Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu
Chương 163 : Nói yêu
Lãnh Loan Loan giương mi, cười, lạnh lùng nói.
“Ngươi chắc chắn sẽ ra được gian phòng này?” Dám làm vậy, một ngụm nuốt ngươi.
Người nổi tiếng cười tà nhìn nàng.
“Nàng có biết bộ dáng này của nàng rất đáng yêu.” Bộ dáng cao ngạo giống phượng hoàng, khiến cho hắn muốn ôm nàng vào trong ngực hôn.
Lãnh Loan Loan tức giận trừng mắt hắn, gan của tà nam này không nhỏ, lại dám có ý nghĩ như vậy với nàng. Cổ tay khẽ lật, một ánh sáng màu vàng bắn về phía hắn.
Người nổi tiếng thấy động tác của nàng, nháy mắt, điểm nhẹ mũi chân, thân hình bay về phía sau. Nhưng hắn không nhanh bằng ánh sáng kia, giây tiếp theo, hắn đã không cử động được. Vẫn tư thế hai tay hai bên, mũi chân điểm, bộ dáng như tượng được điêu khắc bình thường.
Lãnh Loan Loan nhìn tư thế của hắn, khẽ cười, trong mắt xẹt qua tia sáng, tay vung lên, tạo kết giới bốn phía, ai cũng không vào được, không nhìn được bên trong. Nàng xuống giường, đi đến gần người nổi tiếng. Tóc rối tung trên vai, theo động tác rủ xuống. Trên người mặc áo bào trắng, bước nhẹ nhàng.
“Bây giờ ngươi còn tự tin mình có thể đi ra khỏi đây sao?”
Đứng trước mặt người nổi tiếng, ngẩng đầu, Lãnh Loan Loan tươi cười xán lạn như cảnh xuân nở nổ, khiến cho người ta cảm thấy tâm sợ mật run.
Người nổi tiếng hạ độ cong trên miệng, khuôn mặt được bao phủ trong bóng, khiến người ta không thấy rõ tâm tư hắn. Nhưng bây giờ trong lòng hắn là tuyệt đối khiếp sợ, rốt cuộc Hoàng Hậu có lực lượng thần kỳ thế nào? Lần này hắn không thể động đậy, tuyệt đối không phải cách không điểm huyệt. Ánh sáng màu vàng từ đầu ngón tay nàng bắn ra, nàng đã làm gì hắn?
“Rốt cuộc nàng là ai?” Nếu là người thường thì không thể từ bộ dáng vài tuổi biến thành bộ dáng thiếu nữ, cho dù bên ngoài đều nói nàng là Xà Thần chuyển thế, nhưng hắn vẫn hoài nghi.
“Ta là ai không cần ngươi xen vào.” Lãnh Loan Loan ngồi vào ghế, bắt chéo chân.
“Nhưng nếu ngươi muốn giữ mạng, tốt nhất nên thức thời.” Dám quấy rối nàng, nàng sẽ khiến hắn biến mất trên đời này.
“Ha ha a...”
Đột nhiên người nổi tiếng nở nụ cười tà tứ, tuy tư thế không đẹp nhưng vẻ mặt vẫn tà tứ không thay đổi, đôi mắt hẹp dài thâm thúy nhìn thẳng Lãnh Loan Loan, mang theo vẻ câu hồn.
“Ta phát hiện, càng ngày ta càng có hứng thú với nàng.” Xinh đẹp, thần bí, có cá tính, mỗi cái đều đủ để hấp dẫn ánh mắt hắn.
Người này có bệnh.
Lãnh Loan Loan đảo mắt, nhìn bộ dáng của hắn chẳng có gì khác so với lưu manh. Mạng nhỏ đã sắp mất còn dám đùa giỡn nàng. Bất quá, nàng cũng không phải người hắn có thể đùa giỡn. Vẻ mặt nàng trầm xuống.
“Nếu ngươi không muốn mạng nhỏ, ta sẽ thanh toàn ngươi.”
