"Lý Uẩn Đình, lấy năng lực của ngươi, có thể giấu được nàng bao lâu? Ngươi có năng lực bảo vệ nàng sao?"
Vừa dứt lời, ngân châm trong tay Thanh nhi đã như mạn thiên phi tuyết bắn về phía tên biến thái họ Lý, tên biến thái họ Lý vỗ xe lăn, Đơn. l.q. đ cả người bay lên, hộ vệ sau lưng càng giống như thủy triều xông lên. . . . . . Một cuộc chiến đấu mãnh liệt bắt đầu. . . . . .
Không có ai nghe tiếng ta hết sức kêu khan hô ngừng, không có ai vì tâm tình của ta mà dừng lại tranh đấu. . . . . .
Hình như. . . . . . Đây là một cuộc chiến giữa nam nhân, mà ta nhất định chỉ có thể đứng ngoài cuộc. . . . . .
Chán nản ngồi ở trên ghế, chợt tự giễu cười. . . . . . Đúng vậy, ta thậm chí chẳng có tư cách hô ngừng cơ mà. . . . . .
Lòng đã rối loạn. . . . . . Người luôn không chịu ràng buộc như ta. . . . . . Vậy mà cũng có chuyện phải gánh vác rồi. . . . . .
Mặc dù bọn họ ngừng để cho ta lựa chọn, nhưn ta nên nói cái gì đây? Ta thật sự có thể để xuống áy náy trong lòng, thản nhiên đi cùng tên biến thái họ Lý sao?
Ta ôm lấy Huyền nhi, nhìn máu thịt văng tung tóe, lại chỉ có thể im lặng. . . . . .
Huyền nhi nở nụ cười vuốt vuốt tóc của ta. . . . . . Thấy ta ngẩn người, cắn nhẹ lên cổ ta một cái. . . . . . Ta giận trừng mắt lại hắn. . . . . . Lại thấy hắn khanh khách cười khẽ. . . . . . Trông thật hồn nhiên. . . . . .
Người của hai bên chết đi càng ngày càng nhiều. . . . . .
Trên đại điện Thanh cung, máu chảy thành sông. . . . . .
Thanh nhi tựa vào cây cột trên điện, thở mạnh, hơi thở rối loạn không chịu nổi. . . . . .
Không biết dây cột tóc của tên biến thái họ Lý đã biến mất khi nào. . . . . . Trường sam màu trắng. . . . . . Đã rỉ ra chút máu đỏ tươi. . . . . .
Hắn lấy ra một câu sáo từ trong ngực, nhẹ nhàng để bên môi. . . . . .
Bão tố
Trời đất mù mịt. . . . . .
Những người có nội công thâm hậu trên đều tâm thần câu liệt. . . . . .
Một khúc kết thúc, Thanh nhi lảo đảo ngã xuống đất, trong miệng cứng rắn xông ra một ngụm máu tươi . . . . . .
Tên biến thái họ Lý cũng ngã ngồi trên mặt đất. . . . . . Khóe miệng rỉ ra tia máu màu đen. . . . . .
Ta và Huyền nhi cũng bị tình huống đột nhiên xảy ra dọa sợ, cuống quít chạy tới, Huyền đỡ Thanh nhi dậy, mà ta ôm tên biến thái họ Lý.
"Người đời đều nói, dưới một khúc của U Minh công tử tất cả đều biến thành vong hồn. . . . . . Ha ha. . . . . . Lý Uẩn Đình. . . . . . Ngươi xem hôm nay ngươi. . . . . . Còn xứng với danh hiệu này sao? Ngươi đã là một phế nhân rồi!"
Thanh nhi cười to lên, máu, mơ hồ khắp gương mặt hắn. . . . . .
"Lý Uẩn Đình, ngươi cần gì phải khổ như thế chứ?" Ta ôm tên biến thái họ Lý đang suy yếu, có sự mất mác mờ mịt. . . . . .
