Lưu Kính Trung nâng thánh chỉ lĩnh mệnh tiến lên, cao giọng tuyên đọc thánh chỉ.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu rằng: Quý quân Lâm Diệu sau khi đến Tần, hiền hậu thận trọng, siêng năng nhu thuận, hoà nhã thuần khiết, phong thái mẫu mực, khiếntrẫm vừa lòng,liền sắc phong làm Hoàng hậu,bầu bạn bên cạnh trẫm, bồi trẫm sống quãng đời còn lại.
Khâm thử."
Sau khi tuyên đọc xong thánh chỉ, quần thần khiếp sợ.
Vẻ mặt của Lâm Diệu cũng khó nén kinh ngạc, khi cậu nhìn thấy bộ cát phục này, kỳ thật cũng lờ mờ đoán được điều gì đó.
Nhưng cũng chỉ là suy đoán, không dám nghĩ Tần Chí lại thực sự phong cậu làm hoàng hậu.
Đột nhiên thăng quan, Lâm Diệu còn có chút không phản ứng kịp.
Tần Chí cười nhìn Lâm Diệu đang ngây người, gãi gãi lòng bàn tay cậu nói: "Hoàng hậu, tiếp chỉ đi."
Lâm Diệu lúc này mới chú ý tới Lưu Kính Trung khom người chờ ở trước mặt, vội vàng đứng dậy tiếp chỉ tạ ơn.
Không ngờ vào lúc này, đột nhiên có một vị quan nổi danh đứng ra khuyên can nói: "Bệ hạ, việc này tuyệt đối không thể! Quý quân chính là người Hạ, há có thể làm hoàng hậu Tần quốc ta.
Khẩn xin bệ hạ suy nghĩ kỹ lại."
Lời hắn vừa nói ra, khuôn mặt vốn đang tươi cười của Tần Chí bỗng dưng trầm xuống, cả tòa đại điện thoáng chốc bị bao trùm bởi một luồng sát khí nặng nề.
Các đại thần đều im bặt, liếc nhìn người đã khuyên can với ánh mắt đồng tình.
Lâm Diệu cầm thánh chỉ, cũng cảm thấy vị quan này quá đầu thiết, biết rõ khuyên can sẽ chọc giận, lại còn muốn làm.
Tần Chí tức giận nói: "Hoàng hậu của trẫm, lập ai khi nào cần Trần thị lang khoa tay múa chân?!"
Trần thị lang vội la lên: "Tổ tiên có huấn, thần cũng là suy xét vì Tần, bệ hạ..."
Hắn còn chưa nói xong, đã bị Tần Chí sai người kéo xuống, đại điện nhất thời lặng ngắt như tờ.
Tần Chí nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: "Còn có ai cảm thấy việc này không ổn không?"
Trải qua chuyện của Trần thị lang, nào còn có người dám cảm thấy không ổn.
Bởi vậy sôi nổi đứng dậy cung kính lễ bái: "Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế! Hoàng hậu thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế ——"
Vẻ mặt của Tần Chí lúc này mới thay đổi, ra lệnh cho mọi người bình thân.
Ngay sau đó, chư vị đại thần liền sôi nổi dâng lên quà tặng cho Lâm Diệu, đều là ngọc bích, tượng phật ngọc, đồ cổ tranh chữ cực kỳ quý hiếm, giá trị ngàn vàng.
Lâm Diệu ra lệnh Thanh Dụ thu lễ, nhìn nhiều bảo vật đắt tiền như vậy, trong lòng không khỏi lại nảy sinh ý định từ bỏ nỗ lực, sau đó rất nhanh bị cậu dập tắt.
Không được, không được.
Cậu tuyệt đối không thể bị tài phú trước mắt mê hoặc!
Quần thần hiến xong lễ, Lâm Diệu nói mấy câu, cung yến chính thức bắt đầu.
Trong bữa tiệc còn có biểu diễn ca vũ rất náo nhiệt đẹp mắt.
Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên Lâm Diệu tổ chức sinh thần long trọng như vậy.
Cậu là cô nhi, ngày thường bận rộn với việc đóng phim, sinh thần cơ bản đều tự mình làm.
Bởi vậy Tần Chí có thể tỉ mỉ chuẩn bị những thứ này cho cậu, Lâm Diệu ngoài mặt không nói, nhưng từ đáy lòng rất cảm kích.
