[Edit] candysweetie Hôm sau. Lúc Ôn Nhuyễn thức giấc, ánh mặt trời đã xuyên qua khe hở giữa bức màn chiếu nắng cho cả căn phòng, cô ngủ một giấc thoải mái, thậm chí còn có một giấc mộng đẹp. Tuy rằng không nhớ rõ cảnh trong mơ, nhưng cô có thể cảm nhận được rằng bản thân mình trong mơ rất vui. Duỗi chân, cô mở chăn bước xuống giường, đến bên mở cửa sổ. Không khí mới mẻ đang chào đón. Ngày hôm qua khi đến nơi này trời đã chập tối, hơn nữa trên đường tấp nập nhiều xe cũng chưa kịp ngắm phong cảnh, nhưng lúc này, cô nhìn bên ngoài, kiến trúc cùng phong cách so với ở quê nhà hoàn toàn khác biệt. Đặc sắc mà chỉ La Mã mới có. Cô nhìn đàn bồ câu trắng đang đậu trên mái vòm, ngửa đầu nhẹ nhàng kêu, nhìn thấy những người nam người nữ tóc vàng mắt xanh đi ở trên đường, ghé sát đâu vào nhau, cùng nhau cười giỡn, trông thật vui vẻ biết bao. Đối diện phòng cô có một người khách nam cũng cửa sổ, nhìn đến cô, nhiệt tình vẫy tay, dụng ý muốn chào buổi sáng. Ôn Nhuyễn cười đáp, ý cũng muốn chào buổi sáng. Chờ người khách đó rời đi, cô bắt đầu rửa mặt thay quần áo xuống lầu, vốn dĩ cho rằng Kỷ đại thiếu gia còn chưa dậy, không nghĩ tới mới vừa xuống lầu liền nhìn thấy hình dáng của cậu, cậu ta ngồi xổm vươn tay chạm vào chú mèo. Cô vừa bước xuống lầu vừa trông thấy Kỷ Duyên. Có thể ngắm được đôi mi cong vút với đôi mắt như sao sáng, trước giờ vẫn là gương mặt lạnh lùng, hiện tại lại đựng đầy nụ cười ấm áp, lúc này đang vuốt ve chú mèo đáng yêu. Ôn nhu lại hiền lành. Dường như đó là sự chân thành trong hành động. Nghe được tiếng động, Kỷ Duyên quay đầu, cửa sổ gần sát mặt đất lúc này ánh nắng bên ngoài đã lan vào bao phủ hết người cậu, làm cậu ngập tràn trong nắng sớm, phảng phất đâu đây hình ảnh của những mỹ nam thần thoại Hy Lạp cổ. Vừa rồi mỹ nam thiếu niên còn mỉm cười, vừa lúc Ôn Nhuyễn xuất hiện, liền không cười nữa. Cậu thu tay lại, khuôn mặt tinh xảo trở về với bộ dáng lãnh đạm, đứng lên, lại trở thành hình tượng Duyên Thần sắc sảo, tựa như vừa rồi chỉ là một chút sơ hở, bất quá là Ôn Nhuyễn nhìn nhầm. Chú mèo nghe âm thanh chạy lại dưới chân Ôn Nhuyễn, sớm đã không còn vẻ sợ sệt như lúc ban đầu gặp mặt, vươn móng vuốt, nhẹ nhàng chạm vào chân cô, ngửa đầu, kêu meo. Ôn Nhuyễn không lại xem Kỷ Duyên, cười khom lưng ôm nó trong lòng, hỏi: “Đói bụng rồi sao?” “Meo.” “Chị làm đồ ăn sáng cho nha.” Ôn Nhuyễn cười nói một câu, đi ngang qua Kỷ Duyên, thuận miệng hỏi: “Tôi sẽ làm bữa sáng, cậu muốn ăn không?” Kỷ Duyên vốn dĩ tưởng sẽ lạnh lùng nói “Không cần”, nhưng nghĩ đến món mì Ý thơm nức mũi của tối qua, nếu nói không cần thì thật là mâu thuẫn. Cậu nghẹn