Khi nghe được những lời nói đó, mí mắt của ông Sinh đóng sập, bất tỉnh nhân sự. Ở bên ngoài mấy người họ hàng vẫn đang ráo rác tìm kiếm ông, khi họ nghe thấy tiếng kêu cứu từ ông, bọn họ đều lũ lượt chạy về nơi phát ra giọng nói, càng chạy họ lại càng đến gần ngôi nhà của lão Bá. Đến khi họ dừng lại cũng là lúc tiếng kêu cứu của ông Sinh ngưng bặt. Thấy cánh cửa cổng màu xanh da trời đã được ai đó mở ra, không cần phải suy nghĩ nhiều mấy người này cũng biết ông Sinh đang ở trong nhà. Bốn người đều nhìn nhau bằng đôi mắt ái ngại, căn nhà của lão Bá vốn bị dân làng đồn đại có quỷ ở đấy không phải ngày một ngày hai, có người đang đêm đi ngang qua nhà lão thấy bóng một cái đầu người bay tới bay lui trong nhà, rồi người khác thì nghe được giọng cười khằng khặc, khằng khặc ở bên trong, người nào người đấy đều thề sống thề chết bảo là rõ ràng việc đấy là do ma quỷ làm, chứ chẳng có ai rảnh rỗi mà chui vào nhà lão Bá khi lão vừa mới chết để chơi đùa kiểu đấy cả. Bọn họ cứ chần chừ mãi, nửa lo cho an nguy của ông Sinh, nửa lại lo cho tính mạng của bản thân mình. Khi mấy người còn đang phân vân không biết có nên vào hay không thì một bóng người ở đằng xa đã chạy lại gần nơi này, đến khi người đó tới gần mọi người mới nhận ra đấy là ông Luật, thì ra là sau khi mọi người đều đuổi theo ông Sinh và người đàn bà điên, trong lúc đưa tang anh Tin và anh Mừng mà lòng ông Luật đột nhiên xuất hiện cảm giác bất an khó tả, nó cứ cháy lên từng tí từng tí một, đến lúc sau khi hạ táng được quan tài của hai người kia thì ngay lập tức ông cũng đuổi theo mấy người này xem tình hình ra sao rồi. Thấy ông Luật tới bên đây, bốn người kia đều vui mừng, chưa cần ông Luật hỏi thăm họ đã vội vàng kể lại mọi chuyện cho ông , một người trong số họ chỉ tay vào bên trong nhà. Vừa nghe xong, ông Luật đã biết rằng tính mạng của ông Sinh lúc này đang bị đe dọa, nhưng một mình ông thì không thể làm lên cơm cháo gì được, ông Luật đành trấn an mọi người:- Mọi người cứ theo tôi vào trong, sợ chó gì, chúng ta có những năm người cơ mà, kể cả có ma có quỷ thật, không lẽ nó đánh lại được năm người chúng ta hay sao? Ngoài ra ông Sinh là máu mủ tình thâm với mọi người đấy, không lẽ một người dưng như tôi dám vào còn các ông lại không? Mẹ nó đàn ông con trai, sao mấy ông hèn thế hả?Bị ông Luật vừa đấm vừa xoa, người nào người ấy rất tức giận, được vào thì vào, thằng nào sợ thằng nào chứ. Thế là cả năm người đồng loạt tiến vào bên trong ngôi nhà của lão Bá, người đông thế mạnh nên bọn họ cũng chẳng kiêng dè gì. Đến giữa sân thì ông Luật vội quay lại hỏi:- Rốt cuộc hồi nãy có ai nghe rõ được, ông Sinh ở chỗ nào kêu cứu không?- Ở trong nhà, tiếng kêu của ông ấy phát ra từ trong nhà.- Ông chắc chứ?- Chắc, tôi không nghe nhầm đâu, mọi người ở đây đều nghe thấy cơ mà?- Thế ông ấy vào nhà bằng cách nào?- Cái gì? Ông nói cái gì cơ?