"An An. . . . . . Ngươi thực ngốc, ngươi ôm ta như vậy. . . . . . Muồn làm ta đau chết à?" Tên biến thái họ Lý vẫn còn không chịu thay đổi cái mồm độc miệng của mình, cười châm chọc ta.
"Nếu ta nguyện ý ở lại cùng Huyền nhi, ngươi sẽ trách ta sao?" Trong lòng có một đáp án được vẽ như thật, tên biến thái họ Lý khổ cực che giấu Huyền, đến tột cùng là bởi vì sao. . . . . .
"Bây giờ ta. . . . . . Quả nhiên thật là vô dụng. . . . . ." Tên biến thái họ Lý vẫn nở nụ cười đáng đánh đòn như thế, nói tiếp, "An An, đến tột cùng ngươi muốn cái gì?"
Hắn không để ý máu tràn mãnh liệt ra bên môi, ánh mắt sáng quắc nhìn ta. . . . . .
Đúng vậy. . . . . . Ta muốn . . . . . . Đến tột cùng là cái gì đây? Kiếp trước, bằng hữu đều nói ta quá mức thích ứng trong mọi hoàn cảnh, chưa từng có ước muốn gì cao xa hay cố chấp theo đuổi một thứ gì, Đơn. l.q. đ bất luận người khác nói cái gì cũng rất ít phản bác, bất luận người khác nói cái gì cũng rất ít khi cự tuyệt, kiếp này ta cũng giống vậy ở trong trần thế nơi này nhắm mắt theo đuôi, mờ mịt mất mác. . . . . . Chỉ cầu có cơm canh đạm bạc, bình an vui vẻ. . . . . . Ta. . . . . . Từng rất muốn gì đó sao? Từng có sao?
Đột nhiên nhớ tới khúc cầm của hắn, không vì trần tục bó buộc, không vì người nói mà ảnh hưởng. Cho dù chông gai liên tiếp, lòng ta vẫn như xưa như cũ.
Đột nhiên giật mình, thì ra là thứ mà ta theo đuổi lại giống tên hắn như thế. . . . . .
Chúng ta cùng là một loại người. . . . . .
Cái ý chí không muốn bị trói buộc đó, bề ngoài bình tĩnh nhưng trong xương lại tính tình cuồng vọng cứng rắn. . . . . .
Thì ra là chấp niệm duy nhất kiếp trước của ta chính là khát cầu với tự do. . . . . .
Ta mất hồn nhìn tên hắn, nam nhân này, vì cái gì lại có thể dễ dàng chạm đến sâu trong nội tâm của ta như thế?
Môi ta run rẩy. . . . . . Nhưng lại không phát ra được thanh âm nào. . . . . .
Hôm nay ta đây. . . . . . Sợ là cầu cũng không thể lấy được tự do. . . . . .
"Ngươi đi đi. . . . . ." Để hắn xuống, ta chậm rãi đứng lên. . . . . .
Tên biến thái họ Lý đột nhiên nhắm mắt lại, mặc cho thị vệ bên người ôm lấy hắn. . . . . . Xoay người. . . . . . Đi xa. . . . . .
Thân thể của ta khẽ run trước một màu máu đỏ đại điện của Thanh cung. . . . . . Bên tai vẫn nhớ lại câu nói trước khi đi của hắn.
"Chỉ có ta mới có thể cho ngươi tự do chân chính, chờ ta, An An. . . . . ."
Trong lòng có một góc đột nhiên bị lõm xuống. . . . . .
Tâm mất phương hướng
Bên trong phòng an tĩnh giản dị, cửa sổ hơi mở ra, gió xuân thổi vào, nhịp nhàng ăn khớp, yên tĩnh tường hòa. . . . . .
"Tâm trạng bình thản mới có thể hạ xuống quân cờ tốt được, mọi việc đều thuận lợi, An An, nàng đang cố chấp cái gì vậy?" Đơn. l.q. đ Huyền nhi nhìn ta, cờ trắng nhẹ nhàng hạ xuống, động tác ưu nhã.
Nghe vậy, ta liếc mắt xin lỗi nhìn Huyền nhi, vẫn bị phát hiện sao?
