Thầy Quân thấy được cảnh đó, chỉ cười nhếch mép, giơ hai tay lên cao, nắm chặt, ngón tay cái chĩa ra, hướng hai bên thái dương mình, đâm mạnh vào, sau đó hai tay của thầy vũ động như múa, đánh vào các huyệt tử trên cơ thể mình : Bách hội, thần đình, phong phủ, đản trung,......!Đến khi các huyệt vị cuối cùng được khai phát, thì cũng là lúc trên thất khiếu, hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, khóe miệng đều có từng dòng máu nhỏ chảy ra.
Thầy mặc kệ những thứ đó, ngửa cổ lên trời mà cười vô cùng sảng khoái:- Thống khoái, thống khoái, đến đến đến, hôm nay ta và lũ chó nhà Mông, quyết một trận sinh tử.Tên Qủy tướng quân chứng kiến mọi thứ, giật mình dừng lại hành động chuẩn bị lao về phía trước, ngạc nhiên hắn lên tiếng:- Hừ lũ mọi An Nam đúng toàn là kẻ điên, biết bản thân cạn kiệt pháp lực, dùng cấm thuật khai phá tiềm năng ẩn tàng, cưỡng ép đột phá cấp bậc pháp sư, nhưng rồi sao? Chỉ làm như vậy qua được một quãng ngắn thời gian? Kết quả thì mười phần nắm chắc cái chết.Nói dứt lời, hắn kìm lại cương ngựa, giơ thanh trường đao lên, chỉ về hướng thầy Quân mà quát:- Giỏi cho một tên tiểu tử, có chí khí lắm, lâm trận không nguy,biết chết không lùi, ngươi làm ta nhớ về những tướng quân của An Nam ngày xưa, được, hôm nay bản tướng chấp nhận lời khiêu chiến của ngươi, cho ngươi được chết một cái chết oanh oanh liệt liệt.
Mặc dù cả hai bên đã giao chiến với nhau gần một ngàn năm nay, nhưng đây chính là lời nhận xét thật lòng của bản tướng, không liên quan đến ranh giới quốc gia, không phân chia dòng máu, tông tộc.Nghe được những lời này của tên Qủy tướng, thầy Quân cả mặt đầy máu, vẫn nhe hàm răng trắng bóc ra cười khì khì, tay trái tạo thành quyền, tay phải tạo thành chưởng, hợp lại với nhau, đầu hơi cúi, sảng khoái cất lời:- Đa tạ vị tướng quân này đã có lời khen, nhưng con cháu không dám làm mất mặt tổ tiên, mất mặt huyết thống con cháu Lạc Hồng.Đoạn thầy Quân đứng thẳng người, ngửa một mặt tay duỗi thẳng, tạo ra tư thế gọi mời:- Cuối cùng thì sau lần đụng độ gần nhất giữa chúng ta, thì tướng quân nhà Nguyên cũng biết nói tiếng người.
Trần Quân con cháu đời thứ 14 dòng họ Trần, Thánh Tổ Thượng Phụ, Quốc Công Tiết Chế, An Nam Hưng Đạo Vương, Trần Quốc Tuấn.
Kính mời.Tên Qủy tướng nghe được những lời này thì hắn vừa nể, nhưng cũng vừa tức, con mẹ nó, đã lịch sự khen ngợi hắn, vậy mà vẫn còn bị hắn chọc ngoáy, nhưng lúc này để phát tiết cơn nóng giận này thì chỉ còn một cách, đó là chém chết tên nhóc hỗn xược kia.Hắn lại tiếp tục đưa thanh đại đao về phía sau, nắm chắc dây cương.
Đúng lúc cả hai bên đang chuẩn bị một trận sống mái với nhau, thì có một giọng nói vang lên:- Khoan, khoan, khoan đã Xích Lã Đạp Kha tướng quân, bầy tôi của ngài có lời muốn thỉnh cầu.Khẽ kìm lại dây cương, ngăn bước chân con ngựa cụt đầu lại.
Cả tên Qủy tướng quân và mọi người đều khó hiểu mà nhìn về nơi vừa phát ra giọng nói đấy.
Thì thấy tên Qủy Linh mới vừa rồi còn đang hấp thu huyết quang mà chữa thương, nay đã đi chậm rãi lại gần đây, điệu bộ nhìn rất hèn mọn, hạ thấp thân mình, đầu cúi xuống.
