Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 57 : Sáu tuổi thái tử phi

"Trẫm chính là uy hiếp, thì làm sao?!" Lời nói cuồng vọng, không ai nói được gì. Lãnh Loan Loan giơ ngón tay cái lên, lão cha, người thật lợi hại. Người Nguyệt Diễm tất cả trầm mặt, hoàng đế Mộng La quốc này quá kiêu ngạo rồi. "Bệ hạ, hoàng đế Mộng La quốc rõ ràng là không coi Nguyệt Diễm chúng ta ra gì, đúng là khinh người quá đáng." Thu Đừng Ngôn lạnh lùng nhìn Lãnh Diệu Hiên. "Thỉnh bệ hạ định đoạt." Chúng thần đều quỳ xuống đất, tán thành. Ánh mắt không có ý tốt nhìn người Mộng La quốc. Hoàng đế khuôn mặt tuấn tú không có vẻ không nhịn được, bị Lãnh Diệu Hiên uy hiếp, còn gì là lòng tự tôn của một quốc gia? "Mộng La bệ hạ, người là đang coi thường Nguyệt Diễm sao?" Đứng ở Nguyệt Diễm mà lại có thái độ như vậy, coi người của Nguyệt Diễm như không tồn tại sao? Hóa ra tiểu oa nhi kia kiêu ngạo như thế, là do có phụ thân như vậy, đúng là cha nào con nấy. "Hoàng đế, ngài thực dài dòng." Lãnh Loan Loan bất mãn trừng mắt nhìn hoàng đế, "Chỉ một câu, ngài có hạ chỉ?" Không kiên nhẫn quét mắt nhìn một lượt các văn võ bá quan, không phải chỉ là chức thái tử phi sao, cư nhiên lại bị một đám lão già kia ngăn cản, nói cho các ngươi biết, kiên nhẫn của bản công chúa là có hạn. "Lớn mật, các ngươi Mộng La quốc thực không đem chúng ta vào mắt mà. Cũng không nhìn xem các ngươi đang ở đâu?" Đức Viễn Vương gia bị Lãnh Loan Loan liếc, phút chốc rùng mình. Nhưng lại ưỡn ngực, nổi giận nói. "Ngươi thật dũng cảm." Lãnh Loan Loan khóe miệng gợi lên chút tươi cười quỷ dị, tay nhỏ bé phất lên một cái. "A a a..." Đức Viễn Vương gia còn muốn thao thao bất tuyệt, nhưng đang định nói tiếp lại thành câu a a kia. Hắn kinh hoàng đứng lên, hai mắt mở to, sợ hãi nhìn Lãnh Loan Loan. "Trời ạ, Vương gia là làm sao?" "..." Mọi người thấy thế lại xôn xao, ánh mắt hoảng sợ đảo qua Lãnh Loan Loan cùng Đức Viễn Vương gia. Hoàng đế ngẩn ra, nhớ tới đám xà tai ương kia, trong lòng sợ hãi, nếu hắn không hạ chỉ, tiểu nữ oa này lại ra chiêu đi? "Tiểu yêu nữ..." Kỉ Thanh Ngữ nhìn bộ dáng thất thanh của chúng thần, mâu quang xẹt qua một đạo tinh quang. Đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Bàn tay chỉ Lãnh Loan Loan, hét lên. Một câu nói ra càng thêm hỗn loạn. Trong đại điện, mọi người đều đem ánh mắt nhìn về chỗ đám người Lãnh Loan Loan, chưa thấy nàng xuất thủ mà lại làm cho Đức Viễn Vương gia thất thanh, chẳng lẽ thật sự là yêu nghiệt? "Nực cười." Lãnh Diệu Hiên đột nhiên lạnh lùng cười, nhìn về phía Kỉ Thanh Ngữ, mâu quang sâu kín làm cho nàng đột nhiên rùng mình, theo bản năng tránh đi ánh mắt hắn. Thật đáng sợ, nàng cảm thấy giống như cảm giác bị đại xà mở to miệng nhắm. "Thật đúng là không hiểu biết. Ngay cả cách không điểm huyệt cũng không biết." Lạnh lùng cười nhạo khinh thường. Y phục đỏ tía, ngón tay thon dài không dấu vết chỉ vào Kỉ Thanh Ngữ, một đạo bạch quang giống như tia chớp bay đến khuôn mặt nàng, người ngoài không thấy được, chỉ có người Xà giới mới thấy được. "Nếu không phải yêu nữ, vì sao nàng có thể gọi xà?" Hoàng hậu cũng giương mi