lời lại, nhấp môi, cúi đầu, đáp: “Được.” “Muốn dùng bữa sáng thì lại đây phụ.” Ôn Nhuyễn không nhìn Kỷ Duyên, nói xong câu này liền ôm chú mèo nhỏ vào bếp. Đại khái là trải qua sự kiện đêm qua, lần này Kỷ Duyên thật ra không cảm thấy kinh ngạc, mắt thấy Ôn Nhuyễn đi vào phòng bếp, liền ngoan ngoãn theo đi vào. Tủ lạnh có trứng gà, Ôn Nhuyễn tính sẽ nấu cháo, chiên hai trái trứng gà, cô nghĩ bữa sáng ăn như vậy sẽ không tồi...... Đặt mèo nhỏ sang một bên, sau đó nhờ Kỷ Duyên vo gạo rửa chén. Kỷ Duyên đời nào làm như vậy? Từ nhỏ đến lớn, đều là cơm dâng tận miệng, ngay cả vào phòng bếp, ngày hôm qua mới là lần đầu. Hiện tại lại bị người ta sai làm cái này làm cái kia. Hai nhiếp ảnh đại ca núp ở trong phòng xem mà cảm thấy sợ hãi, sôi nổi lo lắng, chuyện này xảy ra, không chỉ có Ôn Nhuyễn bị fans của Duyên Thần ám sát, ngay cả bọn họ quay phim đều phải bị ném bom. Nhưng hai người họ, hình như không có gì băn khoăn. “Nước bằng này được chưa?” Kỷ Duyên nhìn nước trong nồi, hỏi Ôn Nhuyễn. Ôn Nhuyễn đang cho mèo nhỏ ăn, nghe vậy, quay qua nhìn, gật đầu, “Được rồi, khá chuẩn đó, cậu nhớ lau thật khô đáy nồi sau đó bỏ vào bấm nút nấu cháo.” “Tôi hiểu rồi.” Lại một lát sau, đột nhiên thấy rảnh rỗi, Kỷ Duyên nhìn nhìn phòng bếp lại nhìn nhìn Ôn Nhuyễn, “Còn việc gì không?” Không nghĩ tới vị Kỷ đại thiếu gia này còn sẽ đặt câu hỏi, Ôn Nhuyễn nhìn cậu một cái, quan sát chỗ đựng thức ăn đều sạch sẽ, trứng gà cậu chắc sẽ không biết chiên...... “Không có, cậu đợi lát nữa rửa chén thì tốt rồi.” Sau đó dường như muốn đuổi người, phất tay nói: “Cậu đi chơi với mèo đi.” “...... Được thôi.” Kỷ Duyên chậm rì rì lên tiếng, xoay người đi đến hướng phòng khách, cũng không đi quá xa. Nhìn đến này hình ảnh này hai nhiếp ảnh gia đại ca đều kinh ngạc, đây là Duyên Thần? Này có thật là Duyên Thần mà dỗi người ta dỗi đến khóc, làm cánh phóng viên vô cùng sợ hãi đó không? Không phải đã bị yểm bùa đó chứ? Bằng không sẽ không nghe lời như vậy đâu. “Tôi đột nhiên cảm thấy, hai người kia ở chung rất hòa hợp...... Tôi cảm giác chương trình được phát ra, không chừng sẽ hấp dẫn một đợt fan CP.” Một trong hai nhiếp ảnh gia đại ca nói với người còn lại. “...... Tôi cũng cảm thấy vậy.” Kỷ Duyên cùng Ôn Nhuyễn tự nhiên không biết bọn họ suy nghĩ cái gì, một người thì chơi với mèo, một người thì nấu ăn, tuy rằng ai cũng không nói chuyện, nhưng không khí thật ra rất hòa hợp. Nửa giờ sau. Ôn Nhuyễn gọi Kỷ Duyên vào ăn sáng. Chờ đến khi hai người ngồi đối diện ăn sáng, đã là 8:30. Ai cũng không nói chuyện, lo ăn phần của mình, bất quá...... Kỷ Duyên khi ăn cơm, trộm nhìn thoáng qua