Sau vực thẳm là một cánh đồng hoa
Chương 4 : Lão bản
Kế Vi Thường không thèm để ý mà nhếch nhếch khóe miệng, khoanh tay trước ngực nhìn xuống Diệp Tố đang thu thập sách vở, "Tôi đây không phải đang quan tâm bạn học sao, tôi thấy ảnh chụp tối hôm qua liền cảm thấy thật lo lắng cho Diệp đồng học. Thế nào, tỉnh rượu chưa? Tôi nói cậu, chúng ta là người làm nghiên cứu, nên uống ít rượu thôi, đặc biệt là thất ý mua say, đây là chuyện chỉ có người chưa trưởng thành mới..."
"Ai bảo là tôi thất ý mua say?" Diệp Tố giương mắt, "Tôi thấy rượu nơi đó không tồi, nhịn không được uống nhiều một chút. Kế đồng học gần đây xuân phong đắc ý, có muốn mời bọn tôi uống vài chén không?"
Kế Vi Thường ha ha cười, "Được thôi, tôi thật muốn nhìn xem, rượu ngon gì có thể chuốc say đại tài tử hệ hóa học chúng ta."
Diệp Tố nhét sách vào hộc bàn, nói với bạn cùng phòng: "Khó lắm mới được thấy Kế công tử hào phóng một lần, cùng đi đi, không xa, ở ngay quán bar trà sữa."
Kế Vi Thường: "Địa phương nữ sinh đặc biệt yêu thích kia sao, Diệp đồng học có sở thích thật lạ."
Diệp Tố kinh ngạc nhìn Kế Vi Thường, "Cái gì gọi là địa phương nữ sinh yêu thích? Hoá ra cậu coi thường các bạn nữ sao, vậy thì thôi chúng ta đổi chỗ khác......"
Con gái học khoa Hóa không nhiều lắm, chỉ cần lớn lên ưa nhìn một chút là sẽ được cả đám con trai trong khoa xem như công chúa mà nâng niu, nói một câu tuyệt đối là nhất hô bá ứng*. Đắc tội với các nàng liền tương đương với đắc tội với hơn cả trăm nam sinh khoa Hóa.
*một người hô người người hưởng ứng
Kế Vi Thường khóe mắt nhảy nhảy, ngữ khí lãnh ngạnh nói: "Được Diệp đồng học đề cử thì nó khẳng định có chỗ độc đáo, chúng ta vẫn nên đến đó thì hơn."
Diệp Tố cười cười với hắn, lộ ra hàm răng trắng tinh.
"Ông chủ, tôi lại tới chiếu cố sinh ý cho ông đây." Diệp Tố vừa vào cửa liền quen cửa quen nẻo mà tìm được quầy bar, "Loại rượu tối hôm qua, mười chai đi, không cần để ý mặt mũi tôi, ngàn vạn lần đừng giảm giá, nhất định phải dựa theo giá gốc!"
Diệp Tố đến bây giờ còn nhớ rõ bốn chai tám vạn ba, cái con số ghê người này. Tuy rằng hắn không cho rằng Kế Vi Thường thật sự ngây thơ mà chi trả nhiều tiền như vậy, nhưng ghê tởm hắn một chút cũng tốt.
"Tôi đã nói đó là rượu ngon, không sai đi!" Ông chủ vui rạo rực mà mang ra mấy chai rượu xung quanh bọc tầng bụi thật dày.
Kế Vi Thường vẫn luôn chờ xem Diệp Tố muốn làm gì rốt, cuộc vẫn không nhịn được cười, "Rượu này có thể uống?"
Ông chủ nghe vậy liền xụ mặt: "Nói vớ vẩn cái gì vậy? Nếu không phải mấy người là khách mở hàng hôm nay, cậu dám nói vậy, tôi chắc chắn sẽ không bán!"
Ông chủ thở phì phì mà cầm khăn lông lau bụi trên chai rượu, lộ ra những ký tự tiếng Nga phía trên.
Kế Vi Thường tùy ý nhìn, thần sắc đột nhiên cứng lại. Một chuỗi chữ cái kia như vẽ bùa quỷ, bình dân bá tánh như Diệp Tố không biết, nhưng hắn thì có. Garpo, được sản xuất ở xưởng rượu số 1 nước Nga ba năm trước đây đã mai danh ẩn tích, là vật phẩm tổng thống Nga đem ra trong tiệc chiêu đãi khách quý, rượu mạnh có thể chinh phục cả một dân tộc không thể nói không trân quý, bốn chai tám vạn ba. Hiện giờ đã ngừng sản xuất, giá cả càng lúc càng tăng chứ không giảm, đừng nói bốn chai, tám vạn ba một chai cũng mua không được.