Hai năm chung đụng, Huyền nhi vẫn chưa khôi phục trí nhớ, nhưng dù sao cũng là người có thiên phú dị bẩm, có sự thông tuệ mà người thường không có, nói chuyện, làm việc, người khác chỉ cần nhẹ nhàng nhắc một chút, hắn lập tức hiểu ý.
Ta biết rõ, có lẽ Huyền nhi vĩnh viễn cũng không trở về được bộ dáng hô phong hoán vũ ngày trước.
Mà ta vẫn ích kỷ muốn dạy hắn từng chút từng chút một thích ứng xã hội này, dù hắn đã quên mất tất cả, chúng ta còn có thể làm lại từ đầu, không phải sao? Chỉ là nếu cứ như vậy, nam nhân này trưởng thành lên cũng sẽ bám lấy ta không rời.
"Huyền nhi, ngươi hạ cờ trắng ở đây, chẳng lẽ lại muốn thủ hạ lưu tình?" Thu hồi tâm tư, ta cẩn thận xem kỹ bàn cờ, nước cờ của Huyền nhi thủy chung vẫn luôn ôn hòa, giống như con người của hắn.
"Không phải An An đã dạy Huyền nhi, không cần cố chấp với thắng thua nhất thời, trong lòng phải có ván cờ lớn hơn sao?" Huyền nhi nhoẻn miệng cười với ta, khuynh quốc khuynh thành.
"A? Xem ra tâm tư của Huyền nhi không ở trên bàn cờ này, vậy nói cho An An biết, ván cờ lớn trong lòng Huyền nhi là cái gì vậy?" Chỉ cần một bước nữa, chỉ cần cho ta thêm chút thời gian, có lẽ ta thật sự có thể dạy sẽ Huyền nhi học cách sinh tồn ở thế giới này, có lẽ, ta thật sự có thể rời đi.
"Huyền nhi dùng sự dịu dàng như thế, có phải có thể giữ An An ở lại được rồi không?" Nam tử lộng lẫy kia, trong đôi mắt tràn đầy hi vọng và khẩn cầu thật sâu.
Mà ta lại đúng là không thể trả lời, tên biến thái họ Lý ngày hôm đó, đã mở ra một thứ tình cảm mông lung mà ta chôn sâu nơi đáy lòng, cái nguyện vọng còn muốn gặp hắn một lần nữa không ngờ lại mãnh liệt đến thế. . . . . .
Hắn cam kết sẽ cho ta tự do. . . . . .
Tuy ta biết rằng tự do cùng vui vẻ đều phải dựa vào chính mình mà tranh thủ.
Nhưng lời của hắn, vẫn nện trúng lòng của ta. . . . . .
Rất muốn biết gần đây hắn thế nào. . . . . . Hắn an toàn sao? . . . . . . Hắn vui vẻ sao? . . . . . .
Dù là lần tới gặp mặt đã là chỉ xích thiên nhai. . . . . .
(Chỉ xích thiên nhai: Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt)
Huyền nhi, ngày đó cho ngươi xem “Quốc sách luận”, cũng đã học xong rồi hả? Chỉ biết suy nghĩ lung tung thôi." Nhẹ nhàng vòng qua cái chủ đề không thể đụng vào đó, ngón tay khẽ gõ trán Huyền nhi một cái, giống như đang khẽ quở trách học sinh cứng đầu cứng cổ.
"Thiên hạ đại thế hợp cửu tất phân, phân cửu tất hợp*, Huyền nhi lại không có hứng thứ đối với những tranh đấu tham lam kia, chỉ mong lòng sau này vẫn luôn trong sáng, Thủy Nguyệt không ngại." Có sự thất vọng trong mắt Huyền nhi chợt lóe rồi biến mất, ngay sau đó lại đổi thành nụ cười khẽ.
