Thầy Quân lúc này bỗng thay đổi điệu bộ, cũng cười gằn rồi nói với tên Qủy Linh:- Tốt cho một lũ cẩu tinh, mong muốn thành người ư? Bắt hồn dân ta sao? Nhào hết vào đây, con dân Đại Việt xưa nay chưa bao giờ ngán bố con đứa nào cả.Nói đến như để tự tăng sĩ khí cho bản thân, thầy Quân gầm lên:- Vào hết đây,………Tên Qủy Linh thấy bộ dáng không sợ hãi của thầy, chẳng biết vì sao nó cảm thấy như mình bị xúc phạm, đưa ngón tay đầy xương xẩu của mình về phía thầy Quân, giận dữ quát lớn:- Lên các con, giết chết tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng này cho ta.- Vèo, vèo ,vèo,…soạt, soạt , soạt,..Mệnh lệnh vừa dứt, bầy chó thành tinh mới được hồi sinh, nhào hết về phía đấy, chúng há miệng, nhe răng, giơ đám chân chó lên cao, như muốn ăn tươi nuốt sống thầy.
Thấy nguy không chùn, thầy Quân nắm chặt cây bút lông trắng toát, cắn bật máu môi, phun một ngụm máu lên trên.
Ngồi thụp xuống, cắm cây bút thẳng trên mặt đất, lùi về phía sau ba bước, thầy cất giọng hô lớn:- Trần Quân,con cháu nhà Trần, kính thỉnh Bạch Tượng Đại Vương, lấy cốt làm dẫn, lấy huyết làm đường,khai mở tử giới, nơi cõi U Minh Đại Việt, cúi đầu mong ngài…..Ngắt một nhịp, thầy Quân duỗi thẳng hai tay ra phía trước, mặt bàn tay ngửa lên trên, sau đó nắm chặt lòng bàn tay lại, giật ngược về phía sau.
Miệng gầm lên:- Cúi đầu mong ngài, TRỖI DẬY.Giọng thầy Quân vừa dứt, từ nơi cây bút, một vòng khí tràng màu vàng xuất hiện, khiến cho không gian như gợn sóng, rồi một tiếng voi kêu lên vô cùng lớn vang vọng khắp không trung.
Một hình bóng to như ngôi nhà ẩn hiện trong không khí, đến khi người ta nhìn rõ được đó là vật gì, thì người nào người ấy đều ngây ngốc sợ hãi, vì không biết từ đâu lại xuất hiện một con Bạch Tượng khổng lồ đến như thế, toàn thân mang giáp trụ, hai cái ngà bọc thép đen, dài gần ba mét, đôi mắt rực cháy ngọn lửa hoàng kim, phiêu động trong không khí.
Bầy chó thành tinh còn đang mải phóng lại gần, vừa thấy Bạch Tượng xuất hiện, tất cả đều ngay lập tức dừng lại thân hình, sợ hãi muốn rút lui.
Nhưng Bạch Tượng làm sao cho chúng cơ hội đấy.
Chỉ thấy Bạch Tượng Đại Vương nhấc hai chân trước lên, ngẩng cao đầu, đâm thẳng hai chiếc ngà lên nền trời đầy huyết quang, rồi nhanh chóng dậm chân xuống, miệng hú dài.
Khi hai chân ngài chạm đất cũng là lúc một tiếng ruỳnh vô cùng lớn vang lên, không gian xung quanh như muốn vỡ vụn ra vậy, bạch quang dữ dội tỏa ra xung quanh, khiến huyết quang phải thối lui như thủy triều, cả bầy cẩu tinh lăn lộn nằm trên mặt đất, có đứa chạy nhanh thoát kịp, con chưa kịp lui thì đã bị trấn áp, nghiền nát thành thịt vụn.
Ở phía đối diện, tên Qủy Linh cũng không ngờ rằng mặc dù thầy Quân đã hai ba bận bị thương, nhưng sức chiến đấu vẫn còn hung hãn đến thế.
Nó chậm rãi đưa tay ra phẩy phẩy, ra hiệu cho đám chó tinh đang trong tình trạng sống dở chết dở lui về.
Nó ái ngại, đầy vẻ kiêng kỵ mà nhìn Bạch Tượng trước mặt, rồi quay sang phía thầy Quân cất lời:- Giỏi cho pháp sư nhà Trần, Bạch Tượng Đại Vương, vật cưỡi của Dã Tượng Ngạo Thánh, đã chết cách đây gần một ngàn năm mà ngươi vẫn triệu hồi được lên.
