Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu
Chương 187 : Nữ tử xinh đẹp là người của Hỏa Ảnh giáo?
“Thân thủ như vậy mà cũng dám đi bêu xấu, ta thực sự cảm thấy xấu hổ thay cho hai vị.”
Long Khiếu cười tà, ngón tay thon dài kẹp lấy mũi kiếm của một hắc y nhân.
“Ngươi...”
Hai hắc y nhân ngây ngẩn cả người, không ngờ bọn họ xuất thủ nhanh như vậy mà vẫn bị hắn chặn được.
“Ta?” Long Khiếu giương mi, tựa tiếu phi tiếu. “Ta rất lợi hại, không cần các ngươi nói.” Tự kỷ xong, ngón tay hắn động, kiếm của hắc y nhân đứt đoạn. Sau đó không đợi hắc y nhân phản ứng, nhoáng lên một cái, như tia chớp, điểm trúng huyệt đạo của nam tử khác, hắn giơ kiếm, ánh mắt trừng lên như trâu bò, hình dáng khôi hài.
“Thu phục.”
Vỗ tay, Long Khiếu vẻ mặt thoải mái nói. Một chút cũng không để ánh mắt cả kinh không biết làm gì của mọi người vào mắt.
Thiên, nhìn không ra nam nhân này lại lợi hại như vậy. Lần này không những đại đa số người kinh ngạc, ngay cả thư sinh cuồng cũng nhịn không được liếc hắn một cái, thân thủ người này không tầm thường.
“Ngươi là ai?”
Nữ tử xinh đẹp thấy thủ hạ của mình chưa kịp xuất thủ thì đã bị đối thủ điểm huyệt, nhịn không được nổi giận, đi đến bên người hai thủ hạ, giải huyệt cho hắc y nam tử. Ánh mắt độc nhìn Long Khiếu, nhưng ngay sau đó lại bị đôi mắt màu lam của hắn mê hoặc. Ông trời, đó là đôi mắt như thế nào, như nước biển, lại thâm thúy hơn cả nước biển, như không thấy đáy, khiến người ta vừa nhìn liền thấy như bị cuốn vào. Lại nhìn mấy người xung quanh hắn, Ninh Phong Cách mặc đồng, Kiếm Ngân Vang huyết đồng, Dạ Thần tử đồng thần bí, bốn nam nhân đều siêu cấp mê người, tuy khí chất bất đồng, nhưng mỗi người một vẻ. Khi nhìn đến Lãnh Loan Loan, trong mắt nhịn không được xẹt qua tia đố kỵ. Vừa thấy là biết hồng y nữ tử này là trung tâm chú ý của mấy người bên cạnh, nhưng dựa vào cái gì nàng có thể có được đám nam nhân như vậy, mà mình muốn theo đuổi thư sinh cuồng vẫn không chiếm được nửa điểm cảm tình?
“Ta là ai?” Long Khiếu liếc nàng một cái, có vài phần khinh thường không thèm nhìn. “Ta là ai liên quan đến ngươi? Chẳng lẽ ngươi mê trai? Gặp tuấn nam liền muốn đuổi theo mông người ta?” Từ mê trai này là học được từ chủ tử.
“Phụt...”
Nữ tử xinh đẹp còn chưa phản ứng, người bên ngoài đã cười. Không ngờ tuấn mỹ nam tử này mắng người lại không lưu tình chút nào, đủ độc.
“Ai cho các ngươi cười.”
Nghe thấy tiếng cười của người khác, vẻ mặt nữ tử xinh đẹp trầm xuống, giương tay áo, đánh tới những người vừa bật cười. Bàn ăn bị đánh nát thành khối, thức ăn trên bàn bị rơi xuống đất, bừa bãi. Nam tử kia sửng sốt, sau đó nổi trận lôi đình.
“Đàn bà thối, lại dám đánh lão tử. Lão tử cho xem.” Rút đại đao ra, chém tới nữ tử xinh đẹp. Nhưng hắn còn chưa đụng tới nàng, đã bị một hắc y nhân phía sau một đao đoạt mạng. Mở to ánh mắt, chết không nhắm mắt.