Dứt lời, đi đến trước mặt người nổi tiếng, thân thủ định đánh về phía ót hắn.
Người nổi tiếng cũng cười không nổi nữa, nếu để nàng ra tay thì hắn thật sự là xuống đó chơi cờ với diêm vương gia, nhanh nói.
“Chờ một chút...”
Tay Lãnh Loan Loan còn cách ót hắn một cm, chưởng đã đến trán hắn, mắt lạnh nhìn hắn, khẽ cười, giọng nói lại như băng.
“Ngươi còn muốn nói gì?” Nhìn ngươi còn dám loạn ngôn đùa giỡn cô nãi nãi.
“Hoàng Hậu, ta chỉ là muốn biểu đạt cảm giác với nàng, chẳng lẽ đó cũng là sai lầm?”
Người nổi tiếng không cười tà, nghiêm túc nói.
“Đối với ta thì là sai.” Lãnh Loan Loan đảo mắt, ngươi có quyền thích, ta có quyền ghét.
Lời nói bá đạo của nàng khiến hắn không biết nên khóc hay nên cười. Cuồng vọng như vậy, nàng là nhất. Bất quá bởi vì nàng đặc biệt, nàng cuồng vọng, hắn mới có thể hứng thú với nàng.
“Hóa ra Nguyệt Diễm Hoàng Hậu nương nương là mẫu nghi thiên hạ như vậy?” Nhìn nàng như vậy, cái gì mà mẫu nghi thiên hạ.
“Ta vui là được.” Phi, mẫu nghi thiên hạ, đều là lừa quỷ. Mẫu nghi thiên hạ trong miệng bọn họ đơn giản là đoan trang nhàn thục, lòng dạ rộng lớn, chẳng sợ trượng phu từng bước từng bước thú tiểu lão bà vào cửa cũng chiếu cố các nàng. Ta phi, đó là người sao? Đó là thần.
“Ta tiến cung có thủ hạ biết, chẳng lẽ Hoàng Hậu không sợ bọn họ không thấy ta về, đến hoàng cung nháo sao?” Thế lực của Hỏa Ảnh giáo cũng không thể khinh thường.
“Đến đây đi, đến đây đi.” Đến một đôi diệt một đôi, vừa lúc giảm phiền toái, một lướt bắt hết.
Người nổi tiếng nhìn biểu tình Lãnh Loan Loan, nhìn thấu ý nghĩ của nàng.
“Ngươi còn lý do giải vây cho mình không?” Lãnh Loan Loan liếc hắn, hắn tưởng bằng này mà có thể dọa đến nàng sao? Nằm mơ.
“Không còn lý do.” Người nổi tiếng nhìn thẳng nàng. Xem như hắn hiểu được tính cách của nàng, nói nhiều cũng uổng công, thà đừng nói.
Lãnh Loan Loan cười nhạt, cũng nhìn thẳng hắn. Nhưng muốn nhìn thấu trong lòng hắn, ánh mắt của hắn cho nàng biết, hắn sẽ không phá kế hoạch của nàng, hắn cũng chỉ cảm thấy hứng thú với nàng. Lại nghĩ tới lúc khi giả vờ hôn mê, nghe thấy lời nói của hắn, trong lòng cũng suy xét. Giương tay, giải trừ định thuật cho hắn.
“Ngươi đi đi.” Tốt nhất đừng để nàng gặp lại hắn, nếu không nàng sợ mình sẽ diệt hắn.
Người nổi tiếng có chút ngoài ý muốn nhìn nàng, không ngờ nàng sẽ thả hắn. Bất quá cũng tốt, lưu lại mạng nhỏ, hắn mới có cơ hội thắng được nàng, thân hình chợt lóe, hắn bay vút qua cửa sổ, lưu lại lời nói.
“Chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Truyện khác cùng thể loại
117 chương
36 chương
80 chương
19 chương
45 chương
90 chương
73 chương
10 chương