Đến lúc này thì bà Đọt không tài nào mà nằm yên nổi được nữa.
Mặc dù lão Bá hành động như người bị thần kinh, nét mặt nhìn như người bị trúng tà, linh tính của người phụ nữ nói cho bà Đọt rằng cái người nằm thẳng cẳng ở trên nóc tủ kia không phải là lão Bá.
Nhưng nói gì thì nói tình nghĩa vợ chồng đầu gối tay ấp suốt bao nhiêu năm nó thôi thúc bà phải lao ra khỏi giường ngay lúc này.
Kể cả người đó không phải lão Bá thật, nhưng thân thể ấy chính là chồng của bà, nhỡ lão mà có chuyện gì xảy ra thì bà cũng không thể nào mà sống nổi.
Bà Đọt vội vã xốc tấm chăn bông đang đắp trên người ra, leo xuống giường, không kịp cả đi dép, bà đã nhanh chóng mà tiến lại gần nơi lão Bá đang nằm, cất tiếng gọi nhỏ, rọng run run:- Ông Bá, ông Bá, ông Bá ơi,..Ông có làm sao không? Ông Bá ơi,..Không hề thấy lão Bá phản hồi, bà Đọt lại tiếp tục gọi lớn hơn thêm vài tiếng nữa, nhưng vẫn chẳng hề thấy lão Bá nhúc nhích dù chỉ một ly.
Lúc này bà lại không còn cảm thấy sợ việc lão Bá hành động quái dị nữa, mà chỉ lo lắng cho tính mạng của lão.
Cắn chặt răng, cả thân hình bà Đọt run bần bật mà tiến lại gần lão hơn, nhưng bà vẫn không dám chạm vào người của lão.
Bà chỉ sợ đột nhiên mà lão vùng dậy nhảy xồ vào người bà, thì chắc, thì chắc bà chết mất.
Bẵng đi thêm một đoạn thời gian, bà Đọt cứ ngần ngừ đứng cách thân thể của lão Bá tầm hai mét, không dám tiến tới thêm một bước.
Nhưng bà không cử động chí ít còn nghe được thấy tiếng hít thở phập phồng, chứ con lão Bá sau khi dãy giụa một hồi thì đã chẳng còn nghe thấy động tĩnh gì nữa.
Bà Đọt chăm chú nhìn về phía ngực của lão Bá, chợt nhận ra hình như, hình như lão đã ngừng hô hấp rồi, ngực không hề lên xuống suốt từ nãy đến giờ.
Lúc này tính mạng của chồng bà quan trọng hơn bao giờ hết, bà mặc kệ những chuyện đáng sợ vừa xảy ra, vội vàng lại gần hơn, đưa cánh tay run run chạm vào thân thể của lão Bá.
Lạnh, rất lạnh, lạnh như tảng băng là thứ mà bà cảm giác được lúc này, cái lạnh ấy đến từ thân thể của lão Bá.
Bà Đọt hoảng sợ lay mạnh người lão, không hề thấy lão trả lời, biết là có chuyện chẳng lành đã xảy ra, bà gào lên:- Ông Bá? Ông Bá? Ối giồi ôi ông làm sao thế này hả ông ơi?Lần này thì bà Đọt tiến sát lại kế bên cái tủ thở, dùng hai tay lắc mạnh cả cơ thể của lão, miệng vẫn gọi tên lão mãi không thôi:- Ối ông Bá ơi là ông Bá ơi, ối ông ơi là ông sao lại thành ra thế này cơ chứ?Thấy mình đã dùng lực mạnh như vậy mà lão còn không tỉnh lại, bà Đọt run rẩy đưa cánh tay lên trước mặt lão Bá, kiểm tra lỗ mũi của lão, không hề thấy có hơi thở.
Lần này mặc dù không tin vào mắt mình, một người đang sống sờ sờ như thế ,ấy vậy cứ thế là chết ngay trước mắt bà, hơi thở đã không còn, bảo bà làm sao mà chấp nhận cho cam đây.
Bà Đọt phát hiện chồng mình đã chết, hoảng sợ ngã ngồi xuống dưới đất, nước mắt lưng tròng, rơi lã chã đầy khuôn mặt, miệng mếu máo kêu khóc gào vang cả nhà.
Bà cứ trong trạng thái như thế tầm hơn mười phút thì từ phía bên ngoài cổng nhà có tiếng đập cửa rầm rầm rất lớn, có tiếng người gọi rất lớn từ bên ngoài, vang vọng vào phía trong:- Ông Bá, bà Đọt, có chuyện gì thế? Này có ai ở nhà không? Này? Sao đang đêm đang hôm mà lại kêu khóc ỏm tỏi thế hả? Này nhà có ai không? Nhanh nhanh mở cửa,..Hóa ra là mấy người hàng xóm ở kế bên, nghe tiếng thét, tiếng kêu khóc của bà Đọt nên vội vàng chạy qua xem rốt cuộc có chuyện gì.Mặc cho mấy người ở ngoài gọi khàn cả cổ, ầm ĩ cả một khu, nhưng lúc này bà Đọt không còn tâm tư mà trả lời bọn họ nữa , lòng bà như chết lặng, hai mắt nhòe đi vì lệ, chằm chằm nhìn về phía tủ thờ, nơi mà lão Bá đang nằm, lão đã chết, tay chân lạnh toát.
Mấy người ở bên ngoài thấy gọi mãi mà chẳng có ai ra mở cửa, cũng chẳng có người nào phản hồi, sợ có chuyện chẳng lành, mấy người hè nhau leo tường vào trong nhà.
Chân vừa tiếp đất là họ đã ngay lập tức chạy thẳng qua sân leo lên thềm nhà, nhìn qua cánh cửa sổ vào trong.
Họ vừa nhìn người nào người ấy cũng sởn cả gai ốc bởi cảnh tượng ở trong nhà.
Bà Đọt đang ngồi thẫn thờ, dùng đôi mắt mà ngước nhìn lên trên tủ thờ, ở phía trên đấy có một người đang nằm thẳng cẳng, xung quanh nhà dày đặc là các mảnh vỡ, tro nhang.
Mấy người vội đứng ở ngoài cửa sổ gọi với vào:- Bà Đọt có chuyện gì thế? Nhà có cướp à? Nhanh mở cửa, chúng tôi qua trợ giúp đây, nhanh lên.Nhưng bà Đọt vẫn ngồi bệt ở dưới đất mà chẳng đáp trả bọn họ, mặt vẫn ngước nhìn lên phía nơi cái xác của ông Bá, sau một hồi thì bà Đọt đổ vật sang một bên mà bất tỉnh nhân sự.
Mấy người kia thấy thế, cũng chẳng rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ thấy xung quanh nhà có đồ vật bị vỡ nát, mù mờ đoán đại chắc là hai ông bà này đánh nhau hoặc nhà có trộm,nhưng thấy bà Đọt nằm vật rũ rượi ra như thế, lo cho tính mạng của bà, thế là mấy người hè nhau tông cửa.
Chỉ nghe đánh rầm một cái, cánh cửa bật tung ra, mọi người lũ lượt kéo vào trong..
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
103 chương
40 chương
62 chương
40 chương