Nghĩ đến Diệp Tố vừa mới dõng dạc nói muốn mười chai, Kế Vi Thường cảm thấy choáng váng một trận. Hắn vội nhìn chằm chằm nút bình rượu, trên nhãn ghi chi tiết địa phương, không điệu thấp mà phô ra sự cao quý. Kế Vi Thường từ nhỏ học tập các phương diện lễ nghi, phẩm rượu càng được coi trọng hơn trong số tất cả các lễ nghi, kỳ thật không cần nhìn nhiều hơn, hắn cũng có thể xác định rượu này là thật.
Chỉ là vô luận thế nào hắn cũng không thể tưởng tượng được, rượu quý báu như vậy lại xuất hiện ở cái quán bar trường học này, nhìn bộ dáng ông chủ, tuy rằng luôn miệng nói đây là rượu trân qúy hắn nâng niu, nhưng nhìn bụi bặm trên đó, cũng không thấy hắn có bao nhiêu coi trọng.
Kế Vi Thường càng cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, mất hồn mất vía nói: "Mười chai hơi nhiều, chúng ta bây giờ chỉ có vài người, bốn chai là đủ rồi."
Ông chủ nhẹ nhàng đảo mắt qua đồng hồ Thụy Sĩ kiểu dáng cổ điển cách tân trên cổ tay Kế Vi Thường, cười hắc hắc.
Diệp Tố không nghĩ nhiều như vậy, bây giờ bạn cùng phòng mới chợt nhớ ra mình quên nói cho hắn biết bài post trên diễn đàn nên kéo hắn lên xem, nhìn thấy ảnh chụp mình say đến bất tỉnh nhân sự tức khắc trên đầu Diệp Tố liền dâng lên một đám mây đen, bất quá cũng mau tan đi. Dù sao chuyện của hắn ở khoa đã là truyện cười, bị một người cười nhạo so với bị một trăm người cười nhạo có lẽ còn có điểm khác biệt, nhưng bị một trăm người cười nhạo và bị một ngàn người cười nhạo cũng không có gì khác nhau, Diệp Tố cũng đã nghĩ thông suốt.
Không phải chỉ là một cuộc thi thôi sao?
Nhưng cuộc thi này mang đến cơ hội, có thể là cơ hội mà Diệp Tố nỗ lực cả đời cũng đuổi không kịp.
Diệp Tố nhếch khóe miệng cười cười, đăng nhập diễn đàn bình luận một câu "Cậu ta nhìn cũng đẹp trai đấy, tôi thấy cậu ta rất có tiền đồ", liền để điện thoại di động qua một bên. "Tới uống rượu, Kế thiếu gia mời khách, không say không về."
"Nếu chúng ta toàn bộ đều nằm bẹp ở chỗ này, thì trở về thế nào?"
"Không phải còn Kế thiếu gia ở đây sao, sợ cái gì? Ầy, tao đi tiệm vịt Chu cách vách mua một ít cổ vịt, chân vịt tới, chờ tao!"
Kỳ thật Kế Vi Thường cũng không khoe khoang thân phận phú nhị đại, nếu không phải lần nọ, trong khoa có một nữ sinh đang xem bài báo về một vị minh tinh vừa lúc phát hiện bộ quần áo được thiết kế riêng cho minh tinh kia không phải bộ hôm trước Kế Vi Thường mặc sao? Từ đây một đi không trở lại, một đám người nhiều chuyện liền xoi từ đầu đến chân Kế Vi Thường, phát hiện tất cả đều là nhãn hiệu quốc tế bọn họ chưa từng nghe tên. Danh hào Kế Vi Thường siêu cấp phú nhị đại lập tức lan truyền nhanh chóng.
Mặc dù vậy, Kế Vi Thường vẫn điệu thấp như trước, ngoại trừ ngẫu nhiên sẽ đối nghịch với Diệp Tố thì vẫn luôn chuyên tâm học tập. Đại khái từ nhỏ xuôi gió xuôi nước, nhân trung long phượng, hắn chưa nếm thử cảm giác bị người nơi chốn đè đầu, sự chán ghét với Diệp Tố một lời không thể nói hết. Thẳng đến cuộc thi quốc tế lần này, thật sự không tin tưởng mình có khả năng công bằng đánh bại Diệp Tố, Kế Vi Thường lần đầu tiên phát huy tác dụng làm một phú nhị đại , tặng đại lễ khiến sáu vị giáo sư không thể cự tuyệt.
