Chương 63: Xé rách mặt
Editor: Shandy - Em gái nhỏ trẹo lưỡi vì cà khịa hộ tác giả
Bận rộn phát trực tiếp xong xuôi, nhóm của Lâm Nhan và Sở Mộ Trầm có tiền lời cao nhất, vượt xa ba nhóm còn lại, tất cả mọi người đều nhìn Lâm Nhan bằng ánh mắt khác thường.
"Tiểu Nhan Nhan, em giỏi đấy! Rốt cuộc là fan đại gia nào vậy?"
"Thật ra em cũng không biết." Lâm Nhan cười không được tự nhiên, cô ấn vào xem tài khoản của fan hâm mộ, ngoại trừ tên "Lâm Nhan nhà tôi" thì hoàn toàn không thấy bất cứ tin tức nào có tác dụng.
Người này rõ ràng là không muốn để lộ thân phận của mình.
"Vậy thì em cũng thật lợi hại, có một fan trung thành ngầu như vậy, chị thấy hotsearch đêm nay chắc chắn cô em không thể nào thoát được rồi." Cảnh Tuyết nhìn bộ dạng mù mờ của Lâm Nhan có chút ngốc nghếch dễ thương, bất ngờ nhéo mặt cô một cái, chẳng khác gì mấy tên lưu manh, trêu ghẹo nói: "Chà ~ làn da trắng nõn nà, mịn màng, thịt lại mềm, khó trách nhiều người thích em vậy nha! Sờ đi sờ lại thật thoải mái."
"Cảnh Tuyết, chị đúng là cái đồ nữ lưu manh!" Lâm Nhan bất ngờ không kịp đề phòng nên bị trêu ghẹo, bị nhéo mặt, không nhịn được đuổi đánh với Cảnh Tuyết trong sân.
Hai người đuổi qua đuổi lại, cười nói không ngừng.
Lâm Sanh nhìn cô thả lỏng sung sướng như vậy, như thể quên hết mọi phiền não, đáy mắt toát ra sự hâm mộ, lại ngẩng đầu thấy dáng vẻ Hàn Hữu Niên đang chăm chú nhìn về phía Lâm Nhan như suy nghĩ gì đó, bàn tay đang buông thõng bên người cô ta vô thức siết chặt lại, trong lòng lập tức nổi lên cảm giác bất mãn và đố kỵ mãnh liệt.
Cô ta không thể chịu nổi ánh mắt của Hàn Hữu Niên dừng trên những người phụ nữ khác, nhất là Lâm Nhan.
Mấy ngày nay, lần nào cô ta muốn xử lý Lâm Nhan cũng bị anh ngăn lại, thậm chí đôi khi cô ta nghi ngờ, rốt cuộc là người trong lòng Hàn Hữu Niên có phải cô ta hay không.
Vì sao rõ ràng anh là bạn trai cô, vậy mà mỗi lần cô chịu tổn thương, lại không phải không chút do dự ủng hộ bạn gái mình mà lại bào chữa nói đỡ thay Lâm Nhan kia chứ.
Rõ ràng là Lâm Nhan tu hú chiếm tổ cướp đi vinh hoa phú quý của cô, vì sao lại khiến người là thiên kim chân chính như cô phải xin lỗi cái đồ giả mạo Lâm Nhan kia.
Thế nhưng những bất mãn này cô ta cũng chỉ có thể dằn xuống đáy lòng, cô ta biết một khi nói ra Hàn Hữu Niên sẽ mất lòng tin với mình.
Hàn Hữu Niên thích cô dịu dàng, săn sóc, lương thiện, độ lượng, chứ không thích cô tính toán nhỏ nhặt, ngạo mạn tùy hứng, cố tình gây chuyện.
Ngày trước không phải mặt nào của cô ta cũng mạnh hơn Lâm Nhan nên mới có thể được anh coi trọng sao?
Cô ta vẫn nhớ rất rõ lần trước Lâm Nhan và Sanh phấn xảy ra xung đột, cô tình cờ nghe được bạn thân của Hàn Hữu Niên là Ôn Dịch Triết hỏi anh: "Hữu Niên, không phải cậu thích con bé Lâm Nhan đó chứ? Lâm Sanh mới là bạn gái cậu, cho dù vì Lâm Sanh hi sinh một cô Lâm Nhan thì có sao đâu?"
Ngay lúc cô tự tin rằng Hữu Niên sẽ đồng ý với quan điểm của bạn anh, cô lại nghe được tiếng anh nói: "Dù Lâm Nhan không tốt cũng là người mà tôi đã nhìn từ bé đến lớn, tôi sẽ bảo vệ Lâm Sanh nhưng cũng sẽ không hủy hoại Lâm Nhan."
