“Ngươi ôm ta đi đi.” Lãnh Loan Loan nói lời này làm cho Thủy Dao đứng ở sau lưng rất ngạc nhiên. Dạ Thần sửng sốt, hiển nhiên không có dự đoán được Lãnh Loan Loan sẽ có yêu cầu như vậy. Hơn nữa cũng chưa từng có người dám đối với hắn yêu cầu như vậy, ôm nàng sao? Anh mắt màu tím nhìn tiểu nữ oa đang nhìn chính mình, rõ ràng là một tiểu oa nhi phấn điêu mài ngọc, nhưng ánh mắt kia lại làm cho người ta cảm thấy sự cao cao tại thượng trong đó, bễ nghễ như một tiểu nữ vương làm cho người ta phải tuân theo. “Hảo.” Dạ Thần đáp một tiếng, vươn tay ra ôm lấy nàng. Y bào màu trắng theo gió lay động, đôi đồng tử màu tím nhìn Lãnh Loan Loan, khóe miệng mỉm cười, giống như một ca ca âu yếm nhìn muội muội. “Thái tử --” Bố Đinh chấn động, thị vệ trước mặt bọn họ thập phần ngạc nhiên. Lãnh Loan Loan cười, đây không phải là cười lạnh, mà là ý cười thật sự. Nàng thích đôi đồng tử ấm áp của nam nhân này, có lẽ hắn là một người lạnh lùng, nhưng đối chính mình cũng là hoàn toàn ôn nhu, giống một trận xuân phong thổi vào nội tâm. “Tiếp được.” Nàng xấu xa cười nói, thân mình nho nhỏ hướng về phía Dạ Thần nhào tới. Dạ Thần tiếp được nàng, thân thể mềm mại rơi vào trong lòng, tựa như đang ôm một con búp bê vải ấm áp. Lãnh Loan Loan tự động ở trong lòng hắn tìm vị trí thoải mái, hướng tới phía Thủy Dao huy huy tay nhỏ bé: “Thủy Dao, đi thôi.” Thủy Dao gật đầu, đi theo phía sau hai người. Ba người cứ như vậy dưới sự kinh ngạc của mọi người đi vào hoàng cung, ánh dương nhỏ vụn rơi phía sau họ. “Bố Đinh, tiểu thư kia là ở nơi nào đến?” Nhìn Dạ Thần ôm Lãnh Loan Loan đi xa, thị vệ lấy lại tinh thần hướng Bố Đinh tìm hiểu. Trời ạ, rất thần kỳ, thái tử lạnh lùng của bọn họ tự nhiên lại đi ôm một tiểu nữ oa, hơn nữa còn cười thân thiết như vậy. Bọn họ nhịn không được ngẩng đầu nhìn trời. “Ta như thế nào biết được.” Bố Đinh tức giận nói, rối loạn, rối loạn, từ khi gặp được tiểu nữ oa kia thái tử liền thay đổi. Lắc lắc đầu, hắn quay sang đưa tiền cho phu xe. Sau đó mới hướng tới đám người Dạ Thần đuổi theo. Xa phu tay cầm ngân lượng, ngơ ngác nhìn những người không thấy bóng dáng. Sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, lại kích động vạn phần. Trời ạ, hắn cư nhiên được gặp thái tử tôn quý. ...... Rường cột chạm trổ, ngói xanh hồng trụ, màu vàng ngói lưu ly, cẩm thạch sáng bóng. Nguyệt Diễm hoàng cung huy hoàng, nhưng so với cố cung Bắc Kinh là kém hơn. Lãnh Loan Loan ở trong lòng Dạ Thần, mắt to đánh giá hoàng cung, trong lòng bình luận như thế. “Cửu nhi, thế nào? Hoàng cung xinh đẹp không?” Dạ Thần cúi đầu nói với Lãnh Loan Loan, đã thấy nàng hai tròng mắt càng không ngừng chuyển động. Sự thông minh lém lỉnh ấy làm cho hắn không khỏi bật cười. “rất bình thường.” Lãnh Loan Loan quệt miệng, thản nhiên nói. Dạ Thần ngạc nhiên một chút, đối với thân thế của nàng càng thêm hiếu kỳ, đến tột cùng nàng từ đâu đến mà hoàng cung huy hoàng như thế này cũng không để trong mắt? Nàng là tiểu tiên nữ chăng?