Ra đến sân bay cũng đã hơn mười giờ, đứng chờ ông bà Khương qua cửa kiểm soát.
Chờ hơn hai mươi phút nữa mới thấy hai người kéo hành lý đi ra, anh bước lên trước kéo hộ hành lý.
Ông bà Khương vậy mà một chút quan tâm đến con trai mình cũng không có, chạy lại ôm lấy cô, hỏi thăm cô:
_ Quân Nhi, nhớ con chết đi được!
_ Chào mừng ba mẹ quay về!
_ Thật ngoan, ở nhà thằng Dũng có ăn hiếp con không, cứ mách với ba, ba sẽ xử lý nó!
Ngọc Uyển Quân nghe ông Khương nói vậy liền nở nụ cười tươi, giọng nói lễ phép vang lên:
_ Dạ không đâu ạ, anh ấy thương con lắm!
_ Là thật sao? Con đừng bênh vực nó, mẹ và ba làm chỗ dựa cho con.
Khương Phong Dũng nhìn ba người nói chuyện vui vẻ như vậy chỉ biết đứng bên cạnh mà nhìn chẳng biết nên xen vào câu gì!
_ Mau về thôi, đứng đây một lát sẽ có người rước ba mẹ đi đó!
_ Cái thằng này, chẳng nói được câu gì tốt đẹp cả!
Bà Khương kéo tay cô ra xe, anh kéo hành lý để vào ngăn sau rồi quay lại ghế lái.
Mẹ anh vẫn không buông tha cho cô, cứ hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, cô thì chỉ gượng cười rồi trả lời cho qua.
_ Quân Nhi, có phải con ốm đi rồi không? Khương Phong Dũng, có phải con ăn hiếp con dâu mẹ không, đến nỗi ốm đi rồi!
Nghe nhắc đến tên mình thì anh giật mình, tự dưng ngồi không lại bị gọi tên.
Còn cô thì cảm thấy có lỗi khi anh bị mẹ trách móc, vội lên tiếng:
_ Mẹ, không phải là do anh ấy đâu! Là do con không chú ý thời gian ăn uống thôi ạ!
_ Sao lại vậy, làm gì mà không chú ý?
_ Con đang quản lý Thiên Long, tuần này con cho nhân viên nghỉ để thư giãn, nên là sẽ không phải làm việc nữa!
Bà Khương gật đầu yên tâm, bà không thể nào nhịn được mà cứ hỏi cô dồn dập, đến nỗi phải để cho Khương Phong Dũng ra mặt nói giúp.
Ngọc Uyển Quân nhìn anh cười nhẹ, chỉ có anh mới cứu được cô thôi, nếu không từ đây về đến nhà thì cô đã lùng bùng lổ tai.
Về đến Khương gia, ông bà Ngọc đã có mặt, còn có thêm một nhân vật mà khiến cho cả người cô cứng lại.
Anh ôm eo cô, cảm giác này anh cảm nhận rõ.
Ông bà Ngọc đứng lên chào hỏi:
_ Ông bà thông gia, lâu rồi mới gặp nhau, vẫn khỏe chứ?
_ Vẫn khỏe, ông bà sui gia cũng vậy chứ?
Ông Khương chú ý đến người phụ nữ kia, giọng nói nghiêm khắc hỏi Khương Phong Dũng:
_ Đây là ai vậy? Đừng nói với ba là...
_ Không phải đâu ba, đây là....
_ Chào hai bác, cháu là Lộ Dao, là đối tác với anh Dũng.
Câu từ thân mật như vậy là muốn công khai quan hệ, cô chẳng mong anh động lòng với cô ta, chỉ là ba mẹ chồng tốt như vậy, sau này cô sợ bản thân không thể rời đi!
Cơ thể cứng ngắt của cô vẫn chưa trở lại bình thường, anh đưa tay xoa xoa eo của cô an ủi, nói với mọi người:
_ Đây là Lộ tiểu thư, mọi người nói chuyện chút đi, con và Quân Nhi lên phòng có chút chuyện.
Khương Phong Dũng ôm cô lên phòng, gương mặt lo lắng của anh khiến cô như vừa làm ra chuyện gì đó! Cô vội vàng nói:
_ Phong, tôi gây ra chuyện gì rồi sao? Mặt của anh làm tôi sợ.
Khương Phong Dũng bây giờ mới ý thức được biểu cảm của mình, anh đặt cô ngồi xuống ghế, lo lắng hỏi:
_ Có chuyện gì xảy ra với em sao? Lúc nãy một chút hành động nhỏ cũng không có, là sợ Lộ Dao?
Ngọc Uyển Quân nhìn anh lắc đầu, vẻ mặt tránh né, không muốn để anh hỏi thêm gì! Anh kiên nhẫn hỏi tiếp:
_ Vậy tại sao lại không vui? Lộ Dao làm gì em?
_ Cô ta...
Ngọc Uyển Quân không muốn nói nhưng với khí thế và gương mặt trông chờ của anh thì cô không thể không nói:
_ Cô ta dùng tài liệu uy hiếp tôi, là muốn Thiên Long phá sản.
Nhưng tài liệu hợp đồng đó lại là của Tiểu Bạch, tôi dùng kì nghỉ này là muốn dương đông kích tây, làm cho cô ta hiểu lầm Thiên Long đã phá sản.
Ngọc Uyển Quân nhìn anh, như đang đợi cơn thịnh nộ từ anh, vì đã không nói với anh mà đã hành động.
Khương Phong Dũng không những không trách cô mà còn mỉm cười xoa đầu cô nói:
_ Chẳng phải thường ngày em rất có bản lĩnh sao? Bây giờ lại vì chuyện này lại sợ như vậy!
_ "Chẳng phải là sợ cô ta cướp anh sao? Dù sao cũng đã là vợ chồng, tôi sao có thể để người phụ nữ khác giành anh đi chứ!"
Ngọc Uyển Quân nhìn anh suy nghĩ vậy thôi chứ nào dám nói ra, cô quyết định liều một phen hỏi anh:
_ Phong, nếu như sau này, Lộ Dao kia dùng thủ đoạn để ép anh ở cạnh cô ta thì anh sẽ làm gì?
_ Ở nhà có vợ đẹp như vậy thì ra ngoài nhìn mặt cô ta làm gì? Cô ta không so sánh được với em.
Thình thịch! Thình thịch! Tim cô nhảy nhanh hơn thường ngày, ánh mắt của anh chân thành đến lạ! Nhưng ai biết được quỹ đạo bây giờ cho dù có ra sao thì sau này lại quay về như cũ!
Ngọc Uyển Quân không bỏ qua cơ hội liền hỏi anh tiếp:
_ Vậy, nếu như anh bị rung động với...
_ Sẽ không, sẽ không bao giờ có chuyện đó!
Khương Phong Dũng nói xong đã đưa tay kéo cô sát lại, môi kề môi, anh đã không thể chịu được cái miệng hay hỏi này rồi! Chỉ có dùng miệng mình chặn lại những câu hỏi vô lí của cô.
Lần thứ ba hôn nhau, nhưng cảm xúc của cô vẫn như lúc đầu.
Dù có bất ngờ nhưng vẫn đáp trả anh, anh hôn rất điêu luyện, cảm giác như cô đang ở chín tầng mây mà hưởng thụ..
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
1741 chương
271 chương
71 chương
64 chương
8 chương