Ôn Dịch Triết: "Trước kia tôi chỉ cảm thấy cậu máu lạnh với Lâm Nhan, chưa bao giờ biết sau máu lạnh lại có một phần dịu dàng, con bé kia một lòng hết sức chân thành thích cậu như vậy cũng coi như không vô ích."
Hàn Hữu Niên: "Cậu đi điều tra giúp tôi một chút, chuyện lần này có quan hệ với Lâm Sanh hay không."
Trong khoảnh khắc đó, Lâm Sanh như rơi vào hầm băng, cô không ngờ người yêu mình - Hàn Hữu Niên sẽ nghi ngờ cô.
Cô cuống cuồng, vì xóa bỏ nghi ngờ của anh, cố gắng chọn tham gia cùng một gameshow với Lâm Nhan, chỉ là muốn cho anh trông thấy thật ra cô vẫn luôn rất tốt với Lâm Nhan.
Thế mà giờ phút này, thấy ánh mắt anh dừng lại trên người Lâm Nhan, cô lại không nén nổi sự hối hận, cô hoài nghi có lẽ mình đã làm sai rồi.
Tới nơi này, Lâm Nhan lạnh nhạt hờ hững với cô, cô vẫn luôn nhiệt tình mặc kệ Lâm Nhan phớt lờ mình.
Nếu Hàn Hữu Niên lại cứ thế nảy sinh tình cảm với Lâm Nhan, không bằng cô chết đi cho rồi.
Nhà họ Lâm cô có thể bỏ qua, nhưng Hàn Hữu Niên thì cô tuyệt đối không nhân nhượng.
"Hữu Niên, ở đây thật tốt, rời xa thành thị ồn ào náo nhiệt và phồn hoa, cảm giác cả người đều nhẹ nhõm, chưa bao giờ em thấy chị Lâm Nhan cười vui vẻ như vậy, thật tốt quá." Lâm Sanh khoác cánh tay anh, cảm thán nói.
"Từ trước đến giờ cô ấy vẫn không tim không phổi, em đừng quá lo lắng, nhân mấy ngày ở đây thả lỏng một chút." Hàn Hữu Niên gật đầu hùa theo, Lâm Nhan quả thực cười rất vui vẻ, những ngày gần đây thay đổi thành một người khác, cả người đều tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chỉ vì một số việc nhỏ bé không đáng kể trong thế giới của mình mà có thể tùy hứng vui vẻ, cũng sẽ không vì những chuyện tình cảm không cần thiết mà khóc lóc rơi lệ.
Lâm Nhan đã trưởng thành rồi. Không biết vì sao, anh đã từng sợ nhất những lúc cô tìm mình gây phiền toái, mà lúc này trong lòng anh lại có cảm giác mất mát buồn vô cớ.
Có điều chỉ là nhất thời thôi, anh nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc cho tốt, bây giờ người anh nên để ý là Lâm Sanh, những ngày này cô chịu không ít áp lực, người cũng gầy đi không ít, lần này quay về, anh và cô cũng nên có một mối quan hệ chính thức rồi.
"Ừm, Hữu Niên, lần này anh có thể đi quay chương trình với em, em cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cảm ơn anh."
Lâm Sanh thấy trong lòng Hàn Hữu Niên vẫn quan tâm cô hơn, trong lòng dâng lên một chút ngọt ngào, cười dịu dàng nói lời cảm ơn.
"Còn khách sáo với anh nữa, em vui vẻ là được rồi, đợi lần này trở về, hai nhà chúng ta cũng nên bàn bạc chuyện đính hôn rồi." Hàn Hữu Niên nhìn vẻ mặt Lâm Sanh cười ngây thơ dịu dàng, vẫn là dáng vẻ anh quen thuộc, trong lòng mềm nhũn, không nhịn được nói ra ý định đính hôn trước.
Hai mắt Lâm Sanh sáng ngời, bị niềm vui bất ngờ này làm cho có hơi choáng váng, một lúc lâu mới kịp phản ứng lại, không dám tin hỏi lại, "Thật vậy sao? Nhanh như thế có khi nào anh cảm thấy mất tự do hay không?"
"Không phải fan hâm mộ của em đã nói rồi sao? Em tốt như vậy, nếu anh không nắm chắc một chút, em chạy mất thì làm sao đây?" Hàn Hữu Niên thấp giọng cười, trêu ghẹo Lâm Sanh.
"Hữu Niên, em nhất định sẽ là người vợ tốt của anh." Lâm Sanh có chút cảm động, thậm chí mũi cay cay muốn khóc, từ sau sự kiện đó, lâu lắm rồi Hàn Hữu Niên không nói chuyện dịu dàng với cô như vậy.
