Về đến Khương gia, anh dặn dò quản gia làm bữa tối, anh đưa cô lên phòng, định sẽ đi tắm trước nhưng đã nghe người phía sau lên tiếng:
_ Phong, tôi cho nhân viên ở Thiên Long nghỉ một tuần.
Anh không phản đối chứ?
Khương Phong Dũng quay người nhìn Ngọc Uyển Quân, chắc là do cô đói nên biểu cảm bây giờ không được tốt lắm! Anh gật đầu rồi bảo:
_ Em vào tắm trước đi!
Ngọc Uyển Quân không phản đối, lấy đồ rồi vào trong.
Anh cởi bỏ áo ngoài, hai cúc áo trên cùng cũng mở ra, rót một ly rượu vang, lắc lắc ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ theo vậy mà nhảy nhót.
Rất lâu sau mới nghe được động tĩnh từ phòng tắm, Ngọc Uyển Quân bước ra, trên tóc còn đọng lại nhiều giọt nước.
Khương Phong Dũng theo phản xạ uống cạn ly rượu, bước đến trước mặt Ngọc Uyển Quân.
Đôi môi chủ động, ép sát cô vào tường, theo nụ hôn, chất lỏng màu đỏ vừa rồi được anh đưa vào miệng cô.
Bất ngờ cộng với bất lực, cô chỉ biết đứng im phối hợp theo, vị ngọt pha chút nồng độ cồn của rượu làm cô hơi choáng váng, cả người dựa hẳn vào anh.
Khi thấy Ngọc Uyển Quân đã khó khăn khi thở, anh mới miễn cưỡng buông ra.
Trước kia không biết cô gái này lại mê người như vậy, cũng không biết bờ môi anh đào này lại mềm mại như thế nào, càng hôn lại càng muốn thêm không dứt ra được!
Ngọc Uyển Quân mệt mỏi ngã vào lòng anh, hít lấy hít để, mùi hương đặc trưng của cơ thể anh lại khiến cô cảm thấy như được an toàn.
Không khí xung quanh im lặng đến lạ, cô ngượng ngùng chống tay lên ngực anh, giọng nhỏ nhẹ nói:
_ Anh tắm đi, sau này muốn hôn thì báo trước, tôi không kịp chuẩn bị gì!
_ Muốn mà cũng chuẩn bị à? Tôi chỉ thích đánh úp bất ngờ.
_ Anh ngang ngược, vô lí, vô liêm sỉ, không nói chuyện với anh nữa!
Khương Phong Dũng nhìn con mèo hoang xù lông này lại cảm thấy hơi thú vị.
Không trêu chọc cô nữa, anh đi thẳng vào phòng tắm.
Ngọc Uyển Quân ngồi trên giường định sẽ đọc sách chờ anh nhưng lại chú ý đến chai rượu vẫn còn trên bàn.
Tò mò đi đến muốn nếm thử lần nữa, nhẹ nhàng rót ra ly.
Trước kia cô nào có diễm phúc thưởng thức mấy loại rượu đắt tiền này, nói đúng hơn thì cô là con gái ngoan ngoãn, không bao giờ đụng đến rượu.
Uống thử một ngụm, mùi vị lạ này khiến cô thích thú, lúc nãy cũng chẳng có thời gian nhiều để thưởng thức, bây giờ thì lại thấy mùi vị rất chi là được!
Rượu có nồng độ cồn cao, người có tửu lượng thì chỉ cần chưa đến nửa chai đã có thể yên giấc đến sáng.
Còn cô, chưa gì đã uống hai ly, cộng với chút rượu lúc nãy anh truyền qua cùng đủ để cô sáng mai không thể dậy nổi.
Anh từ phòng tắm đi ra, mùi rượu liền xông thẳng vào mũi anh một cách bất ngờ, nhìn lên liền thấy người nào đó đang cầm chai rượu rót tiếp.
Anh đi đến ngăn lại, vẻ mặt vô cùng tức giận, anh quát lớn:
_ Ngọc Uyển Quân, ai cho em uống rượu? Đã uống bao nhiêu rồi?
Ngọc Uyển Quân thấy anh ngăn cản mình, đôi mày nhíu lại, ánh mắt đã ngấm say nhìn anh, gương mặt đỏ lên rất nhiều, giọng nói lúc say như một đứa trẻ:
_ Phong, tôi uống không nhiều, chỉ mới hai ly thôi! Anh cho tôi thêm một ly nữa đi, một ít thôi cũng được!
_ Em định tạo phản à? Trước kia chẳng phải tửu lượng của em rất tốt sao, bây giờ chưa gì đã say như vậy?
Ngọc Uyển Quân nghe anh lớn tiếng như vậy liền uất ức khóc, nước mắt chảy dài trên má, khó khăn nói ra được một câu:
_ Anh...!anh không thương....!thương tôi...!nữa sao? Anh...!anh lớn tiếng...!như vậy...!anh không thương...!tôi nữa!
_ Tôi nào có ý đó, em là chưa ăn gì đã uống rượu sẽ hại sức khỏe.
_ Nhưng...!nhưng chẳng phải là...!là do anh...!anh bày cho tôi trước...!mà!
_ Nhưng trước kia em cũng đâu phải là chưa từng uống qua?
_ Tôi chưa từng!
Bất ngờ trước câu nói của cô, anh chẳng hiểu sao bây giờ lại cảm thấy sự cô đơn tỏa ra từ người cô.
Một sự cô đơn chưa ai khám phá, tim anh vô tình lạc đi một nhịp.
Khương Phong Dũng ôm cô vào lòng, chỉ muốn dùng chính bản thân mình để cho cô cảm giác an toàn, không bị cô đơn nữa!
Lúc sau lại nghe Ngọc Uyển Quân lên tiếng, giọng nói vô cùng nhỏ, anh ghé sát tai vào miệng cô nghe được:
_ Phong, anh đừng bỏ tôi có được không, kiếp trước tôi bị sát hại, kiếp này tôi không muốn bị bỏ rơi đâu!
Khương Phong Dũng nhíu mày, cô đang nằm mơ sao? Tại sao lại nói kiếp trước rồi kiếp này? Chẳng hiểu là thật hay mơ nhưng dù sao cũng là thanh mai trúc mã, chuyện gì của cô mà anh không biết chứ?
Anh bế cô lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn, chuẩn bị xuống lầu ăn tối nhưng lại bị cô nắm lại không cho đi! Định ngồi lại một lúc nhưng hành động tiếp theo của cô anh không thể lường trước.
Ngọc Uyển Quân kéo mạnh tay anh, không phòng bị liền ngã xuống giường, cô ôm lấy anh ngủ tiếp.
Thì ra cô tưởng anh là gối ôm nên mới hành động như vậy, đúng là lúc ngủ, không ai được bình thường.
Khương Phong Dũng xoa đầu cô, ánh mắt nhìn ra cửa sổ, ánh trăng đang nô đùa với mây, rất lâu sau anh mới từ từ thiếp đi..
Truyện khác cùng thể loại
80 chương
23 chương
19 chương
29 chương
137 chương
11 chương