Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 192 : Nàng, ta sẽ không buông tha

“Được rồi.” Người nổi tiếng chống lại ánh mắt của Dạ Thần, hắn không tin Hoàng đế được nuông chiều nơi thâm cung sẽ có thân thủ lợi hại, huống hồ đó là một cơ hội tốt, hắn sẽ càng tỏ ra nhuệ khí, tài năng, càng thuận lợi mang Tiểu Hoàng Hậu đi. Đôi mắt thâm thúy nhìn Lãnh Loan Loan, thấy nàng cũng một thân hồng y như mình, kiều diễm. Sợi tóc như tơ lụa, mềm mại, trâm cài đơn giản thanh lịch, đôi mắt sáng ngời cao ngạo và bễ nghễ. Nàng hoàn toàn thoát thai hoán cốt biến thành *** tuyệt sắc khuynh thành. Mà chỉ có nữ nhân tài năng như vậy mới có thể xứng đôi với hắn... Một lần nữa nhìn Dạ Thần, trong mắt xẹt qua tia sáng nhanh như điện, khiến cho người ta nhìn mà không biết rốt cuộc hắn nghĩ gì. Nhíu mày, trong lòng đột nhiên nảy ra một chủ ý. “Không bằng chúng ta đánh cược một lần.” “Đánh cược gì?” Dạ Thần liếc hắn, trong lòng âm thầm đoán nam nhân này có âm mưu gì. Bất quá mặc kệ hắn có âm mưu gì, hắn cũng sẽ không để hắn thực hiện được, vì bản thân mà cũng vì Nguyệt Diễm dân chúng. Hỏa Ảnh giáo cần phải diệt trừ, không thể để bọn họ phát triển, làm nguy hại dân chúng thiên hạ. “Cược nàng...” Ngón tay thon dài chỉ về Lãnh Loan Loan, môi mỏng khẽ cong. “Nếu ngươi thua, nàng phải đi theo ta. Nếu ta thua, từ nay về sau Hỏa Ảnh giáo giải tán, rời khỏi giang hồ...” Người trong võ lâm nghe hắn nói như vậy đều mở to hai mắt nhìn, hắn nói thật hay đùa? Hắn lại chỉ vì một nữ nhân mà buông tha dã tâm xưng bá võ lâm? Mọi ánh mắt hướng về Lãnh Loan Loan, tuy không thể phủ nhận nữ tử này đẹp kinh thiên động lòng người, trên không thấy, dưới khó tìm. Nhưng dã tâm nam nhân chỉ một nữ nhân là có thể xong sao? Đẹp thế nào cũng chỉ là bộ mặt đẹp, người nổi tiếng rốt cuộc có chủ ý gì? “Ngươi...” Người nổi tiếng không chút che dấu mục đích khiến Dạ Thần giận tím mặt, cả người tỏa ra khí lạnh như từ địa ngục, đông lạnh lòng người. Tử đồng nhìn người nổi tiếng, hỏa diễm trong mắt như muốn nhảy ra hung hăng thiêu chết người nổi tiếng. Nhưng giận dữ, sau hắn lại nở nụ cười. “Ngươi muốn dùng phép khích tướng, đáng tiếc ta sẽ không mắc mưu. Cửu Nhi là thê tử của ta, dựa vào cái gì phải cược với ngươi?” Hắn không biết dùng người thương làm tiền đặt cược. “Ngươi sợ ta sao?” Người nổi tiếng cũng không phủ nhận, tiếp tục kích. Dạ Thần không chút do dự rút bảo kiếm bên hông ra. Thân ảnh màu tím công kích người nổi tiếng. “Đừng dài dòng, xem chiêu.” Sắc mặt người nổi tiếng cũng thay đổi, khuôn mặt tuấn mỹ trở nên lạnh lùng, tiếng kiếm va vào nhau vang lên, ánh sáng lóe ra. Hai bóng dáng vẫn đấu trên không trung, một đỏ một tím, đều cao quý vô cùng. Mái tóc theo động tác của họ mà không ngừng bay lên, ánh mặt trời chiếu xuống, phát ra ánh sáng chói mắt. “Phu nhân, chắc gia sẽ không sao chứ?” Ninh Phong Cách nhìn đoạn đánh nhau của hai người, không phủ nhận Thần bất phàm, nhưng đối phương là Ma giáo, ai biết hắn có thể đột nhiên ra chiêu ti bỉ hay không. Cái gọi là ám tiễn khó phòng, nếu vạn nhất Hoàng Thượng có việc gì, Nguyệt Diễm quốc cũng rối loạn. Lãnh Loan Loan lạnh lùng liếc mắt một cái, nói một câu