Những ngày này cô ta vẫn luôn lo lắng, chỉ sợ anh điều tra ra được điều gì sẽ không cần cô nữa, không nghĩ tới anh đột nhiên ngỏ lời muốn đính hôn.
Lâm Sanh thầm nghĩ, đính hôn thì cô ta chính là Hàn thiếu phu nhân rồi, cuối cùng sẽ không có ai cướp anh đi được nữa!
Đáng tiếc là chỉ đính hôn trước, nếu có thể trực tiếp một bước tiến tới kết hôn thì càng tốt hơn.
Nếu như gả cho Hàn Hữu Niên, cô cũng không để ý chút nào đến sự nghiệp đang trong giai đoạn đi lên của mình mà kết hôn sớm, thậm chí không ngần ngại từ bỏ công việc.
"Ừm, em vẫn luôn là cô gái tốt." Đôi mắt Hàn Hữu Niên khẽ động, gật đầu khẳng định.
Trong nháy mắt, Lâm Sanh cảm thấy tâm trạng mình tựa như muốn bay lên vậy, cô dường như muốn hét lên một tiếng, cô và Hàn Hữu Niên sắp đính hôn rồi, cô cố gắng lâu như vậy cuối cùng cũng chạm đến cuộc sống cô mong muốn, tốt quá.
Vì cuộc sống hạnh phúc của cô với anh, cô không ngại tiếp tục hòa thuận với Lâm Nhan trong chương trình, nếu Lâm Nhan đồng ý, cô sẽ không để ý chuyện Lâm Nhan tiếp tục quay lại nhà họ Lâm san sẻ sự cưng chiều của bố Lâm mẹ Lâm.
Cô thậm chí không thể chờ nổi muốn nói cho bố mẹ biết, dù cho Lâm Nhan là con gái bọn họ cưng chiều nuôi lớn, cuộc sống cũng không hạnh phúc bằng cô.
Mặc dù cô lớn lên ở trại trẻ mồ côi từ nhỏ nhưng cô có thể dựa vào năng lực của mình đi đến đỉnh cao của cuộc đời, gả cho người đàn ông mà tất cả mọi người tha thiết mong ước.
Đặc biệt là người đàn ông này là người Lâm Nhan muốn yêu mà không được, lại muốn cưới cô.
Lâm Sanh hít sâu một hơi rồi lại nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Lâm Nhan trên sân, cũng không thấy chướng mắt nữa.
Trái lại, cô ta muốn xem thử xem nếu Lâm Nhan biết cô và Hàn Hữu Niên sắp đính hôn thì sẽ có dáng vẻ thế nào.
Cuối cùng cô ta không nhịn được, đang đêm, lúc Lâm Nhan vừa về phòng tắm rửa xong xuôi, cửa phòng bị gõ vang lên.
Ban đêm, camera trong phòng đều tắt, Lâm Nhan đang lau tóc, kéo cửa ra thì thấy Lâm Sanh, có phần bất ngờ, "Cô có việc gì sao?"
Lâm Sanh cầm một chiếc hộp đóng gói đẹp đẽ đứng ở cửa ra vào, cười dịu dàng nhìn cô, đi phía sau là anh quay phim, giọng nói dịu dàng ngọt ngào, "Nhan Nhan, lần này em tới đưa quà tặng cho tất cả mọi người, em chọn cho chị nước hoa, chị xem thử xem có thích không."
Lâm Nhan rất muốn từ chối thẳng thừng nhưng anh quay phim vẫn đang quay, rõ ràng lần này Lâm Sanh tới là để làm màu, nếu như cô lấy thì vừa vặn khiến cho cô ta đạt được ý định, chứng minh quan hệ của hai người rất tốt, nếu cô không lấy, có lẽ hotsearch ngày mai sẽ là cô xa cách kiêu ngạo, không biết điều, khiến cho đồng nghiệp bị bẽ mặt.
Có điều cô ta nói là tặng quà cho tất cả mọi người, Lâm Nhan cũng nhẹ nhàng tiếp nhận , "Cảm ơn."
"Nhan Nhan, em muốn tâm sự với chị, em có thể vào trong nói không?" Lâm Sanh lại nắm chắc cơ hội mở miệng.
Lâm Nhan nhướng mày, nhìn thoáng qua ống kính, trực tiếp kéo cửa cho Lâm Sanh vào, cũng không đóng cửa, "Được, vào đi."
Lâm Sanh cười một cái, có chút khó xử nhìn anh quay phim, "Đoạn này có thể không ghi lại được không?"
Nữ thần cười nhẹ, đầu anh quay phim đã choáng váng rồi, làm gì có chuyện không đồng ý.
"Thời gian không còn sớm nữa, cô muốn nói gì thì cứ nói nhanh đi." Trong phòng, Lâm Nhan tùy ý để hộp nước hoa ở trên mặt bàn, sau đó đi thẳng tới giường ngồi xuống, giọng nói không có chút cảm xúc nào.