Tối hôm qua tâm tình tích tụ, không cẩn thận thưởng thức hương vị rượu, Diệp Tố hôm nay nghiêm túc phẩm mấy ngụm, hương vị quả thật không tồi, vị cay trong trẻo từ đầu lưỡi kéo dài đến dạ dày, phảng phất như có ngọn lửa đang thiêu đốt, đem tất cả tạp chất đều đốt thành tro, thiêu đốt khiến thần trí người ta sung sướng. Xem ra, tám mươi ba đồng tiền tối hôm qua là không bỏ phí.
Kế Vi Thường vẫn luôn thất thần, vội vàng uống thêm mấy ngụm liền bắt đầu nghịch di động. Chờ đến khi Diệp Tố và ba tên bạn cùng phòng rốt cuộc giải quyết xong bốn bình rượu, hắn như trút được gánh nặng vội chạy đi trả tiền.
"Có thể quẹt thẻ không?" Kế Vi Thường không mang đủ tiền mặt.
Ông chủ cười tủm tỉm mà mang máy quẹt thẻ ra, ấn tiếp một dãy số làm Kế Vi Thường hoa cả mắt: "Tôi đã sớm đoán trước được rượu của tôi sẽ có một ngày rực rỡ huy hoàng nên phương tiện phần cứng đều đầy đủ hết nha."
Kế Vi Thường lòng đau như cắt mà quẹt thẻ, hắn cũng không dám trả giá với ông chủ quán, hắn biết giá trị thật của bốn chai rượu đó thậm chí còn vượt xa con số này. Chẳng qua trong lòng còn đổ tội lên đầu Diệp Tố, nhưng vì vội vã chuyện khác nên vội vàng rời đi.
Không duyên không cớ tự nhiên được một số tiền, ông chủ cũng không vui mừng khôn xiết. Đem tài liệu tổng kết tối hôm qua Diệp Tố ném ở chỗ này ném lại cho hắn, "Cái này là của cậu đúng không? Muốn quăng muốn ném thì cũng đừng ném ở chỗ tôi."
Diệp Tố ngẩn người, ánh mắt đờ đẫn một lúc rồi đem tài liệu tổng kết dính cả nước trà lẫn rượu ôm vào lòng, như tên thần kinh mà nói chuyện với nó: "Tại sao mày lại trở nên chật vật như vậy, thật dơ. Chỉ có tao quan tâm mày, ngoan ngoãn đi theo tao, mày không phải vì tham gia cuộc thi mà sinh ra, nên nghiên cứu thì vẫn tiếp tục nghiên cứu."
Ông chủ liếc mắt xem thường, trở lại quầy bar chiêu đãi các nữ đồng học tới mua trà sữa.
Đến lúc nhàn rỗi, lão bản phát hiện Diệp Tố với đám bạn cùng phòng đã dắt díu nhau đi rồi. Ông chủ liếc nhìn bóng dáng bọn họ lảo đảo xiêu vẹo một cái, rồi thu hồi ánh mắt đi chơi di động.
Bài post đăng lên tối hôm qua liền thành tin nóng, ông chủ tùy ý nhìn nội dung, vừa mới bắt đầu còn suy đoán xem Diệp Tố là ai, vì cái gì mua say, sau lại có người quen biết hắn xuất hiện, trong tối ngoài sáng mà giải thích vấn đề ở vòng loại của Diệp Tố, chẳng qua không ai biết trong đó có dấu tích của Kế Vi Thường. Có người tỏ vẻ đau lòng, cũng không thiếu người châm chọc mỉa mai.
Ông chủ bĩu môi, này cũng coi như mang đến phiền toái không nhỏ cho Diệp Tố đi? Nếu là Diệp Tố tới tìm hắn gây chuyện, hắn bồi thường chút tiền coi như xong việc, nhưng thấy Diệp Tố căn bản không đề cập đến chuyện này, hơn nữa ông chủ nhìn ra được, Diệp Tố thật tình không để bụng chuyện này.
Tính nết này, hợp khẩu vị hắn, quả nhiên là người căn cốt thanh kỳ có duyên.
Lão bản vuốt cằm, cân nhắc nên bồi thường Diệp Tố thế nào.
Lại nói về bốn người Diệp Tố, sau khi trở về phòng ngủ, bởi vì buổi chiều không có tiết nên toàn bộ đều nằm bẹp trên giường ngủ. Một năm nay Diệp Tố luôn vì nghiên cứu mà mất ăn mất ngủ, không nghỉ ngơi đàng hoàng, lúc này mọi chuyện đều ngâm nước nóng, đành phải dùng việc ngủ an ủi mình một chút.