Chỉ là chờ đến khi cung yến kết thúc, Lâm Diệu cũng không thể chờ đợi lễ vật thứ hai mà Tần Chí nói, không khỏi rất tò mò.
Lễ vật đầu tiên là vị trí hoàng hậu, không biết lễ vật thứ hai của Tần Chí sẽ là gì.
Lâm Diệu tuy rất tò mò, nhưng Tần Chí không chủ động nói, cậu cũng cố nén không đi hỏi.
Chỉ là cả buổi chiều đều trằn trọc không yên, vẫn luôn nghĩ Tần Chí sẽ tặng gì cho mình, viết sách cũng không tĩnh tâm được.
Đến khi chạng vạng, Lâm Diệu ra khỏi thư phòng, chuẩn bị đi dạo một chút trong sân, lại đột nhiên nghe được xa xa truyền đến một âm thanh.
Nhưng khi cậu nghiêm túc lắng nghe, lại không nghe được cái gì.
Lâm Diệu không biết sao lại quan tâm đến âm thanh kia, liền đi hỏi Thanh Dụ: "Ngươi vừa rồi có nghe thấy âm thanh gì không?"
Thanh Dụ ngơ ngác lắc đầu: "Không nghe thấy.
Hoàng hậu nghe được cái gì sao?"
Kể từ khi Tần Chí phong Lâm Diệu làm hoàng hậu, Thanh Dụ không chịu tổn hại tôn ti mà gọi cậu là công tử.
Sau khi Lâm Diệu cố gắng sửa đúng không có kết quả, cũng bất đắc dĩ từ bỏ.
Hiện tại mỗi người nhìn thấy cậu đều gọi hoàng hậu, cũng không khác gì Thanh Dụ.
Nhưng không biết sao, lúc trước gọi quý quân Lâm Diệu còn tiếp thu, hiện tại bị gọi là hoàng hậu, Lâm Diệu lại luôn cảm thấy có chút xấu hổ khó lòng giải thích.
"Không có gì." Lâm Diệu lắc đầu nói: "Có thể là ta nghe lầm."
Trong cung lại không có động vật, làm sao có tiếng kêu gì.
Không lâu sau đó, Phán Xuân liền phụng ý chỉ bệ hạ tới mời Lâm Diệu dùng bữa tại Dưỡng Tâm Điện.
Lâm Diệu còn đang suy nghĩ về lễ vật thứ hai, sắp tò mò chết, vội vàng đi theo Phán Xuân đến Dưỡng Tâm Điện.
Khi dùng vãn thiện, Lâm Diệu liên tiếp nhìn Tần Chí, cố gắng nhìn ra chút manh mối từ trên mặt y.
Nhưng vẻ mặt của Tần Chí bình tĩnh, Lâm Diệu hoàn toàn không nhìn ra được gì.
Tần Chí dĩ nhiên biết Lâm Diệu rất tò mò lễ vật là gì, y cũng cố ý trêu Lâm Diệu.
Bởi vì y rất tự tin, lễ vật mà y chuẩn bị cẩn thận cho Lâm Diệu, chờ khi Lâm Diệu nhìn thấy sẽ vô cùng kinh hỉ.
Sau vãn thiện, Tần Chí nắm tay Lâm Diệu nói cùng cậu tản bộ.
Lâm Diệu bị Tần Chí nắm tay ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, nhìn Tần Chí hơi nghiến răng nghiến lợi.
Trong lòng thầm nghĩ Tần Chí cố ý làm như vậy, biết rõ cậu rất tò mò, còn luôn không chịu nói thẳng.
Ban đêm gió se lạnh, trên bầu trời vầng trăng sáng tỏ, ánh trăng thanh lãnh nhu hòa.
Sau khi ăn xong đi dạo như vậy rất dễ chịu, Lâm Diệu cũng quên mất chuyện lễ vật.
Lại không chú ý tới Tần Chí lúc này đã đưa cậu tới hòn non bộ.
"Lễ vật thứ hai trẫm tặng cho hoàng hậu ở chỗ này." Tần Chí mỉm cười nói.
Lâm Diệu sửng sốt, thoáng chốc bị những lời này của y gợi lên lòng hiếu kỳ, vội vàng nhìn xung quanh.