Ôn Nhuyễn, cùng Ôn Nhuyễn nấu cơm, chuyện này cậu cảm thấy không thể tưởng tượng. Gia đình giống như họ vậy, nhà ai mà không có tới vài người giúp việc? Đừng nói Kỷ Hề hay Tô Lam Lam, ngay cả người mẹ đã qua đời của cậu trước đây tay chưa bao giờ đụng nước...... Mà Ôn Nhuyễn, không những nấu được mà còn nấu khá ngon. Nghĩ đến lúc trước trong gia viên của Kỷ gia, Ôn Nhuyễn cùng Lâm Thanh Hàn nói chuyện, chẳng lẽ cô trước kia ở Lâm gia vẫn luôn bị ngược đãi? “Nhìn cái gì?” Ôn Nhuyễn nhận thấy được ánh mắt của cậu, nhấc mi mắt nhìn cậu một cái. Bị người nhìn lén phát hiện nên có chút lóng ngóng, cầm muỗng tay hơi run, cũng may Kỷ Duyên ngày thường ngụy trang tốt, nghe vậy vẫn giữ bộ dáng lãnh đạm, lạnh lùng nói: “Ai nhìn cô chứ?” Còn không thừa nhận? Đôi mắt đang chăm chú vào cô, chả lẽ cô không biết sao? Ôn Nhuyễn cảm thấy buồn cười, cũng không muốn nói, lại cúi xuống ăn cháo, nhưng thật ra muốn hỏi Kỷ Duyên một chút rằng có biết những chuyện xảy ra trên Weibo hôm qua không, nhưng ngẫm lại cũng không có gì quan trọng. Vốn dĩ không có gì. Hỏi, ngược lại có vẻ dư thừa. *** Sau khi ăn xong. Kỷ Duyên ngoan ngoãn đi rửa chén, Ôn Nhuyễn mắt nhìn nhiệm mục mà tổ tiết mục giao, 10 giờ ra sân bay để đón mọi người, cô đi liên hệ theo số điện thoại mà ngày hôm trước tài xế taxi đã cho cô. Rất nhanh. Liền có một chiếc xe có thể chở được 10 người chạy đến trước cửa. Thời điểm họ đến sân bay, còn chưa tới 10 giờ, Ôn Nhuyễn nhìn tin tức chuyến bay mà tổ tiết mục đưa, đối chiếu với màn hình, Từ Nghiên tới rồi, hiện tại hẳn là đang lấy hành lý. Chuyến bay của Chúc Nguyệt và Tô Lam Lam chưa tới, có lẽ sẽ nhanh thôi. “Đi thôi, chúng ta vào bên trong chờ.” “Được.” Hai người đội mũ lưỡi trai, phía sau nhiếp ảnh gia đại ca đi theo, đi vào thu hút không ít sự chú ý, nhưng lần này không có người tới quấy rầy họ, giúp họ thực thuận lợi tìm được Từ Nghiên. Từ Nghiên khoảng hơn 40 tuổi. Cô mặc một chiếc áo gió kaki, bên trong là một chiếc váy đen dài, phía dưới mang giày, đội mũ đen, lẳng lặng đứng ở một góc, mang nét nhã nhặn lịch sự vô cùng. Lúc trẻ cô rất nổi tiếng. Mặc dù tới hiện tại thì vẫn có rất nhiều người thích cô, chỉ là mấy năm nay cô chăm lo cho gia đình nên rất ít xuất hiện trước mặt công chúng, lần này tổ tiết mục có thể mời được cô, chắc chắn là đã rất nỗ lực. Ôn Nhuyễn cùng Kỷ Duyên đi tới, cười chào hỏi cùng cô “Từ lão sư, chào chị, em là Ôn Nhuyễn.” Ngay cả từ trước đến nay Kỷ Duyên không coi ai ra gì nhìn đến Từ Nghiên cũng cúi chào hỏi cô: “Từ lão sư.” “Chào hai người.” Từ Nghiên nhìn bọn họ cười một cái, “Phiền hai người rồi, còn đi riêng một