Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu
Chương 127 : Lang tộc Lạc vương
Tuyết Lang tộc
Trời xanh mây trắng, cảnh như thảo nguyên, cỏ xanh theo gió lay động. Bốn phía thảo nguyên, cung điện cao thấp theo sơn thế xây, nhìn từ xa rất đồ sộ.
Trên đỉnh núi, một toàn cung điện kim bích huy hoàng càng đáng chú ý, như một ngón núi cao cô độc. Chỗ cũng điện này là hoàng cung Tuyết Lang tộc. Sau Lang tộc Lạc vương cấu kết với ngươi thân tín bên người của Lang Vương, hại chết Lang Vương, sau đó hắn trở thành tân chủ nhân của cung điện này.
Cung điện hoa lệ, ánh mặt trời chiếu xuống hoa văn tỏa ra ánh sáng ngọc sáng, như vô số bảo thạch chói mắt người xem.
Trong cung điện, một nam tử mặc hoàng bào ngồi trên ghế, tay cầm một quyển sách, mi nhíu lại, ngũ quan thâm thúy như đao phủ tạo hình, đôi mắt hẹp dài lạnh như băng, mũi thẳng, môi mỏng, khiến cho người ta cảm thấy lạnh như băng, còn có âm trầm.
"Vương thượng, nô tài có việc bẩm báo."
Ngoài cửa cung điện truyền đến một giọng nói như máy móc phát ra, đông cứng, bén nhọn.
Nam tử sửng sốt, sau đó dời đi ánh mắt, nhìn về phía cánh cửa, thản nhiên nói.
"Vào đi."
Vừa dứt lời một bóng dáng màu đen đi vào. Ngũ quan bình thản, chỉ có ánh mắt sắc bén làm cho người ta cảm giác hắn không phải người bình thường.
"Tham kiến Vương thượng."
Nam tử đứng giữa cung điện, quỳ xuống với nam nhân đang ngồi trên ghế.
"Đứng lên đi. Người được gọi là Vương thượng là Lang tộc Lạc vương gia, cũng là người đoạt đế vị của Lang Vương. Hắn vẫy tay với nam tử quỳ trên mặt đất, đôi mắt lạnh lùng nhìn hắn ta.
"Tạ Vương thượng." Hắc y nam tử đứng dậy.
"Hồi Vương thượng, thuộc hạ nhận được tin tức, Nhị vương tử đã trở lại."
Nam tử cúi đầu thản nhiên hồi báo.
"Cái gì?" Lạc vương nhìn lên, tóc trên vai hắn rung động, ánh mắt nhìn thẳng hắc y nam tử.
"Tin tức chính xác chứ?"
Không phải hắn đã bị ngân lang hạ độc sao? Đúng hạn, độc phát tác sẽ chết, sao còn có thể trở về? Huống chi hắn biết rõ về là chịu chết. Lạc vương suy nghĩ, hoài nghi tin tức.
"Chính xác." Hắc y nam tử gật đầu đáp.
Lạc vương híp mắt, trong mắt xẹt qua tia lãnh khốc. Hắn còn dám trở về? Tốt lắm, lần này tuyệt đối không buông tha cho hắn. Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Tuyệt đối không thể để hắn trốn thoát.
"Xem hắn thế nào rồi, phái người giám thị."
Nhìn ra ngoài cửa sổ, chất nhi thân ái, thúc thúc sẽ tự thân chiếu cố chất nhi.
"Vâng." Hắc y nhân gật đầu lĩnh mệnh. Sau đó lại ngẩng đầu, chần chờ nhìn Lạc vương, muốn nói lại thôi, dường như có chuyện muốn nói.
"Còn chuyện gì?" Lạc vương nhìn hắn, mi nhíu lên.
"Hồi vương thượng, hình như ngân lang bị Nhị hoàng tử bắt được." Hắc y nhân thấy vẻ mặt của hắn, biết Lạc vương sắp tức giận nhanh chóng nói.
"Cái gì? Lạc vương nhíu mày, lạnh lùng nhìn hắn. "Sao hắn lại bị bắt? Nói, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Không phải ngân lang ở trong tộc sao?" Tuy rằng ngân lang kia giúp hắn chiếm được vương vị nhưng hắn biết ngân lang cũng có dã tâm. Hắn ta vì quyền thế bán đứng bằng hữu là Kiếm Ngân Vang, ngày khác có thể sẽ bán đứng mình. Lần này không đuổi theo hắn, để hắn nếm mùi đau khổ, không để hắn quên thân phận của mình.
"Hồi Vương thượng, không biết từ nơi nào ngân lang biết tung tích Nhị Hoàng tử, lén phái người đi bắt hắn, cho nên mới bị Nhị Hoàng tử bắt đi." Hắc y nhân thản nhiên trả lời.
Lạc vương hừ lạnh trong lòng, muốn dùng Kiếm Ngân Vang để lĩnh thưởng với mình sao? Quả nhiên ngu xuẩn. Bất quá hắn đã coi khinh chất nhi, trúng độc vẫn có thể bắt ngân lang, bây giờ còn dám hồi tộc, chẳng lẽ có người giúp hắn? Nhíu mi, hắn ngẩng đầu hỏi hắc y nhân.
"Có biết ai trở về cùng Nhị Hoàng tử không?"
"Hồi Vương thượng, theo tin tức, cùng Nhị Hoàng tử hồi Tuyết Lang tộc có một bạch y nữ tử, hơn nữa còn một nam tử và một nữ oa bộ dáng năm sáu tuổi." Hắc y nhân đáp.
"Xem ra là mấy người đó đều đến đây."
Lạc vương ngồi vào ghế, tay vuốt cằm, híp mắt lại, chẳng lẽ bọn họ là người chất nhi ngoan tìm giúp đỡ sao? Hừ, hắn muốn nhìn xem chất nhi ngoan có thể mời người thế nào đến giúp đỡ hắn. Ngẩng đầu nhìn hắc y nam tử, phân phó.
"Không cần tìm hiểu, nói đội thị vệ thiết kỵ cùng trẫm đi nghênh đón Nhị Hoàng tử của chúng ta hồi cung."
Chất nhi ngoan, hoàng thúc tự mình đón tiếp cháu!
"Vâng, Vương thượng." Hắc y nhân gật đầu, xoay người rời đi.
Cung điện to như vậy lại tĩnh lặng, gió từ ngoài thổi qua cửa sổ, lá cây ngoài cung phát ra tiếng sàn sạt, phảng phất như có người nức nở khóc.....
Lạc vương đứng lên, đi xuống cầu thang xây bằng cẩm thạch, đứng bên cửa sổ, nhìn toàn bộ lãnh thổ của Tuyết Lang tộc, cười nhạt, trong lòng lạnh lùng nói.
Phụ vương, người có từng hối hận khi đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hoàng huynh không? Nhưng dù thế nào, cuối cùng Tuyết Lang tộc vẫn rơi vào tay ta. Cũng chỉ có ta mới có thể phát triển Tuyết Lang tộc. Người nhìn đi, ở trên trời nhìn đi, nhìn xem ta sẽ làm thế nào để một nhà hoàng huynh đoàn tụ với người, ha ha ha......
Truyện khác cùng thể loại
821 chương
216 chương
3 chương
33 chương
725 chương