Trong nhà có thêm một con mèo sữa thích bò khắp nơi, vốn dĩ Thích Tầm cảm thấy nó cũng không ảnh hưởng gì nhiều trong đời sống thường ngày, dù sao biệt thự rộng rãi như vậy, nó thích bò chỗ nào mà chẳng được.  Nhưng rất nhanh, hắn liền phát hiện bản thân đã nghĩ sai rồi.  Con mèo bị hắn đặt tên là Đại Béo này, chỗ nào cũng không thích bò mà chỉ thích bò ở trong lòng ngực Bách Tây, nói không chừng nó đã nhận Bách Tây làm mẹ rồi, lắm lúc lại ngửa cái bụng với Bách Tây.  Mới bây lớn đã biết nên lấy lòng ai trong cái nhà này, rất là tâm cơ.  Thích Tầm uống cà phê, vi diệu nhướng mày, nhìn Bách Tây đầy mặt từ ái mà cho Đại Béo ăn bánh sữa dành cho mèo con, sâu sắc cảm giác câu mà hắn nói hai ngày trước đã thành sự thật.  Trong nhà này đã không còn vị trí của hắn.  Cũng may, Bách Tây còn nhớ rõ tiễn hắn ra cửa, trước khi hắn đi làm còn tặng cho hắn một nụ hôn chào buổi sáng.  Bách Tây cố ý để chân trần đạp lên giày da không nhiễm một hạt bụi của Thích Tầm.  Thích Tầm đè cậu trên ván cửa, đầu lưỡi xâm lấn khoang miệng của cậu, quấn quýt, thâm nhập, thậm chí có chút thô bạo, suýt nữa đã lau súng cướp cò.  Hai người thật vất vả tách ra.  Bách Tây hơi thở bất ổn, nói: “Nhìn hai đứa tụi mình bây giờ, ai thấy chắc cũng nghĩ em là tiểu tình nhân mà anh bao dưỡng ấy.”  Thích Tầm mặc tây trang giày da, đeo cà vạt, mà cậu thì mặc áo ngủ, cổ tay áo tùy ý vén lên, đi chân trần, tóc cũng chưa chải, bù xù lộn xộn.  Không chỉ thế, cậu còn đang nỗ lực trở thành chướng ngại vật trên đường đi làm của Thích Tầm nữa.  Thích Tầm ấn ấn khóe miệng của cậu, lại cúi đầu hôn cậu một cái.  Hắn hơi cúi người, cầm lấy chìa khóa xe được đặt ở trên ngăn tủ bên cạnh Bách Tây, môi dán ở bên tai Bách Tây, thấp giọng nói: “Nếu em thật là tình nhân mà anh bao dưỡng, anh đã mang em theo rồi, đi làm mở họp đều phải ở bên cạnh anh.”  Bách Tây mặc sức tưởng tượng hình ảnh kia một lát.  “Vậy em chẳng phải là thành thư ký của anh sao, còn thư ký Nghiêm thì làm sao bây giờ, anh ấy sẽ bị thất nghiệp đó.”  Thích Tầm nói: “Em cũng rất quan tâm đến người khác nhỉ?”  Hắn giúp Bách Tây chỉnh sửa lại đầu tóc rối bời, lại nhẹ nhàng câu môi: “Thư ký Nghiêm phụ trách xử lý công việc, mà em là thư ký riêng, không giống nhau, chuyên môn của em là phụ trách giúp ông chủ thả lỏng.”  Lúc hắn nói những lời này, ánh mắt nặng nề nhìn Bách Tây, giống như dã thú vẫn chưa thoả mãn, cố tình lại áo mũ chỉnh tề, dáng vẻ nghiêm trang.  Bách Tây không đỡ lại được, đẩy hắn ra ngoài: “Được rồi, anh mau đi làm đi, đến trễ là bị trừ tiền lương đó.”  Thích Tầm nghĩ, ai dám trừ tiền lương của ông chủ chứ, chán sống à.  Nhưng hắn vẫn là theo lực của Bách Tây mà bị đẩy ra cửa.  Đi tới gara lấy xe, hắn hỏi Bách Tây: “Hôm nay em có bận gì không?”  Hôm nay là chủ nhật, người cần đi làm chỉ có Thích Tầm.  Bách Tây nghĩ nghĩ: “Em không có việc gì, chỉ là phải mang Đại Béo tới bệnh viện làm kiểm tra.”  “Hôm nay anh sẽ về sớm một chút, muốn đi hẹn hò không?”  Bách Tây nhất thời không phản ứng kịp.  