chuyến.” “Không phiền đâu.” Ôn Nhuyễn cười nói, thanh âm thực ôn nhu, “Ngược lại Từ lão sư, ngồi máy bay một đêm chắc hẳn rất mệt mỏi, em nấu cháo ở nhà rồi, trở về có thể ăn ngay.” Nghe được lời này. Từ Nghiên nhìn Ôn Nhuyễn khá lâu, lúc mới biết tổ tiết mục cho người mới tham gia, cô có chút kinh ngạc, nghĩ đến thân phận của người mới này mà buồn cười. Phỏng chừng là một cô gái có chỗ dựa tiến vào giới giải trí để vui đùa. Nhưng nhìn đến cuộc phỏng vấn hôm qua trên Weibo được lên hot search, Từ Nghiên liền thay đổi ý nghĩ của chính mình, nghe ngữ khí ôn nhu của Ôn Nhuyễn, mặt mày mỉm cười, trong lòng tự giác bỏ đi vài phần định kiến. Ba người đợi một hồi, Chúc Nguyệt cũng tới rồi. Chúc Nguyệt kỳ thật cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, cách Ôn Nhuyễn không nhiều tuổi lắm, nhưng cô năm tuổi đã vào giới giải trí, đầu tiên là diễn kịch, sau đó liên tục chiến đấu ở các đấu trường ca hát, nếu bàn về thời gian hoạt động, chỉ sợ Từ Nghiên đều không bằng cô. Cô tính tình thẳng thắn, lại hay cười. Quan hệ của cô cùng Từ Nghiên và Kỷ Duyên đều không tồi, khi ra tới, đầu tiên là chào hỏi Từ Nghiên, sau đó trực tiếp nhón mũi chân ôm bả vai Kỷ Duyên, “Nè, ca khúc lần trước cậu viết cho tôi như thế nào rồi?” Kỷ Duyên nhìn cánh tay trên vai, nhíu mày: “Buông tay.” “Chậc.” Chúc Nguyệt bĩu môi, buông tay ra, “Vẫn là trước kia vui vẻ hơn tôi nói cậu lúc mới vào rất tốt, tuy rằng đôi mắt thường không chú ý, ít nhất còn biết lễ phép với tiền bối.” Càng nói càng đau lòng. Liền nhìn Kỷ Duyên, vô cùng đau đớn chỉ trích: “Cậu trước kia còn gọi tôi là chị hiện tại...... Ai, thật là năm tháng không buông tha người a.” Lần này. Kỷ Duyên nhìn như không nhìn cô, chỉ là lạnh mặt, nói ra hai chữ “Diễn nhiều.” Ôn Nhuyễn đứng ở một bên, nghe hai người nói chuyện, nhớ lại trước đây hình như anh đã từng gọi cô là chị? Trong ấn tượng hình như là có, chỉ là chuyện rất lâu về trước rồi. Cô từ nhỏ đã rất thân với Kỷ Hề, thường đến Kỷ gia chơi. Khi còn nhỏ Kỷ Duyên trắng nõn lại đáng yêu, ai nhìn đều thích, tính tình cũng tốt hơn bây giờ, Ôn Nhuyễn không có em trai, lúc ấy thích nhất là chơi cùng cậu. - “Tiểu Duyên Duyên, muốn ăn kẹo không?” - “Có.” - “Vậy gọi một tiếng chị đi, sẽ có kẹo ăn.” - “Không cần.” - “A, vậy không cho kẹo nữa.” - “Đừng......” - “Vậy gọi chị nha?” - “...... ch..chị.” Trong trí nhớ, cậu bé trắng trẻo đáng yêu cùng cái miệng nhỏ xinh kêu một tiếng chị, thật đúng là càng nghĩ càng đáng yêu a, lại nhìn thoáng qua hiện tại Kỷ Duyên, nghĩ đến đánh giá vừa rồi của Chúc Nguyệt. Ôn Nhuyễn thở dài, có ý tán thành. Thật là năm tháng không buông