“Đủ.” Triển Ngạo Tường đột nhiên đứng lên, đôi mắt thâm thúy lạnh lùng nhìn nữ tử xinh đẹp, bạc môi khẽ nhấc, không một tia cảm tình nói.
“Hồ đường chủ, ngươi không cần đuổi theo ta. Ta không có chút cảm tình nào với ngươi, hơn nữa ngươi khiến cho ta cảm thấy chán ghét...” Tuy hắn cũng không dám tự xưng là người tốt, nhưng người khác không đụng đến hắn, hắn cũng sẽ không vô cớ đi thương tổn người khác.
“Ngươi...” Hồ Lê Tinh trừng mắt nhìn Triển Ngạo Tường. “Rốt cuộc là ta không tốt ở chỗ nào? Ngươi muốn theo ta đến Hỏa Ảnh giáo?”
“Nàng là người của hỏa Ảnh giáo?”
Mọi người ồ lên, trách không được tùy tiện như vậy. Nàng là tà giáo yêu nữ.
“Hỏa Ảnh giáo?” Lãnh Loan Loan khẽ cười, lóe mắt. “Trách không được khiến người ta chán ghét như vậy, hóa ra là thủ hạ của người nổi tiếng kia.”
Dạ Thần cũng chán ghét, đối với người nổi tiếng tà tứ kia, hắn cũng chán ghét từ đáy lòng, nam nhân kia lại dám mơ tưởng đến nữ nhân của hắn, thật sự là không biết trời cao đất rộng.
“Hỏa Ảnh giáo, ta còn không để trong mắt.” Triển Ngạo Tường lạnh lùng liếc Hồ Lê Tinh một cái.
“Ngươi...”
“Ngươi đừng quấy rầy ta dùng bữa.”
Thư sinh cuồng cắt đứt lời nói của Hồ Lê Tinh, sau đó không để ý đến nàng, ngồi xuống uống rượu.
“Ngươi...”
Hồ Lê Tinh tức giận đến cả người phát run, trong mắt là lãnh lệ vô tận.
“Ngươi sẽ hối hận.” Dám đắc tội người của nàng, nàng sẽ không để hắn sống tốt.
“Đến lúc đó xin được chỉ giáo.” Triển Ngạo Tường thản nhiên nói.
“Hừ...” Hồ Lê Tinh vung tay áo, quay người lại, nhìn một bàn Lãnh Loan Loan. Rất rõ ràng, nàng muốn phát tiết lên người bọn họ, đáng tiếc, nàng lại tìm lầm đối tượng để phát tiết.
“Dao, để cho người đáng ghét kia cút đi.” Lãnh Loan Loan rất ghét những người quấy rầy nàng, thản nhiên nói.
“Vâng, chủ tử.” Thủy Dao một thân bạch y, phi tới chỗ Hồ Lê Tinh.
Hồ Lê Tinh cả kinh, không ngờ bọn họ đột nhiên làm khó dễ. Thân ảnh nhoáng lên một cái, tránh được công kích của Thủy Dao, nhưng ống tay áo rơi xuống một mảng.
“Ngươi...” Trừng mắt Thủy Dao, như muốn nuốt nàng vào trong bụng. Phẫn hận và đố kỵ trong lòng, không ngờ một tỳ nữ cũng có thân thủ bất phàm như thế, hơn nữa dung mạo của nàng cũng coi như rất đẹp.
Mọi người bên cạnh kinh hãi, một bàn kia mặc kệ là khí chất hay thân thủ đều tuyệt đỉnh, rốt cuộc thân phận của bọn họ là gì? Đại hội anh hùng năm nay chỉ sợ sẽ có nhiều biến.
Hồ Lê Tinh cười giận dữ, chuẩn bị phản kích, không ngờ ngoài kia truyền đến tiếng tiêu, nàng không cam lòng nhìn bọn họ, sau đó nhìn thư sinh cuồng.
“Chúng ta gặp lại tại đại hội anh hùng.”
Vung tay áo, dẫn hắc y nhân vội vàng biến mất khỏi khách điếm.
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
36 chương
80 chương
19 chương
45 chương
90 chương
73 chương
10 chương