Bọn họ lúc này đứng bên cạnh hòn non bộ, Lâm Diệu nhìn tới nhìn lui, cũng không thấy được chung quanh có cái gì.
"Rốt cuộc là cái gì?" Lâm Diệu tò mò hỏi.
Tần Chí không trực tiếp lộ ra đáp án, mà thần bí chỉ vào hòn non bộ nói: "Diệu Diệu qua xem sẽ biết."
Lâm Diệu nghi ngờ nhìn Tần Chí, cuối cùng vẫn ôm lòng hiếu kỳ mãnh liệt vòng qua hòn non bộ, chuẩn bị đi tìm hiểu.
Nhưng cậu vòng qua hòn non bộ, liền nhìn thấy sau hòn non bộ có một bãi đất trống, lúc này trên bãi đất trống có một vật giống như lồng sắt, dùng miếng vải đen che kín.
Lâm Diệu nhìn lồng sắt kia, không biết sao, đáy lòng đột nhiên sinh ra dự cảm không hay.
"Gâu!" Đúng lúc này, lồng sắt chợt truyền ra tiếng chó sủa.
Lâm Diệu dừng lại bước chân, vẻ mặt đột nhiên trở nên rất vi diệu phức tạp.
Tốt lắm, hiện tại không cần Tần Chí tiết lộ đáp án, đáp án đã lựa chọn tự lộ thân phận.
Nghe được tiếng bước chân, con chó bị nhốt trong lồng tức khắc sủa càng hăng say: "Gâu —— gâu gâu!"
Lâm Diệu nhanh chóng bước tới vén tấm vải đen lên, ngay sau đó ánh mắt bắt gặp con chó đen to lớn đang đứng trong lồng.
Con chó to toàn thân đen nhánh, rõ ràng trước đây không được ăn no, gầy đến độ có thể nhìn thấy xương, chân sau cũng khập khiễng, nhưng đôi mắt lại rất sáng, yên lặng nhìn Lâm Diệu, cả hai đều có chút xấu hổ.
Đây là...!Lỗ Tạp?
Lâm Diệu kinh ngạc nhìn chó đen, không ngờ Tần Chí sẽ mang Lỗ Tạp về Tần quốc.
Nhưng vấn đề là, cậu thực sự xa lạ với Lỗ Tạp.
Những lời nói cho Tần Chí nghe bất quá cũng là vì lấp liếm bịa ra.
Lâm Diệu nhất thời lâm vào trầm tư —— cậu nên làm sao khiến Lỗ Tạp nhất kiến như cố*? (*gặp lần đầu đã quen thân)
Có lẽ là phát hiện biểu hiện của Lâm Diệu nhìn thấy Lỗ Tạp khác với những gì mình tưởng tượng.
Tần Chí hơi nhíu mày, mang theo chút chần chờ hỏi Lâm Diệu: "Không thích sao?"
Lâm Diệu nghe vậy lúc này mới phản ứng lại, vội vàng lắc đầu nói: "Không có, ta rất thích, đặc biệt thích."
Cậu nhìn Tần Chí thật sâu, cười tươi nói: "Ta chỉ là quá bất ngờ, không nghĩ tới bệ hạ lại đón Lỗ Tạp tới, cho nên trong lúc nhất thời không có phản ứng."
Tần Chí nghe vậy khóe môi thẳng tắp lúc này mới nhếch lên, rất đắc ý mừng thầm, y liền biết Diệu Diệu chắc chắn thích, đây chính là kinh hỉ lớn trẫm đặc biệt chuẩn bị cho Diệu Diệu.
"Diệu Diệu thích thì tốt, không cần quá cảm động.
Ngươi là hoàng hậu của trẫm, trẫm nên đối xử tốt với ngươi." Y ra vẻ rụt rè nói: "Từ nay về sau nếu Diệu Diệu nhớ mẫu phi, liền có thể đến gặp Lỗ Tạp bất cứ lúc nào.
Chỉ là Lỗ Tạp thật sự quá gầy, còn cần được chăm sóc."
Nhìn thấy Lỗ Tạp bị đói gầy còn què chân, Tần Chí cũng có thể tưởng tượng tình cảnh của Lâm Diệu ở Hạ quốc.