tha người ta, trước kia đáng yêu nhiều như thế, hiện tại sao lại khác như vậy? Kỷ Duyên nhận thấy được ánh mắt Ôn Nhuyễn, thấy vẻ mặt tiếc nuối của cô, vốn là nhíu chặt mi, bây giờ càng nhăn thêm, cô gái này tiếc nuối cái gì? “A phải rồi.” Chúc Nguyệt lúc này mới chú ý tới Ôn Nhuyễn, cô có chút ngượng ngùng cười một cái: “Ngại quá, vừa rồi chỉ lo cùng Kỷ Duyên nói chuyện, chào cô a......” Cô đưa tay về phía Ôn Nhuyễn, “Tôi là Chúc Nguyệt.” Ôn Nhuyễn cũng thu hồi suy nghĩ, vươn tay, cười nói: “Xin chào, tôi là Ôn Nhuyễn.” “Tôi biết.” Chúc Nguyệt cười chớp mắt với cô: “Cuộc phỏng vấn của cô ngày hôm qua rất hay, tích cực, giàu ý nghĩa, cho phụ nữ chúng ta được tự tin bản lĩnh hơn, tôi thích!” Cô một bên nói một bên giơ tay vỗ vỗ bả vai Ôn Nhuyễn. Ngày thường giao tiếp cùng con trai, nên sức tay có phần mạnh mẽ. Kỷ Duyên nhìn đến, tính rằng sẽ nhắc nhở, nhưng Chúc Nguyệt tốc độ thật sự quá nhanh, cậu nửa chữ còn chưa kịp nói, Ôn Nhuyễn đã bị lảo đảo ngã về sau. “Cẩn thận.” Cậu duỗi tay đỡ lấy người, tránh cho Ôn Nhuyễn té ngã, sau đó quay đầu, vẻ mặt cạn lời nhìn Chúc Nguyệt. “Thật là......” Chúc Nguyệt tay còn dừng lại ở giữa không trung: “Tôi, cái kia...... không phải cố ý.” Cô thật không phải cố ý a! Ô ô ô, ngày thường dàn nhạc đều là nam, cô cùng bọn họ biểu diễn, vừa rồi còn nghĩ sẽ nhẹ tay, ai ngờ...... “Cô bất cẩn quá.” Từ Nghiên bất đắc dĩ nhìn cô một cái, cô vươn tay, đỡ lấy Ôn Nhuyễn, ôn nhu dò hỏi: “Không có việc gì chứ?” “Không có việc gì.” Ôn Nhuyễn cười cười, nhìn cánh tay còn bị Kỷ Duyên nắm lấy, trong lòng có chút ấm, cậu ta tuy rằng trông khó gần một tí, nhưng thời điểm mấu chốt lại rất tốt, gật gật đầu cùng anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Cảm ơn nha.” Hai người khá gần nhau. Lúc cô nói chuyện, lời cảm ơn đó luôn ở bên tai, làm cậu đỏ tai lên vì ngại, tim cũng vì vậy mà loạn nhịp theo, ngửi được mùi hương trên người cô, biểu cảm của cậu không được tự nhiên lắm, buông tay Ôn Nhuyễn ra, nhấp môi, đứng ở một bên không nói chuyện. “Thực xin lỗi a, Ôn Nhuyễn.” Chúc Nguyệt nhìn Ôn Nhuyễn, nhận lỗi “Tôi cũng không biết.......” Lời nói còn chưa nói xong, Ôn Nhuyễn đã cười mở miệng: “Thật không có việc gì, tôi vừa rồi cũng là không chú ý.” Nhận thấy được Ôn Nhuyễn không giận, Chúc Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, cô không giao tiếp nhiều với con gái, thật vất vả để quen, thật bực mình vì mình hơi mạnh tay...... Vừa định nói vài câu. Bên kia vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng: “Kỷ Duyên.” Vài người theo tiếng nhìn lại, cuối cùng là vị khách quý —— Tô Lam Lam tới rồi.