Tên Qủy tướng thấy vậy thì cũng đành dừng lại, dùng giọng tức giận mà quát:- Tiện dân, có việc gì? Không thấy bản tướng đang chuẩn bị đánh một trận sao?Vẫn bộ dáng vô sỉ, tên Qủy Linh cúi đầu dưới ngựa của tên Qủy tướng, nói nhanh:- Bẩm đại tướng quân, bề tôi của ngài thỉnh cầu ngài để cho bề tôi được đánh trận này vì...Nói đến đây, đầu nó quay về hướng thầy Quân mà rít lên ghê rợn:- Vì vừa rồi bề tôi của ngài còn bị tên tiểu tử đó dùng tiểu xảo đả thương, khẩn cầu ngài chấp nhận việc này.Tên Qủy tướng nghe những lời này thì cuồng nộ cả giận:- Rắm thí, bản tướng đã mở lời quyết một trận sinh tử với hắn, nhà ngươi xem lời nói của ta là thứ gì? Mà ngươi chỉ là một kẻ tiện dân, nhờ ơn thiên triều mi mới có được bộ dáng như bây giờ? Định trái quân lệnh sao? Lui ra...Qủy Linh nghe được như vậy, cũng không dám phản kháng, đang định lui lại phía sau.
Thì bỗng có một giọng nói mơ hồ, không rõ nơi phát ra, chỉ nghe vang vọng trên cánh đồng Lên:- Để nó làm,....Tên Qủy tướng và cả đám âm binh Mông Nguyên nghe được giọng nói, đều kinh sợ mà quỳ rạp cả xuống, đồng thanh hô lên:- Kính theo mệnh lệnh Nguyên Soái.Trong không gian màu máu của cánh đồng Lên, không có ai đáp trả cả, tựa như giọng nói ấy chưa từng phát ra vậy.
Đoạn tên tướng quân không cam lòng, nhìn về phía thầy Quân, lắc đầu lẩm bẩm rồi lui ngựa về phía sau:- Chậc, đáng tiếc,...Lúc này ở bên đây, thầy cũng nói nhỏ hai tiếng trong miệng:- Phạm Nhan,..Được sự cho phép của tên Nguyên Soái nào đấy, tên Qủy Linh cười độc ác, hằn học nhìn về phía thầy Quân, lè lưỡi liếm mép rồi gằn giọng:- Tiểu tử, dám đánh lén bản vương, hôm nay ta sẽ dùng những thứ khủng khiếp nhất từ xưa đến nay mà hành hạ mi đến chết.
Sau đó sẽ ăn tươi nuốt sống thân thể, chậc chậc, chắc là ngon lắm.Thầy Quân vẫn đứng lặng yên, khinh thường không thèm đáp lời nó.
Tên Qủy Linh thấy mình bị khinh thường, vô cùng căm tức, nó ngửa đầu há miệng, bắt đầu phun ra những luồng khí đỏ chỉ nghe thấy:- Phốc, phốc, phốc.Từng đám khí bay trên không trung, đáp xuống dưới dất, lại hóa hình thành đám cẩu tinh, vẫn là đầu chó, thân người.
Chúng đứng đông nghẹt ở trước mặt thầy Quân, giơ nanh múa vuốt gào rú, lúc này tên Qủy Linh mới cảm thấy hài lòng, dừng lại việc phun khí, cười man rợ rồi nói với thầy Quân:- Hé hé hé, để đám con của bản vương chiêu đãi mi trước,..Đoạn nó quay lại phía đám cẩu binh, quát lớn:- Các con, lên,..Đứng im lìm nãy giờ, thì lúc này thầy Quân mới hành động, nhẹ nhàng thò tay vào trong túi vải, lấy ra một tấm vải hơi rách nát, nhìn kỹ thì mới nhận ra được nó là một lá cờ, thầy Quân cắm thẳng lá cờ xuống mặt đất, dùng máu của mình mà thấm lên lá cờ, lui lại phía sau, bắt đầu tác pháp, thầy gầm lên:- Trần Quân, con cháu đời thứ 14 dòng họ Trần, cúi đầu kính mượn gia binh của Hoài Văn Vương Trần Quốc Toản, lấy cờ làm dẫn, lấy máu làm đường, triệu hồn gia binh, Phá Cường Địch, Báo Hoàng Ân.Đoạn thầy Quân chắp tay cúi ba vái, rút ra ba cây hương, châm lửa đốt cháy, cắm xuống đất, tay trái nắm cổ tay phải, tay phải chỉ thẳng vào lá cờ, thầy thét lớn:- Ba nén hương thơm cháy tựa ba khắc, tráng sĩ hưởng dụng, ra trận giết địch.
Lên...nnnnnnnnnTừ nơi lá cờ bị rách, một dòng sáu chữ màu vàng khẽ ẩn hiện, rồi từ từ sáng rực lên.
Chỉ nghe rầm rập, từng người từng người, mặc áo vải thô, tay thương, tay đao, tay giáo, đủ loại vũ khí ẩn ẩn hiện như từ trong không khí bước ra.
Nếu ai có thể cẩn thận mà nhẩm đếm từng người, sẽ thấy được cho đến khi không còn ai xuất hiện, thì đã thành một đoàn quân ba trăm người.
Tất cả những vị đấy đồng loạt dừng lại, xếp thành các hàng lối, rồi đều ngửa đầu lên trời, thở ra từng làn khí khí trắng, hai con mắt vàng rực..
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
22 chương
57 chương
43 chương
145 chương