Nhưng vẫn chưa xong, ở trên bốn tấm đá dài có một vị trí lõm vào, như thể tấm đá được người ta cố tình chạm khắc như vậy.
Bốn vị pháp sư nhà Lê tiếp tục cẩn thận lấy từ trong túi thêm một đồ vật nữa, đó là bốn hộp gỗ cực kỳ đẹp và tinh xảo, phía bên trên chạm nổi hình chữ Vạn, họ từ từ mở hộp, nắp hộp mới mở hé ra được đôi chút, từ khe hở có ánh sáng màu vàng phát ra.
Dường như cảm nhận được có điều bất thường, bốn thằng lính trùng vốn đang chậm rãi di chuyển, đột ngột dừng lại.
Sau đó chúng lắc đầu liên tục, khiến mấy cái nón lá trên đầu xoay tới xoay lui, cả thân hình chúng run lên bần bật, miệng chúng phun ra từng làn sương trắng xóa.
Đột nhiên bọn chúng phản ứng, khiến mấy vị pháp sư nhà Lê lo lắng không thôi, bất giác tay họ nắm chặt thanh kiếm.
Đứng từ đằng xa quan sát diễn biến sự việc, lão Qủy Nhân thấy mấy đứa đệ tử nhân tâm có phần dao động, lão bèn trấn an:- Tất cả bình tĩnh lại cho ta, không phải sợ bọn nó, có ta ở đây các ngươi sợ chó gì?Nói đến đây, hai chân của lão như bay, chạy thẳng về bên này.
Ở bốn góc của trận pháp, rốt cuộc thì nắp hộp cũng được mở ra toàn bộ, để lộ vật bên trong.
Vật đó hình tròn, nhìn không khác gì một viên ngọc trai , trong suốt, nhưng lại tỏa ra kim quang vàng rực.
Đồ vật trong hộp vừa hiện, đám lính trùng như bị thứ gì kích thích, chúng ngửa cổ về phía mấy vị pháp sư bố trận, gào rống, rồi bắt đầu tấn công mọi người.
Từng thằng, từng thằng nhảy bổ vào nhóm pháp sư nhà Lê, không thèm quan tâm mấy cái bóng đen, bóng trắng vẫn còn bị đầu bên kia của sợi xích trói chặt, chúng dùng dây xích mà quăng quật khắp nơi, kéo theo cả đám vong hồn sông Đuống kêu gào thảm thiết.
Nói thì chậm chứ thực ra sự việc diễn ra rất nhanh, tiếng dây xích ma sát vào không khí nghe vun vút, vun vút, rồi đập xuống mặt đất nghe leng keng , ầm ầm.
Mấy vị pháp sư nhà Lê nào dám đón đỡ trực tiếp, chỉ có thể né hết qua bên này đến bên kia, chật vật chống đỡ.
Có vị không kịp thoát thân, bị dây xích quật trúng, chỉ có thể kêu lên hự một tiếng sau đó cả thân hình bay ra xa, hộc cả máu, mất sức chiến đấu.
Lão Qủy Nhân vẫn đang chạy về bên này, thấy cảnh đó,tức đến nỗi mặt đen như đít nồi, gào lên:- Bọn nó phát hiện ra có trận pháp rồi, nhanh lắp xá lợi mấy đứa kia.Lão Qủy Nhân còn chưa kịp dứt lời thì từ bốn phương vị bố trí trận pháp, từng viên, từng viên xá lợi đã được mấy vị pháp sư gắn vào trong tấm đá.
Xá lợi vừa được lắp vào, ngay lập tức từng dòng chữ Phạn cổ xưa được khắc ở trên bốn tấm đá sáng rực rồi từng chữ, từng chữ bay ra ngoài, kết hợp lại với nhau thành những bóng người, một giọng nói vang lên giữa không trung, đó là một câu Phật hiệu:- A Di Đà Phật.Bốn thân ảnh vàng rực , hư hư thực thực, ẩn hiện ngồi dưới bốn tấm đá.
Bọn họ vừa xuất hiện, ngay lập tức đám lính trùng đang điên cuồng tấn công mọi người đột ngột dừng lại, thân hình bọn chúng run lẩy bẩy , mặt ngước về bên này như thể đang vô cùng sợ hãi.
Cùng lúc đó thì rốt cuộc lão Qủy Nhân cũng chạy được đến gần căn chòi gỗ, lão không vội tấn công đám quỷ binh ngay vì lão biết bây giờ bọn chúng vô hại, trận pháp đã khởi, lũ lính trùng đã bị Phật lực trấn áp.
Lão vội vã đi kiểm tra mấy đứa đệ tử bị thương, may mà chưa có người nào bị mất mạng.
Lão rất tin tưởng vào trận pháp này, bởi vì chính pháp trận này đã khiến gần một ngàn năm nay Bất Cố Thần không thể công phá chùa Hàm Long.
Bốn tấm đá dài hình chữ nhật kia chính là bộ ván in khắc phù giải, kinh văn Thập nguyện cứu sinh, công phu tu tập cả đời của tổ sư Như Trừng Lân Giác.
Nói đến bộ ván đó cũng không hề đơn giản, nó do chính tay sư tổ tự tay chạm khắc, mỗi tấm lại bị sư tổ cố ý để lại một khoảng trống, khuyết sâu vào trong, khiến đồ đệ của người không hiểu lý do vì sao người lại làm thế, mãi đến sau này khi tổ sư Như Trừng Lân Giác viên tịch, các đồ đệ tiến hành hỏa thiêu cho ngài.
Ai ngờ đâu sau khi lửa tắt, người ta tiến hành thu dọn tro cốt, từ đám tro tàn lại phát hiện ra được bốn viên xá lợi tử.
Lúc này đồ đệ của sư tổ Như Trừng Lân Giác mới hiểu được hóa ra sư tổ hồi còn sống đã tính toán tất cả mọi thứ từ trước, từ việc để loại khoảng trống trên bốn tấm ván đá đến khi ngài tọa hóa cũng lại để lại bốn viên xá lợi tử nhằm dùng chúng để bổ trợ vào nơi khiếm khuyết.
Từ điều đấy người ta mới càng khâm phục được tuệ nhãn của sư tổ rộng lớn đến mức nào.
Cũng chỉ có bậc chân sư như vậy mới có thể ngăn chặn được Bất Cố Thần, một trong số bốn mươi tám vị thượng cổ hung thần..
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
103 chương
40 chương
62 chương
40 chương