"Nhan Nhan, em với Hữu Niên sắp đính hôn rồi, chị có thể chúc phúc cho bọn em không?"
Lâm Nhan liếc mắt, nửa cười nửa không nhìn Lâm Sanh, "Muộn thế này cô dẫn theo anh quay phim ngoại trừ diễn kịch thì chính là muốn khoe khoang với tôi chuyện tốt sắp tới của các người sao? Chuyện đó rất tốt đấy! Chúc mừng hai người! Chúc cho hai người sớm sinh quý tử, sống hạnh phúc tới đầu bạc răng long."
"Nhan Nhan, chúng ta sống hòa bình với nhau được không! Chị đừng tức giận, em biết chị thích Hữu Niên, nhưng chuyện tình cảm..."
"Dừng lại! Lâm Sanh, cô làm ơn đừng gọi tôi là Nhan Nhan được không, quan hệ giữa tôi với cô không thân thiết như vậy, còn nữa, thích Hàn Hữu Niên chỉ là sai lầm tôi ngu dốt phạm phải khi còn trẻ, tôi đã quên lâu rồi, cô vẫn cứ nhắc đến là không tin mình hay là không tin Hàn Hữu Niên đây?" Lâm Nhan tức cười, thật sự không còn kiên nhẫn nhìn Lâm Sanh bày trò đùa giỡn với mình, tự nhiên cũng không nói chuyện khách sáo nữa.
"Lâm Nhan, vì sao chị luôn hùng hổ dọa người như vậy? Rõ ràng là chị cướp bố mẹ em từ nhỏ, cướp sự cưng chiều của em, vì sao khi em quay về nhà họ Lâm lại phải chịu sự châm chọc của chị, như thể em có lỗi rất nhiều với chị vậy. Lâm Nhan, cho tới bây giờ đều là chị thiếu nợ em, em không hề nợ chị. Hữu Niên chọn em không chọn chị, đó là lỗi của chị, nhiều năm nay chị vì Hữu Niên mà luôn chĩa đủ các loại mũi nhọn vào em, em chịu đựng đủ rồi, kể từ bây giờ, em sẽ không nhường chị nữa." Lâm Sanh không nghĩ tới Lâm Nhan lại không biết tốt xấu như vậy, cũng dứt khoát xé rách mặt.
"Cuối cùng cũng nói lời trong lòng ra rồi hả? Được lắm, sau này cô cũng không cần giả bộ vất vả như vậy nữa, cô yên tâm, chỉ cần cô không đụng đến tôi, bố mẹ cô, sự cưng chiều của cô, kể cả đàn ông của cô, Lâm Nhan tôi đây tuyệt đối sẽ không mảy may dây vào chút nào, đi thong thả không tiễn, sau này cũng đừng làm ra vẻ thân thiết với tôi nữa, mắc ói lắm." Lâm Nhan cười lạnh, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Lâm Sanh, phảng phất như nhìn một con hề nhảy từ trên xe xuống.
Lâm Nhan không biết rốt cuộc giữa Lâm Sanh và Hàn Hữu Niên có chuyện gì, cô ta lại có thể kích động đến tìm cô nói những lời như vậy, nhưng cô thật sự không có hứng thú có bất kỳ liên quan nào đến hai người này.
"Dù thế nào chị cũng không phủ nhận được sự thật chị làm đại tiểu thư nhà họ Lâm tu hú chiếm tổ hai mươi năm, tất cả những thứ chị có được bây giờ, đều là vì chị từng là con gái nhà họ Lâm mới có được. Lâm Nhan, chị nợ em, thiếu nợ nhà họ Lâm vĩnh viễn, chị còn không rõ sao, nếu chị vẫn còn chút lương tâm, vậy thì đừng bao giờ trêu chọc Hữu Niên nữa, bằng không thì em cũng không bảo đảm bản thân có thể làm ra chuyện gì nữa." Lâm Sanh cắn răng, sắc mặt vô cùng khó coi, ánh mắt lạnh lùng u ám nhìn Lâm Nhan, uy hiếp nói.
Một con gà rừng như Lâm Nhan có tư cách gì đứng trước mặt cô ta ra vẻ cao cao tại thượng chứ, cô ta tin rằng, bề ngoài không thèm để ý của Lâm Nhan cũng không lừa gạt được lòng mình, cô muốn xem xem Lâm Nhan có thể cứng rắn được đến bao giờ.
Tác giả: Cuối cùng Nhan cẩu của tôi cũng không nhịn được mà vạch mặt òi.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
230 chương
17 chương
20 chương
82 chương
54 chương
73 chương
1040 chương