Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu

Chương 167 : Bắt đầu

Editor: Ngọc Nguyệt Đức Thanh Vương phủ. Đại sảnh. Ánh mặt trời theo cửa sổ khắc hoa thản nhiên chiếu vào, đại sảnh tăng thêm mấy phần tươi sáng. Tường trắng noãn, sơn thủy như họa. Trịnh Thiếu Sở ngồi trên ghế, tay bưng trà do hạ nhân vương phủ dâng lên, chân mày nhăn lại chưa từng buông ra. Đức Thanh Vương gia từ ngoài sảnh đi vào, thấy hắn, ôm quyền khách khí cười. “Trịnh Tướng quân.” Trịnh Thiếu Sở nhìn thấy hắn, cũng nhanh chóng buông ly trà, chắp tay. “Vương gia.” “Tướng quân, mời ngồi.” Đức Thanh Vương gia một bên mời Trịnh Thiếu Sở ngồi, một bên ngồi xuống vị trí chủ vị. “Không biết hôm nay tướng quân tới vì việc gì?” Trực tiếp đi vào chủ đề chính. “Tại hạ vì chuyện của Hoàng Hậu mà đến.” Trịnh Thiếu Sở cũng không vòng vo. “Hửm?” Hiển nhiên Đức Thanh Vương gia rất kinh ngạc, nhíu mày nhìn hắn. “Tướng quân tra ra được manh mối?” Hắn cũng đang phiền não vì chuyện này, theo tin tức truyền từ trong cung, thái y đều nói Hoàng Hậu không còn nhiều thời gian, nếu thật sự Hoàng Hậu bất hạnh ra đi, chỉ sợ bọn họ không thể hứng chịu lửa giận của Hoàng Thượng. “Không dối gạt Vương gia, mới vừa có người đến quý phủ tặng một phong thư. Ta vì phong thư này mà đến.” Trịnh Thiếu Sở nói xong, liền đem thư ra đưa cho Đức Thanh Vương gia. Đức Thanh Vương gia nghi hoặc nhận lấy, sau khi nhìn thấy nội dung bức thư, thay đổi sắc mặt. “Này...” Tể tướng là chủ mưu? “Tại hạ cũng biết được nghiêm trọng, mới muốn mời Vương gia xem xét.” Trịnh Thiếu Sở nói. Đức Thanh Vương gia đặt thư ở một bên, vẻ mặt ngưng trọng, nhếch miệng không nói một câu. Ánh mặt trời im lặng chiếu xuống, gió thổi từ từ, qua cửa sổ, khiến tóc bọn họ lay động. Hai người đều không nói gì, trong phòng im lặng như là ngay cả kim rơi xuống cũng nghe thấy được. Sau một lúc lâu, Đức Thanh Vương gia nhíu mi nhìn Trịnh Thiếu Sở, mở miệng. “Tướng quân nói phải, xem ra chúng ta phải cẩn thẩn làm rõ việc này.” Trịnh Thiếu Sở gật đầu, nếu bức thư này là giả, vậy bọn họ còn tin Tể tướng gia trong sạch. Nhưng nếu là thật, vậy bọn họ phải thận trọng. “Tướng quân, trong thư còn nói tướng gia cấu kết với sát thủ môn ám sát Hoàng Hậu. Còn có một khối lệnh bài tượng trưng thân phận, lời thư chuẩn xác, không giống như tùy tiện viết. Hỏi ý của bổn vương, không bằng trước cứ phái người âm thầm tìm hiểu, theo dõi những người tiếp xúc với Tể tướng, sau đó tìm xem có thật là hắn giữ lệnh bài của sát thủ môn không, sau đó tính tiếp.” “Vương gia dạy phải.” Trịnh Thiếu Sở gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. “Vậy bây giờ bổn vương phái người đi điều tra ở Tể tướng phủ, có lẽ bên ngoài tướng phủ có người khả nghi.” Trịnh Thiếu Sở gật đầu, chỉ có thể làm vậy. “Người đâu.” Đức Thanh Vương gia gọi bên ngoài. “Tham kiến Vương gia, Tướng quân.” Quản gia mập mạp từ bên ngoài đi vào. “Quản gia, đi