Ngủ một giấc tới 7 giờ tối. Diệp Tố ngủ rất ngon, không mộng mị. Chẳng qua tới ban đêm liền tăng động, tinh thần vẫn rất hăng hái, cùng một đám bạn cùng phòng hăng tiết gà chơi game đến rạng sáng 3, 4 giờ mới miễn cưỡng buồn ngủ.
"Mau, tranh thủ ngủ mấy tiếng, lát nữa lại có tiết!"
Ngược lại, bọn họ càng cố càng ngủ không được, bốn người ở trên giường trằn trọc gần một giờ mới mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp. Thẳng đến ngày hôm sau, ánh mắt người ở phòng ngủ cách vách nhìn bọn họ đều có chút quái dị.
"Vì sao anh Diệp Tố còn chưa tỉnh? Không phải Đại lãnh sự đã nói anh ấy chỉ ngủ thôi sao? Sắp một ngày một đêm rồi, anh ấy sẽ không sao chứ?"
"Tôi cũng không biết, Hàn Nghiệp thiếu tá cũng nói anh ta không có việc gì, chúng ta chờ một chút đi."
Diệp Tố mở mắt ra liền thấy Nick mặt đầy nước mắt cùng Triết Tu mặt đầy lo lắng, hắn buột miệng thốt ra: "Tại sao lại là mấy đứa!"
Nick sửng sốt, mặt còn đầy nước mắt liền cười một cái thật tươi: "Anh Diệp Tố cuối cũng anh cũng tỉnh rồi, làm bọn em lo lắng muốn chết, còn tưởng rằng tinh thần lực của anh bị tổn hại nên chưa tỉnh lại!"
"Đúng là ngủ thật!" Triết Tu biệt nữu mà quay đầu đi, hừ hừ nói.
Diệp Tố chớp chớp mắt, xác định trước mắt không phải ảo giác, tức khắc thực ngạc nhiên: "Hoá ra đây là giấc mơ liên tục?"
"Anh Diệp Tố, anh nói cái gì vậy? Anh tỉnh rồi thì đừng mơ ngủ nữa, mau đứng lên, chạng vạng hôm nay Hàn Nghiệp thiếu tá sẽ cho chúng ta kiểm tra đo lường tinh thần lực, nếu đạt yêu cầu sẽ được tới học ở tinh cầu Hoa Đô nha!"
"Đi học?" Diệp Tố mí mắt chợt lóe, "Đùa cái gì vậy, tôi đi học cái gì chứ?"
"Anh có mơ cũng không được đâu!" ngữ khí Triết Tu bất mãn, "Nếu không phải Hàn Nghiệp thiếu tá xem trọng chúng ta cơ trí tránh được bọn bắt cóc, căn bản chúng ta không có cơ hội, nếu tinh thần lực của anh không đạt đến cấp B, vẫn phải ở lại Nhất Tâm tinh."
Diệp Tố nghe không hiểu lắm, đang muốn hỏi rõ ràng thì một người đàn ông trung niên bước tới.
"Ồ, tỉnh?" Nilas nhìn thấy Diệp Tố thì rất vui sướng, hắn là cha của Nick, cũng là quản gia nhà Triết Tu, biểu hiện thập phần hữu hảo với ân nhân cứu mạng trong lời con trai mình, sau khi hỏi han kỹ càng tỉ mỉ tình trạng thân thể Diệp Tố mới nói đến vấn đề chính: "Hàn Nghiệp thiếu tá đã đem máy đo lường đến lãnh sự quán, mấy đứa chuẩn bị qua đó, đợi chút nữa liền bắt đầu đo lường. Triết Tu thiếu gia nhất định có thể thông qua thí nghiệm. Nhưng Nick, con ngày hôm qua đánh bậy đánh bạ mà thức tỉnh tinh thần lực, còn không biết cấp bậc đại khái ra sao, chút nữa nhất định phải ổn trọng một chút biết không, nếu như được thiếu tá đại nhân nhìn trúng, con sẽ không phải tiếp tục ở lại đây chịu khổ, cha đây lúc tuổi già cũng có thể hưởng yên tĩnh......"
"Con biết rồi!" Lời này Nilas từ tối hôm qua liền lặp đi lặp lại vô số lần, Nick đã thuộc làu làu, cậu làm mặt quỷ, kéo kéo tay Diệp Tố nói: "Nhanh rời giường, anh Diệp Tố khẳng định rất lợi hại, có lẽ có thể làm người khác chấn động đó!"
Truyện khác cùng thể loại
181 chương
134 chương
10 chương
32 chương
104 chương
39 chương