(*Thiên hạ đại thế hợp cửu tất phân, phân cửu tất hợp: Xu thế trong thiên hạ có hợp thì ắt có chia ly, có chia ly ắt có ngày tái hợp)
"Nhưng thiên hạ rộng lớn, không thể nào có một nơi thế ngoại đào nguyên an tĩnh được. . . . . ." Huyền nhi quả nhiên vẫn là Huyền nhi xuất trần năm đó, mặc dù đã trở thành người bình thường, mặc dù thần trí đã bị tổn thương, Đơn. l.q. đ, nhưng tâm cảnh vẫn rộng rãi vô cùng, chỉ là ta không thể không nói cho hắn biết hiểm ác của cuộc sống, làm tiểu nhân vạch trần ảo cảnh hoa đào xinh đẹp trong lòng hắn.
"Lời ấy của An An sai rồi, tiên hiền từng nói qua, tẫn kỳ tâm giả, tri kỳ tính dã. Là ý nói, xuất thế chi đạo, tức tại thiệp thế trung, bất tất tuyệt nhân dĩ đào thế; liễu tâm chi công, tức tại tẫn tâm nội, bất tất tuyệt dục dĩ hôi tâm."
Lời của Huyền nhi khiến ta hơi sững sờ, ha ha, thì ra là ngây thơ vẫn luôn là ta, vẫn cố chấp muốn nói cho hắn biết người đời hiểm ác, không ngờ lại bị một câu của hắn vạch trần chấp niệm trong lòng ta, thật buồn cười, Đúng vậy, xuất thế chi đạo, vốn là ở ý niệm, chỉ cầu chú ý tận tâm, cần gì phải cố chấp vẽ ra cho mình một vòng luẩn quẩn cơ chứ?
"Ha ha. . . . . . Huyền nhi, ngươi thật thông minh. . . . . . Là ta quá nông cạn rồi." Trong mắt có tán thưởng khó nén, hai năm sớm tối làm bạn, Huyền nhi như vậy, ta có thể buông tay rồi chứ?
"Không phải là Huyền nhi thông minh, cũng không phải là An An nhìn không thấu, chỉ là An An quá mức quan tâm Huyền nhi, quan tâm nhiều sẽ bị loạn. . . . . ." Không để ý ta còn đang ngẩn người, Huyền nhi nói tiếp, "An An, Huyền nhi mất đi trí nhớ, thật sự quan trọng như vậy sao? Quan trọng đến nỗi khiến An An mỗi ngày đều thần người, khiến Thanh nhi che giấu mọi cách, Huyền nhi cũng đã không cố chấp rồi, An An cần gì phải cố chấp đây? Ba người chúng ta, mỗi ngày cứ vui vẻ ở chung một chỗ như vậy, không được sao?"
Huyền nhi nhìn chằm chằm ta, chờ ta cho hắn một cam kết bên nhau cả đời.
Ta lại chỉ có thể cụp mắt xuống. . . . . . Từ ngữ không biểu đạt suy nghĩ. . . . . . Huyền nhi, nếu có một ngày ta rời khỏi rồi, ngươi sẽ trách ta sao?
Huyền nhi, ngươi không hiểu, mỗi ngày gần nhau, loại tình cảm bứt rứt cùng thương yêu trộn lẫn, đối với ta mà nói, đã sớm không bỏ được, vì quan tâm mà loạn, nếu không sớm một chút dứt ra, chỉ sợ. . . . . . An An sẽ bị đánh mất mình. . . . . .
Nếu có một ngày, ngay cả An An nên yêu ai cũng không thể lựa chọn. . . . . . Nên làm cái gì? Tim chỉ có một, tình chỉ dành cho một người. . . . . . Sao có thể phân chia?
Gió mát nhẹ thổi. . . . . . Mang đến trong phòng một mùi hương thơm. . . . . . Có lẽ chỉ ở bên cạnh một người an tĩnh đọc sách. . . . . . Cũng là hạnh phúc. . . . . .
Trong đầu đều là tên của một người.
Lý Uẩn Đình. . . . . . Lý Uẩn Đình
Truyện khác cùng thể loại
312 chương
12 chương
190 chương
72 chương
24 chương
46 chương
10 chương