Nhưng ngay sau đó cậu lại nhớ tới, bởi vì công việc của hai người dạo này có hơi bận, mà cậu thì gần đây lại mắc chuyện của Đại Béo, bọn họ đúng là đã lâu chưa đi ra ngoài rồi.  “Đi đi đi.”  Cậu nhón chân, lại hôn lên cằm Thích Tầm một cái.  Nhưng Thích Tầm lại ngăn lại động tác tiếp theo của cậu.  Thích Tầm đẩy cậu về lại bên trong cánh cửa: “Còn ôm nữa là không ra được cửa mất, thành thật một chút.”  Sau đó, hắn liền lạnh lùng mà đóng cửa lại.  Bách Tây đứng ở bên trong cánh cửa ‘chậc’ một tiếng.  Thích tổng chính là không giỏi điểm này, không có học được sắc lệnh trí hôn gì hết.  Mà Đại Béo nghe được tiếng đóng cửa, lảo đảo lắc lư nâng chân ngắn nhỏ đến gần, rồi lại không dám đi xuống bậc thang, chỉ có thể ghé vào bên cạnh bậc thang, meo meo meo mà kêu.  Bách Tây đi trở về, một tay vớt Đại Béo lên.  “Béo Béo, đi, cùng ba ba đi phơi nắng.”  Cậu ôm tiểu li hoa cùng đi lên lầu.  Buổi chiều, Bách Tây thay quần áo xong, mang theo Đại Béo nhà bọn họ đến bệnh viện thú cưng làm kiểm tra.  Bác sĩ một lần nữa xác nhận nó là chú mèo con khỏe mạnh, hơn nữa đã sinh ra được hơn 45 ngày rồi.  Vì thế, ngay lúc Đại Béo còn chưa kịp phản ứng lại, nó đã bị chị gái bác sĩ ôn nhu sờ mông, tiêm cho một mũi vắc-xin phòng bệnh.  Chờ Bách Tây lại đón Đại Béo vào vòng tay, mèo con đã kêu đến khàn cả giọng, ủy khuất mà không ngừng dúi đầu vào lòng cậu.  Bách Tây chỉ có thể luống cuống tay chân dỗ dành: “Không tiêm, không tiêm nha.” Lời này, hoàn toàn là lừa mèo.  Bởi vì, đợt sau vẫn còn vài mũi vắc-xin phòng bệnh cần tiêm nữa.  Người đàn ông ngồi bên cạnh Bách Tây khẽ cười một tiếng.  Đây là bệnh viện thú cưng với chế độ hội viên, người tới thường không nhiều lắm, lúc này trong phòng chờ ngoại trừ Bách Tây thì chỉ có một người đàn ông mặc áo gió màu vàng nhạt, đeo một bộ kính râm bản to và đội mũ, làn da bị lộ ra bên ngoài rất ít.  Bách Tây còn nghĩ là Đại Béo làm ồn đến người khác, quay đầu muốn xin lỗi. “Thật xin lỗi, mèo nhà tôi mới vừa tiêm vắc-xin phòng bệnh……”  Nhưng cậu vừa nói đến một nửa đã dừng lại.  Tuy người đàn ông mặc áo gió vàng nhạt này che đậy rất kín kẽ, nhưng Bách Tây là một fans trung thành, nên vừa liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của hắn.  Này rõ ràng là Tô Nghiệp mặc đồ cải trang. Cậu trừng to mắt, không nghĩ tới Tô Nghiệp lại nghênh ngang ngồi ở chỗ này.  Tô Nghiệp đẩy mắt kính xuống một chút, để lộ đôi mắt thường được fans hoa mỹ thổi phồng, cùng Bách Tây chào hỏi: “Hi, lại gặp rồi.”  Bách Tây giơ lên một chân của Đại Béo, cũng lắp bắp chào hỏi.  Cậu ngắm nghía xung quanh, thấp giọng hỏi: “Tô tiên sinh, anh đang quay tổng nghệ à, xung quanh đây có cameras không?”  Cậu vẫn là không thể tin được, Tô Nghiệp lại tùy ý mà xuất hiện ở bệnh viện thú cưng như thế.  Tô Nghiệp cười khẽ, lắc lắc đầu.  “Không phải, tôi mang cún nhà tôi đến đây, ông chủ của bệnh viện thú cưng này là bạn của tôi, ở đây không có nhiều người, cũng sẽ không bị nhận ra. Lại nói, tôi cũng không phải làm chuyện xấu, không có gì cần phải kiêng dè.”  Bách Tây “ồ” một tiếng.  