- Tôi hỏi ông ấy vào nhà bằng cách nào?Nói đến đây, ngón tay của ông Luật chỉ thẳng vào cánh cửa nhà. Trên đấy đã có sẵn một sợi dây xích treo tòn teng, ổ khóa màu đen sì đã khóa nó và then chốt của vào với nhau. Thấy cảnh đó bốn người kia đều đớ người, phải rồi nếu ông Sinh ở trong nhà thì ông ấy vào nhà bằng cách nào cơ chứ? Nhưng rõ ràng âm thanh phát ra từ trong nhà cơ mà. Mấy người đều ngó nghiêng nhìn qua nhìn lại một lượt căn nhà, ngoài cánh cửa chính thì còn vài cái cửa sổ, nhưng cũng đã được khép chặt. Nếu để cho mấy người này biết được rằng, lúc ông Sinh vào đến thềm nhà thì cái khóa nó tự mở, sợi xích nó tự tuột ra, thì chắc mấy người này sẽ bỏ chạy mất. Thấy mấy người này vẫn quả quyết ông Sinh đang ở trong nhà, ông Luật cũng không muốn tranh luận nhiều ngay lúc này, việc quan trọng bây giờ là tính mạng của ông Sinh. Ông Luật nhanh chóng đi thẳng về nơi cửa chính, kiểm tra lại ổ khóa một lần nữa, quả thật cửa đã được khóa chặt. Ông vội ngoái ra đằng sau nhắc nhở cho bốn người kia:- Chia nhau ra tìm đi, mấy bố cứ đứng đực ra đấy để làm gì, mẹ nó chia nhau ra chứ?Đoạn không quan tâm mấy người kia làm gì, ông Luật vội ghé mắt dòm qua khe cửa vào trong. Ấy thế mà vừa mới đuổi mấy người kia đi, ông lại hoảng hốt ngăn cản:- Này, không cần phải đi tìm nữa đâu, ông Sinh ông ấy ở trong nhà thật, nhanh nhanh,..Mấy người kia mới rời đi được vài bước, đã tức tốc quay trở lại, họ hiếu kỳ lên tiếng:- Đâu? Đâu ? Tôi đã bảo rồi cơ mà, nghe được tiếng ông Sinh ở trong đấy, ông lại còn cứ cãi.Có người định lại gần dòm qua khe cửa xem thử, mới thử ghé mắt đã bị ông Luật kéo ra, ông vội gào lên:- Dòm cái đéo gì nữa, tìm cách phá cửa nhanh lên, chậm chễ chỉ sợ ông ấy chết mất.Nhận thấy sự việc nghiêm trọng qua giọng nói gấp gáp của ông Luật, bốn người kia cũng không dám đùa giỡn thêm nữa, nhanh chóng tìm xung quanh nhà xem có đồ vật gì có thể phá khóa không. May sao một ông vớ được cục đá xanh ở gần gốc cây Bưởi, lập tức trở lại, nhè cái ổ khóa, đập lấy đập để, tiếng rầm rầm, cheng cheng vang lên liên tục. Được tầm năm phút thì cái ổ khóa bị đập bung ra, ông Luật vội gạt người giữ tảng đá xanh ra, hai tay thoăn thoắt tháo ổ khóa và cái xích, ném sang một bên rồi dùng chân đạp thẳng vào cánh cửa. Chỉ nghe đánh bình một cái, cánh cửa bị đạp mạnh đến nỗi một cánh bị văng ra khỏi bản lề, đập mạnh xuống đất, bụi bặm trong nhà bay lên mù mịt. Mọi người vội lấy tay che mũi rồi tiến vào trong nhà, vừa nhìn được mọi cảnh vật bên trong, một người yếu bóng vía đã kinh hoàng gào lên, hai mắt nhắm tịt, tay thì chỉ thẳng lên nóc tủ:- Mẹ ơi, ma, ma ,ma..Ở trên đấy có một bóng người đang nằm sõng xoài, hai tay đặt ngay ngắn ở trên bụng, đáng sợ hơn là chỗ miệng của người đấy bị ai đó cắm sáu nén hương vào, chúng cháy đỏ đầu, khói nhang nghi ngút. Ông Luật là người tiến tới nơi đó đầu tiên, miệng vẫn không quên nhắc nhở:- Ma cỏ đéo gì, ông Sinh bị trúng tà, leo lên nóc tủ rồi, còn đứng ở đấy hô to gọi nhỏ cái gì, ra giúp tôi đỡ ông ấy xuống.Thực ra khi nói ra những lời này, ông Luật biết bản thân mình đang lừa dối bốn người kia mà thôi, bởi vì ông đã từng chứng kiến cái chết của lão Bá, lão cũng chết y chang thế này, nằm trên tủ thờ, miệng ngậm hương, có cái ông Luật vẫn hy vọng, dù là hy vọng mong manh, coi như còn nước còn tát, xem thử còn cứu được ông Sinh hay không. Ông Luật là người chạm vào thân thể của ông Sinh đầu tiên, tay vừa sờ vào cổ của ông Sinh, khuôn mặt của ông đã thất vọng, bởi quả thật đúng như ông dự đoán, ông Sinh đã chết rồi, nhưng chưa chết lâu, mới chết gần đây thôi, cơ thể vẫn còn chưa nguội lạnh. Mấy người kia cũng tức tốc vội đỡ ông Sinh từ trên bàn thờ xuống mặt đất, họ cũng nhận ra được thân thể của ông ấy đang lạnh dần, ngực không còn phập phồng hít thở nữa..