tìm Từ Bưu.” Từ Bưu là người được Đức Thanh Vương gia dưỡng, người này thân thủ bất phàm, nhưng dung mạo lại cực bình thường, khiến người ta nhìn cũng không nhỡ được. Để cho hắn đi làm mật thám, thật sự là thích hợp nhất. “Vâng.” Quản gia chắp tay, lui ra ngoài. Một lát sau, một nam tử mặc lam y đi đến, ước chừng ba mươi tuổi, hình thể bình thường, khuôn mặt bình thường. “Tham kiến Vương gia.” Trầm ổn tiến lên, hành lễ với Đức Thanh Vương gia. “Ừ.” Đức Thanh Vương gia gật đầu, giới thiệu Trịnh Thiếu Sở ở một bên cho hắn. “Vị này là Trấn Bắc Tướng quân.” “Tham kiến Trấn Bắc Tướng quân.” Từ Bưu xoay người ôm quyền với Trịnh Thiếu Sở. Trịnh Thiếu Sở cũng gật đầu, nhìn ra được nam nhân trông bình thường này có lẽ không đơn giản. “Từ Bưu, bổn vương có chuyện cần ngươi đi làm.” Đức Thanh Vương gia nói với Từ Bưu. “Vương gia cứ phân phó.” Từ Bưu ôm quyền. “Được.” Đức Thanh Vương gia gật đầu. “Bổn vương muốn ngươi đến phụ cận Tể tướng phủ, bí mật tìm hiểu xem nhiều ngày qua có người nào khả nghi tiếp xúc với tướng gia.” “Vâng, Từ Bưu hiểu được.” Từ Bưu gật đầu, ôm quyền với hai người rồi rời đi. Trịnh Thiếu Sở nhìn Từ Bưu rời đi, quay đầu nhìn Đức Thanh Vương gia, nhíu mi. “Hy vọng vị tráng sĩ này có thể tìm được tin tức.” Đức Thanh Vương gia cũng gật đầu, đương nhiên có tin tức là tốt nhất. Nếu không chỉ sợ Hoàng Thượng sẽ hạ lệnh khác cho bọn họ. Hai người câu được câu không uống trà, trò chuyện. Sau nửa canh giờ, Từ Bưu trở lại. “Thế nào? Có tin gì không?” Đức Thanh Vương gia vội vàng hỏi. Trịnh Thiếu Sở cũng nhìn Từ Bưu, tâm tình lo lắng không cần nói cũng biết. “Hồi Vương gia, Tướng quân, thuộc hạ từ một dân trồng rau mỗi ngày đều đứng trước Tể Tướng phủ phát hiện, ước chừng mười ngày trước, có một hắc y nhân vào Tể tướng phủ, chừng nửa canh giờ mới đi ra. Theo lời hắn nói, hắc y nhân kia đụng vào đòn gánh của hắn nên hắn mới có ấn tượng.” Từ Bưu đáp. Nghe hắn nói như vậy, Trịnh Thiếu Sở và Đức Thanh Vương gia nhìn nhau, xem ra trọng điểm bây giờ là hắc y nhân kia. Chỉ cần biết thân phận của hắc y nhân kia, án tử này liền có thể giải. “Từ Bưu, ngươi có tìm hiểu thân phận của hắc y nhân kia không?” Đức Thanh Vương gia tiếp tục hỏi. “Có.” Từ Bưu gật đầu. “Thuộc hạ mua chuộc được một hạ nhân trong vươn phủ, theo lời hắn, từng nghe tướng gia gọi hắc y nhân kia là Tả hộ pháp. Mặt khác, thuộc hạ lại tìm hiểu, Tả hộ pháp kia đúng là người sát thủ môn.” Sắc mặt Đức Thanh Vương gia và Trịnh Thiếu Sở đồng thời trầm xuống, xem ra thông tin trong bức thư kia là thật. “Từ Bưu, trước cứ đem dân trồng rau kia đến.” Cần hắn làm chứng. “Vâng.” Gật đầu rời đi. Đức Thanh Vương gia quay đầu nhìn Trịnh Thiếu Sở, thần sắc ngưng trọng. “Tướng quân, xem ra chúng ta cần chờ lệnh của Hoàng Thượng.” Tiến hành điều tra Tể Tướng phủ, cũng bắt giam, điều tra Thu Đừng Ngôn. “Được.” Trịnh Thiếu Sở gật đầu, cuối cùng chuyện này cũng có tiến triển.