Tức khắc càng đau lòng Lâm Diệu.
"Tạ bệ hạ." Lâm Diệu rất cảm động gật đầu.
Tầm mắt chuyển hướng về chó đen trong lồng sắt, lại khóc không ra nước mắt.
Lúc này, cậu xem như thực sự hiểu thế nào là tự đào một cái hố lớn chôn mình.
Sau đó, để chứng tỏ tình cảm của mình và Lỗ Tạp rất tốt, Lâm Diệu còn ngồi xổm xuống để giao lưu với Lỗ Tạp.
Lỗ Tạp nghiêng đầu tò mò nhìn Lâm Diệu.
Cũng may bản thân Lâm Diệu thích chó, còn Lỗ Tạp cũng hoàn toàn không hung hãn, hai người giao lưu tình cảm xem như thuận lợi.
Sau khi giao lưu tình cảm, Tần Chí liền triệu người tới dắt Lỗ Tạp đi, Lỗ Tạp quá gầy, cần phái người đi chăm sóc nó.
Tần Chí nói muốn nuôi nấng Lỗ Tạp cũng không phải là thuận miệng nói.
Khi Lỗ Tạp bị dắt đi còn liên tục quay đầu nhìn Lâm Diệu, trái tim Lâm Diệu chợt mềm nhũn, thầm nghĩ tuy là lần đầu quen biết, nhưng Lỗ Tạp cũng là Tần Chí tặng cho cậu, từ giờ trở đi, cậu sẽ chăm sóc tốt cho nó.
Ít nhất cũng ăn cơm no, ít nhất có thể nuôi cho nó mập mạp.
Lỗ Tạp bị dắt đi rồi, lễ vật thứ hai này cũng gỡ xong, Tần Chí nhìn Lâm Diệu và Lỗ Tạp kích động mà giao lưu tình cảm, trong lòng cũng rất hài lòng.
Sau đó lại nắm tay Lâm Diệu về thẳng Dưỡng Tâm Điện.
Trở lại Dưỡng Tâm Điện, Lâm Diệu nằm trên giường, Tần Chí ngồi ở trước án, còn có chút tấu chương chưa phê xong.
Lâm Diệu nghiêng người nằm trên giường xem Tần Chí, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bụng.
Tần Chí sai người đón Lỗ Tạp làm Lâm Diệu trở tay không kịp, nhưng cũng rất cảm động.
Đường xá từ Hạ đến Tần xa xôi, Tần Chí muốn đón Lỗ Tạp về kịp trước sinh thần, hẳn là đã bắt đầu lên kế hoạch từ lâu.
Đơn giản chỉ vì lời nói dối của mình, Tần Chí liền ngàn dặm xa xôi đem Lỗ Tạp đón về, muốn cho mình một bất ngờ.
Việc này Lâm Diệu càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng ngọt ngào và ấm áp.
Tần Chí có đôi khi bá đạo cường thế, nhưng đôi khi lại đặc biệt đáng yêu.
Đáng yêu đến mức khiến trái tim Lâm Diệu tan chảy.
Cậu lặng lẽ nhìn Tần Chí, lại không nhịn được nở nụ cười, yên lặng thầm nghĩ, giống như mình có chút thích Tần Chí rồi.
Cũng chỉ nháy mắt, trong lòng Lâm Diệu đột nhiên có xúc động vô cùng mãnh liệt.
Cậu muốn nói cho Tần Chí biết chuyện mang thai.
Chuyện này tóm lại là lừa không được Tần Chí bao lâu.
Hơn nữa, thấy Tần Chí nỗ lực làm cho mình bất ngờ như vậy, cậu cũng quyết định tin tưởng đối phương nhiều hơn một chút.
Bởi vậy chờ Tần Chí phê xong chiết tử trở lại trên giường, như thường lệ tự nhiên mà ôm Lâm Diệu.
Lâm Diệu liền nắm lấy tay của y, hướng Tần Chí chạm vào bụng mình.
Sau đó dưới ánh mắt nhìn chằm chằm khó hiểu của Tần Chí, khụ khụ, có chút thẹn thùng không thích ứng mà nói: "Ngày ấy là ta nói dối ngươi.
Ta có, có hỉ, ngươi sắp làm phụ hoàng.".
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
30 chương
113 chương
42 chương