À mà không đúng, một kẻ pháp lực yếu ớt như mi thì làm sao mà có thể thỉnh hồn nó quy lai được.Nói đến đây, đôi mắt xanh biếc của nó nhìn về nơi chiếc bút trắng đang cắm thẳng ở trên mặt đất, khẽ cười cười, gật gù rồi tiếp tục mở miệng:- Hóa ra là vậy, nếu bản vương đoán không sai, thì thứ này chắc hẳn được tạo thành bởi xương cốt của con voi kia lúc còn sống.
Vậy là tin đồn gia tộc họ Trần vẫn còn giữ được thây cốt của Bạch Tượng là có thật.Nghe tên Qủy Linh nói như vậy, thầy Quân không thể nào không cảnh giác mà mở miệng tra hỏi hắn:- Sao ngươi biết? Rốt cuộc kẻ nào đã nói việc này cho ngươi? Tên cẩu tặc Phạm Nhan đúng không?Biết thầy Quân đang muốn moi móc thông tin của mình, cho nên tên Qủy Linh không thèm giải thích, chỉ quát lên:- Việc đó ngươi không cần biết đâu tên oắt con, cứ cho là ngươi triệu hồi được nó đi, rồi mi tính làm gì nữa, đại trận đã thành, ngươi lấy cái gì ra mà đấu với ta đây? Với chút pháp lực ít ỏi của mi? Há, há ,há.
Ngươi sẽ triệu hồi được nó trong bao lâu? Ở trong đại trận này ta là bá chủ, Huyết Nguyệt sẽ luôn rực cháy ở trên bầu trời này.
Hôm nay bản vương ắt sẽ đoạt mạng ngươi, và đám mọi rợ yếu ớt này.Những lời nói của tên Qủy Linh chính là nỗi lo trong lòng thầy Quân lúc này, hắn nói đúng, cho dù có triệu thỉnh được Bạch Tượng Đại Vương, nhưng với nguồn pháp lực ít ỏi của mình, thì sẽ duy trì được tử giới trong bao lâu, tinh lực vừa cạn, cửa tử U Minh sẽ đóng, Bạch Tượng sẽ phải rời đi.
Nhưng lúc này không phải là lúc tự đả kích sĩ khí của mình mà nâng cao sĩ khí của địch như vậy.
Thầy vẫn ung dung mà nói:- Kể cả đúng như lời ngươi nói thì sao? Chưa đầy ba khắc, Bạch Tượng Đại Vương ắt trấn ngươi thành bùn.Không đợi tên Qủy Linh kịp trả lời, thầy Quân đã tiếp tục tác pháp, hai tay thầy như múa, tạo ra những ấn quyết vô cùng khó hiểu, kết chú xong, thầy hướng tên Qủy Linh và lũ cẩu tốt mà giang thằng một bên tay qua, chém ngang, miệng gầm lên:- Huyết phải chảy, thây phải nằm, tinh phải vong, hồn phải tán, cung thỉnh Bạch Tượng Đại Vương ra trận giết địch.Tên Qủy Linh thấy có biến, lại dở trò cũ, ngửa cổ mà phun ra từng luồng huyết khí, đám tàn binh vừa rồi bị Bạch Tượng dẫm nát thân thể, được luồng khí bổ trợ, chúng lại bắt đầu mọc lại tay chân, sinh sôi nảy nở.
Sau khi sử dụng tà pháp xong, nó không dám lại gần phía Bạch Tượng Đại Vương, mà nhanh chóng thối lui, đứng trên ngôi mộ hoang ở đằng xa mà chỉ huy lũ binh tốt.
Nó tự hiểu đươc rằng đứng trước sức mạnh của Bạch Tượng, thì đám cẩu tinh chẳng khác gì châu chấu đá xe, lấy trứng mà chọi đá.
Gần ngàn năm trước đây, biết bao xác thịt của quân Mông Nguyên, đã bị con voi trắng này dẫm cho nát bấy, nói trắng ra là trận chiến nào chỉ cẩn có bóng dáng của Bạch Tượng, thì chẳng khác gì một cuộc tàn sát cả.
Nhưng tên Qủy Linh cũng đủ mưu mô, nó biết chỉ cần kéo dài thời gian, đợi khi pháp lực của thầy Quân cạn kiệt, thì chắc chắn con voi trắng kia sẽ phải trở lại cõi U Minh, không có gì có thể ngăn cản được điều đó, vốn dĩ đây là quy luật của thiên địa.
Thầy Quân và con Qủy Linh, cả hai đứng từ xa nhìn nhau bằng ánh mắt đầy thù hận.
Một trận long tranh hổ đấu chuẩn bị bắt đầu..
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
22 chương
57 chương
43 chương
145 chương