khiến Ninh Phong Cách phát điên. “Xem diễn.” Xem diễn? Ninh Phong Cách cảm thấy mình đã điên rồi, trừng mắt nhìn Lãnh Loan Loan. Trời ạ, sao nàng có thể nói ra lời như vậy? Người đang đánh nhau ngoài kia là phu quân của nàng, nàng lại có thể thản nhiên bỏ một câu xem diễn. Điên thật, Tiểu Hoàng Hậu này quả nhiên không phải người thường. Lại nhìn bên mấy người Thủy Dao, sắc mặt bọn họ lạnh lùng, dường như không vì lời của Lãnh Loan Loan mà cảm thấy kinh ngạc, trong lòng lại thở dài, quả nhiên không hổ là thủ hạ của nàng, đều là một đám quái thai. Nhưng bọn họ có thể xem diễn, hắn cũng có thể. Quay lại nhìn hai người đang đấu, chỉ cần người nổi tiếng làm ra một động tác nhỏ, hắn liền bay ra, tính sổ với hắn... “Tả hộ pháp, ngươi nói xem giáo chủ có thể thắng không?” Hồ Lê Tinh nhìn hai bóng dáng, nhíu mày, hai người đấu càng ngày càng lâu, nhưng vẫn bất phân thắng bại, trong lòng nàng cũng có chút sợ, thân thủ của nam nhân có đôi mắt màu tím kia có thể không phân cao thấp với giáo chủ, thật sự là ngoài ý muốn của nàng. Cánh Tả lắc đầu, chân mày nhíu lại vẫn chưa dãn ra. Hồ Lê Tinh thấy thế, đôi mắt quyến rũ xẹt qua tia sáng lạ. Hôm nay tuyệt không thể đám người đó kết thúc như vậy, ngón tay kẹp châm độc không dấu vết phi về phía Dạ Thần. Lãnh Loan Loan vừa liếc liền thấy, giương lên tay áo, đem châm độc của Hồ Lê Tinh bắn sang chỗ khác. “Tốt, ngươi lại dám dùng gian kế. Quả nhiên là tà đạo yêu nữ.” Ninh Phong Cách cũng thấy được nhưng chậm hơn Lãnh Loan Loan một bước. Vừa thấy nàng cản châm độc, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lạnh như băng cả giận với Hồ Lê Tinh. Người nổi tiếng và Dạ Thần cũng biết Hồ Lê Tinh ám toán, nhưng hai người cũng không để ý tới, tiếp tục đánh nhau, nhưng sát khí trên người càng ngày càng dày. “Dao, Ngâm, Khiếu, bắt bọn họ.” Lãnh Loan Loan phân phó với ba người, lạnh lùng nhìn Hồ Lê Tinh. Dám có ý định làm Thần bị thương, nàng sẽ khiến nàng ta hối hận. Hơn nữa nàng cũng không có kiên nhẫn để bọn họ hát hí khúc nữa. “Vâng.” Đồng thanh đáp, bóng dáng ba người nhoáng lên một cái, phi đến chỗ Hồ Lê Tinh và Cánh Tả. Cánh Tả và Hồ Lê Tinh rút kiếm, nhưng những người trong võ lâm thì há hốc. Hồng y nữ tử đó là ai? Ngay cả Lãnh U Cung cung chủ cũng nghe lệnh của nàng? Chưa xong ba hiệp, Thủy Dao, Kiếm Ngân Vang đã bắt được Cánh Tả và Hồ Lê Tinh, mà Khiếu cũng thoái mái giải quyết hết đám người Hỏa Ảnh giáo. “Ngươi còn muốn đánh sao?” Dạ Thần giương mi, tử đồng chăm chú nhìn người nổi tiếng. Người trong Hỏa Ảnh giáo đều đã bị bắt, hắn cũng không làm được gì, chẳng lẽ hắn muốn đồng quy vu tận sao. Nghe thấy lời của Dạ Thần, người nổi tiếng lui về, nhảy xuống đất. Nhìn Cánh Tả và Hồ Lê Tinh bị bắt, hắn biến sắc. Xem ra đã coi thường bọn họ rồi, hơn nữa lam đồng thiếu niên kia nghe theo mệnh lệnh của Tiểu Hoàng Hậu, chỉ sợ chủ nhân chân chính của Lãnh U Cung là nàng. Nhíu mày, thú vị. “Giáo chủ...” Hồ Lê Tinh và Cánh Tả có chút xấu hổ nhìn người nổi tiếng, bọn họ rất vô dụng. Người nổi tiếng giơ tay, ngăn lời nói của bọn họ. “Ta sẽ trở về cứu các ngươi.” Sau đó nhìn Lãnh Loan Loan, khóe môi vẫn cười tà. “Nàng, ta sẽ không buông tha.”