Thật ra trước kia, cậu thường xuyên thấy truyền thông chụp được ảnh Tô Nghiệp ở bên ngoài, vị ảnh đế này luôn rất tùy tính, cũng không mấy để ý đến chuyện bị người ta nhìn lén.  Nhưng cậu hỏi xong lại không biết nên nói cái gì.  Tuy cậu rất thích Tô Nghiệp, nhưng hai người chỉ từng gặp mặt một lần, hơn nữa Tô Nghiệp là ngôi sao, có vài vấn đề không thể hỏi được.  Không nghĩ tới Tô Nghiệp lại chủ động mở lời với cậu: “Mèo của cậu cũng rất đáng yêu.”  Bách Tây cúi đầu nhìn Đại Béo.  Đại Béo đã không rầm rì nữa mà đang nằm trong lòng cậu liếm lông.  “Ừ, nó tên là Đại Béo.” Bách Tây nói ra cái tên này còn thấy hơi thẹn thùng, trong lòng lại đem Thích Tầm tẩn cho một trận: “Tôi cũng mới nhận nuôi gần đây.”  Tô Nghiệp nhìn chú mèo được chăm bẵm đến châu tròn ngọc sáng kia: “Cái tên này cũng rất đáng yêu.”  Bách Tây nghĩ, thần tượng thật tốt, trợn mắt nói mò cũng chân thành như vậy.  Cậu lập tức ném nồi: “Là bạn trai của tôi đặt cho.”  Cậu nói xong mới ý thức được không ổn, thầm cắn đầu lưỡi.  Cậu cũng chưa từng come out với Tô Nghiệp.  Cậu có chút xấu hổ mà liếc sang Tô Nghiệp, không biết nam thần có để ý đến chuyện này không.  Cũng may, Tô Nghiệp sắc mặt như thường, có lẽ là thấy nhiều chuyện này rồi.  Hắn kỳ thật cũng biết Bách Tây có bạn trai.  Vừa lúc, cô hộ sĩ cũng cầm thẻ hội viên tới đưa cho Bách Tây.  Bách Tây nhận lấy, nghĩ có nên đi trước hay không.  Nhưng cậu vừa mới đứng lên, lại nghe thấy Tô Nghiệp hỏi: “Bách Tây, có thể hỏi cậu một vấn đề chứ?”  Bách Tây quay đầu lại: “Vâng?”  Tô Nghiệp vẫn ngồi, ngửa đầu nhìn Bách Tây, dưới ánh đèn, từng nét mặt của Bách Tây đều trở nên mơ hồ.  Đây là một gương mặt mà so với trong tưởng tượng của hắn, càng xinh đẹp sống động.  Đôi mắt rất trong sáng, lúc cười rộ lên sẽ hiện ra má lúm đồng tiền.  Hắn từ trong túi lấy ra di động, đưa cho Bách Tây, hỏi: “Đây là tài khoản Weibo mà cậu từng dùng phải không?”  Bách Tây nhất thời có chút ngơ ngẩn, không rõ đề tài sao đột nhiên lại nhảy tới phương diện này.  Nhưng cậu vừa đến gần nhìn xuống, lại khẽ “A” một tiếng.  Thật đúng là nó. Chỉ thấy trên màn hình, là một cái tài khoản Weibo mà cậu đã sớm quên mật mã, là cái cậu dùng hồi học đại học, chủ yếu là để đăng mấy chuyện trong cuộc sống hằng ngày, ngẫu nhiên chuyển phát mấy vị minh tinh mà cậu thích, đi theo hoa si vài câu.  Lúc đó, cậu còn vẽ không ít hình người chibi của Tô Nghiệp, còn vẽ cả series truyện tranh, cho nên cũng hút một ít fans.  Chỉ là, sau khi tốt nghiệp đại học, cậu bận rộn với công việc, rồi quên mất mật mã, nên cũng không đăng nhập nữa.  “Là của tôi.” Cậu gật gật đầu, rất lấy làm lạ hỏi Tô Nghiệp: “Nhưng Tô tiên sinh, sao anh lại biết tài khoản này của tôi vậy?”  Tô Nghiệp khẽ động trong lòng. Như là, trần ai lạc định. Hắn trấn định tự nhiên mà giải thích: “Tài khoản này của cậu lúc trước có tham gia một hoạt động mà bên tôi tổ chức, tôi ngẫu nhiên thấy truyện tranh mà cậu vẽ, liền lấy tài khoản phụ chú ý cậu thật lâu, mãi đến khi cậu không còn sử dụng nữa.”  “Cậu chưa từng để lộ mặt trên Weibo, nhưng từng đăng mấy tấm hình chụp bóng dáng với một bên mặt, còn từng nói cậu tốt nghiệp S đại, tôi chú ý cậu lâu rồi, nên cũng nhớ kỹ. Cho nên, lần trước nhìn thấy cậu, tôi đã có cảm giác quen thuộc nhưng không nói rõ được.”  Hắn nhìn Bách Tây cười cười, ngũ quan vốn đã ưu việt lại càng tràn ngập mị lực.  “Một lần nữa làm quen nhé, tôi cũng là fans của cậu đấy.”  Bách Tây không thể tin được mà há to miệng.  Đây là kiểu cốt truyện tiểu thuyết đặc biệt gì thế, thần tượng của mình lại là fan của mình á?  Nếu cậu sớm biết vậy, có đánh chết cũng sẽ không quên mật mã Weibo a a a a a!! Cậu và Tô Nghiệp hai mặt nhìn nhau. Không biết nên nói gì mới có thể cứu vãn lại cõi lòng đã tan nát của cậu đây.  Hơn nửa ngày, cậu mới thật cẩn thận mà nghẹn ra một câu: “Bây giờ tôi đi khiếu nại để lấy tài khoản về còn kịp không?”  Tô Nghiệp bị chọc cười.  Hắn ôn hòa mà nhìn Bách Tây: “Có lẽ cậu có thể trực tiếp thêm WeChat của tôi.”  Năm phút sau, Bách Tây cả người vẫn như đang bay.  Cậu cứ như thế mà có được số WeChat của nam thần, hơn nữa còn là nam thần chủ động thêm, chuyện này cậu có thể khoe cả một năm.  Cậu giơ tay thề với Tô Nghiệp: “Tôi tuyệt đối sẽ không không có chuyện gì lại đi quấy rầy anh, cũng sẽ không để lộ thông tin cá nhân của anh ra ngoài.”  Tô Nghiệp vẫn là rất đạm nhiên: “Quấy rầy cũng không sao.”  Bách Tây không để trong lòng, chỉ cảm thấy nam thần là đang khách sáo.  Mà vài giây sau, di động của cậu lại vang lên, là Thích Tầm gọi tới.  Thích Tầm đã sớm tan ca, tiện đường tới đón cậu, hiện tại người đã ở bên ngoài bệnh viện thú cưng.  Bách Tây nói: “Em đang ở phòng nghỉ, Đại Béo vừa tiêm vắc-xin phòng bệnh xong, anh tới đây đi.”  Cậu cúp điện thoại, cười nhìn Tô Nghiệp xin lỗi: “Chắc là tôi phải đi trước, bạn trai của tôi đến đón rồi.”  Tô Nghiệp cũng đứng dậy.  Hắn trầm mặc nhìn Bách Tây vài lần, lúc ngước mắt lên, phòng nghỉ đã xuất hiện người thứ ba.  Thích Tầm từ cửa đi vào, đi tới bên cạnh Bách Tây.  Bởi vì bị Bách Tây ép xem qua vài bộ phim của Tô Nghiệp, nên Thích Tầm vừa liếc mắt một cái đã nhận ra đối diện là ai.  Hai người tầm mắt chạm nhau.  Tô Nghiệp đã thay đổi dáng vẻ ôn hòa dễ gần với Bách Tây lúc nãy, mặt vô biểu tình, bộ dáng mang kính râm thậm chí có chút tối tăm.  Thích Tầm khẽ nheo mắt lại. Hắn theo bản năng nhận thấy được, Tô Nghiệp căn bản không giống như lời Bách Tây đã nói, ôn hòa lại bình dị gần gũi.  Mà Bách Tây còn đang chú tâm cho Đại Béo vào trong túi, căn bản không chú ý tới bầu không khí căng thẳng giữa hai người.  Cậu xác nhận Đại Béo ngoan ngoãn nằm yên xong, mới nhét túi xách mèo đưa vào tay Thích Tầm.  Sau đó, quay đầu chào tạm biệt với Tô Nghiệp: “Chúng tôi đi trước nha, Tô tiên sinh.”  Tô Nghiệp lại khôi phục dáng vẻ ôn hòa: “Được, liên hệ sau nhé.”  Bách Tây vẫy tay chào hắn, lôi kéo Thích Tầm đi rồi.  Thích Tầm dùng một tay ôm bả vai Bách Tây, cũng không có hỏi nhiều.  Nhưng tầm mắt hắn lướt qua Tô Nghiệp, mang theo vẻ lạnh lẽo không hề che giấu.  Hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện thú cưng.  Tô Nghiệp còn ngồi ở trên sô pha.  