hoài nghi nhìn bọn họ. Lãnh Diệu Hiên cao ngạo liếc mắt nhìn nàng một cái, môi bạc câu ra nụ cười trào phúng: "Cửu công chúa là thần xà chuyển thế, tự nhiên có thể điều khiển xà." Lãnh Diệu Hiên cười kiêu ngạo, ôm lấy Lãnh Loan Loan. "Xà thần chuyển thế?" "..." Mọi người nghe vậy đều kinh ngạc không hiểu, tiểu nữ oa này cư nhiên là xà thần chuyển thế? "Nếu không phải Cửu nhi nhìn túng thái tử, trẫm còn lâu mới đồng ý cho nàng làm Nguyệt Diễm thái tử phi. Phải biết là được xà thần che chở, người khác cầu cũng không được. Lãnh Diệu Hiên lại nói tiếp, thần sắc tự nhiên, giống như những lời kia đều là sự thật. Lãnh Loan Loan bĩu môi, thật đúng là có thể nói dối. Nhưng nhìn những người kia sắc mặt dịu đi, nàng phải thừa nhận chiêu này của Xà Vương thật hữu hiệu, hóa ra mê tín không phân biệt thời không. "Khâm thiên giam, thật sự có xà thần chuyển thế sao?" "Hồi bệ hạ." Khâm thiên giám quan cầm trong tay hốt bản, bước ra khỏi hàng, khom người với hoàng đế, sau đó trầm giọng đáp. "Trong sách cổ có ghi chuyển thế của thần, có thể phù hộ, đem dân giàu nước mạnh." Lãnh Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã, hiện tại là ở thời không tin vào điều mê tín sao? Bất quá nàng cũng là công chúa của Xà giới, cũng không tính là mê tín. "Là như vậy a." Hoàng đế gật gật đầu, ánh mắt đảo qua mọi người. "Công chúa Mộng La quốc là xà thần chuyển thế, không biết chư vị ái khanh nghĩ việc liên minh hai quốc gia này, có hay không có dị nghị? "Chuyện này..." Mọi người nghe Khâm thiên giam nói, đối với Lãnh Loan Loan thêm vài phần kính sợ. "Phụ hoàng, Cửu nhi là xà thần chuyển thế, liền không phải là hài đồng bình thường. Chuyện tuyển thái tử phi không thể qua loa, thỉnh phụ hoàng hạ chỉ lập Cửu nhi làm thái tử phi." Dạ Thần thấy phản ứng của mọi người cũng biết thời cơ đã đến, lập tức quỳ xuống. "Thái tử biểu ca..." Kỉ Thanh Ngữ bất mãn dậm chân. "A, quận chúa, mặt của người?" Ai ngờ nàng vừa ngẩng đâu, chúng thần thấy mặt nàng liền sợ hãi. "Mặt của ta làm sao vậy?" Kỉ Thanh Ngữ khó hiểu lấy tay vuốt mặt. "Ngữ Nhi, con..." Hoàng hậu, Thái Hậu nhìn thấy cũng hoảng sợ, lùi lại cách nàng vài bước. "Mặt của con có rất nhiều xà đồ đằng." Hoàng Hậu hoa dung thất sắc nói, chất nữ khuôn mặt tươi cười cư nhiên bị vô số xà đồ đằng chiếm cứ, thoạt nhìn thật khủng bố. "Cái gì? Mau lấy gương cho ta." Kỉ Thanh Ngữ vừa nghe cũng nóng này, ra lệnh cho thái giám bên cạnh đi lấy cái gương cho nàng. Kỉ Thanh Ngữ vừa nhìn thấy gương mặt khủng bố trong gương, sợ tới mức hét chói tai: "A..." Chớp mắt bị dọa ngất xỉu. Lãnh Loan Loan kéo kéo khóe môi, biết là Xà Vương ra tay. Xà Vương lại đột nhiên mở miệng nói: "Nàng vừa nói xà thần là yêu nghiệt, chắc chắn là trên trời trừng phạt nàng bất kính với xà thần." Mọi người vừa nghe, sợ tới mức khuôn mặt đều thất sắc. "Phụ hoàng, người cũng mau hạ chỉ đi. Nếu không trên trời còn có thể tức giận." Dạ Thần tiếp lời. Hoàng đế nhìn Kỉ Thanh Ngữ đã ngất xỉu đi, lại nhìn bách quan sắc mặt thất kinh khắp điện lý, gật gật đầu: "Trẫm hạ chỉ, lập Cửu công chúa Mộng La quốc phong làm Thái tử phi của Nguyệt Diễm."