Một lát sau, trợ lý của hắn ôm chú chó Phốc Sóc nhỏ đã được chăm chút thơm ngào ngạt đi tới.  Tô Nghiệp ôm chó nhỏ vào lòng.  Hắn cúi đầu nhìn Phốc Sóc nhỏ bông xù, so sánh với mèo li hoa trong lòng Bách Tây thì con Phốc Sóc đã được tỉ mỉ lựa chọn này đáng yêu hơn nhiều. Hắn bỗng nói với trợ lý: “Con người thật đúng là có mới nới cũ a, trước kia còn thích chó, giờ thì đã thích mèo rồi.”  Trợ lý vẻ mặt khó hiểu, không biết hắn lại đang phát cái gì điên.  Lúc ngồi vào xe, không đợi Thích Tầm đặt câu hỏi, Bách Tây đã gấp không chờ nổi mà đem chuyện làm sao gặp được Tô Nghiệp, lại làm sao mà thêm WeChat của nhau, nói hết một lượt cho Thích Tầm nghe.  Blah blah blah, giống cái loa nhỏ với đề-xi-ben không lớn mấy.  Thích Tầm không cắt ngang lời cậu, chỉ an tĩnh mà làm một người nghe.  Hiện tại, Bách Tây đã không còn kinh ngạc như vừa rồi, nhưng vẫn có chút choáng váng.  Cậu nói: “Thật ra lúc đó em vẽ truyện tranh, vẽ cũng bình thường thôi, không thể so với những đại xúc sama được, nhưng sao anh ấy vẫn phát hiện được nhỉ.”  Thích Tầm nghiêng đầu nhìn Bách Tây một cái.  Nghĩ thầm, ai biết Tô Nghiệp xem là truyện tranh hay là người chứ.  Nhưng hắn không có nói lời này ra.  Tuy ở chuyện công tác, hắn là nói một không hai, nhưng trong đời sống lại không thích thao túng suy nghĩ của người yêu.  Hắn rất phản cảm Tô Nghiệp, giống một loại bản năng khi dã thú bị xâm phạm lãnh địa, nhưng nói đến cùng đó chỉ là cảm thụ chủ quan của hắn mà thôi.  Hắn sẽ không vì vậy mà đi can thiệp chuyện Bách Tây kết bạn.  Cho nên hắn chỉ nhẹ giọng nói một câu: “Ai biết được, nhưng anh lại không thích hắn ta lắm.”  Bách Tây vẻ mặt lý giải: “Em biết mà, soái ca luôn là bài xích lẫn nhau.”  Cậu lại cùng Thích Tầm tỏ vẻ chân thành: “Yên tâm, nếu không phán xét công bằng thì anh vẫn là soái nhất.”  Thích Tầm bật cười.  Hắn lắc lắc đầu, cảm giác trong đầu Bách Tây hình như không có cọng gân kia.  Nhưng hắn lại không nhịn được hỏi Bách Tây: “Giờ em đã có WeChat của hắn, muốn làm gì đây, cùng hắn trở thành bạn bè sao?”  Bách Tây liên tục xua tay: “Sao có thể chứ, thần tượng là phải cung lên, chỉ thích hợp nhìn từ xa thôi. Anh ấy thêm em vào cũng chỉ là khách sáo, em nào không biết xấu hổ mà thật sự đi quấy rầy anh ấy chứ. Quan sát nhóm bạn bè là được rồi.”  Nói xong, cậu liền ném điện thoại qua một bên, vô cùng chờ mong mà nhìn Thích Tầm: “Chúng ta phải đi đâu hẹn hò nha?”  Thích Tầm nhìn chiếc điện thoại bị vắng vẻ kia, lại thấy Bách Tây đang chuyên chú nhìn hắn, không thể hiểu được mà bị lấy lòng.  Hắn nghĩ, cho dù là Tô Nghiệp, cho dù là người mà Bách Tây gọi là thần tượng, thì cũng chỉ có thể cướp lấy sự chú ý của Bách Tây một chút thôi.  Cả trái tim của Bách Tây vẫn treo trên người hắn.  Chỉ cần hắn ở, Bách Tây sẽ không nhớ nổi người khác.  Hiện tại vừa lúc là đèn đỏ, Thích Tầm rướn người qua, lướt qua hộp để tay, hôn lên sườn mặt Bách Tây.  “Em muốn đi chỗ nào cũng được.”  Cho dù, hiện tại Bách Tây mở miệng nói muốn lên mặt trăng, có lẽ hắn cũng sẽ mụ đầu, nói ra câu đồng ý.  **********.