Không bao lâu, Tần Chí bước ra khỏi hoàng thành, theo sau là Kiều Hạc bị triệu đi. Hôm nay Tần Chí mặc một bộ thường phục màu đen, tóc dùng ngọc quan tinh xảo búi cao, thân hình thon dài như ngọc, rất tuấn tú tiêu sái.
Người bên ngoài hoàng thành nhanh chóng cung kính quỳ xuống đất, Lâm Diệu lơ đãng nhìn Tần Chí, trong khoảnh khắc cũng bị y làm cho có chút kinh diễm, không khỏi nhìn thêm vài lần nữa. Không thể không nói, khuôn mặt kia và dáng người của Tần Chí thật sự quá hoàn mỹ. Thế nên cậu chậm nửa nhịp khi hành lễ với Tần Chí.
Mặc dù Tần Chí mặc thường phục, nhưng không thể che giấu được sự uy nghiêm của đế vương trên người, y ra lệnh cho mọi người “Bình thân”, sau đó đoàn người bắt đầu chậm rãi tiến về phía bãi săn.
Lâm Diệu là quý quân, cũng bước lên long liễn của Tần Chí.
Long liễn của đế vương cực kỳ xa hoa, bên trong rộng rãi có thể đủ chỗ cho bốn năm người nằm, được trang bị nệm êm và các loại trà bánh, ngồi một chút cũng sẽ không cảm thấy khó chịu. Hơn nữa xung quanh long liễn đều có tầng tầng cấm quân hộ vệ, là an toàn nhất.
Lâm Diệu cúi người đi vào long liễn, chuẩn bị tìm một góc giảm bớt cảm giác tồn tại, từ khi phát hiện Tần Chí nói tin mình, phải đối xử tốt với mình là sự thật, mà không phải nói chơi, cậu liền có chút sợ Tần Chí, nếu không thể trêu vào cũng chỉ có thể lựa chọn trốn tránh y.
Nhưng Tần Chí vẫn luôn yên lặng theo dõi cậu, rõ ràng không định buông tha cho Lâm Diệu.
“Diệu Diệu vừa rồi là bị trẫm mê hoặc sao?” Tần Chí bỗng nhiên cười nhìn Lâm Diệu hỏi.
Lâm Diệu nghe thấy sửng sốt, Tần Chí khi nào lại tự luyến như vậy?
“Tuyệt đối không có.” Lâm Diệu nhanh chóng phản bác, cũng cầm lấy một quả chuối trên bàn ăn cho đỡ sợ.
Tần Chí không hề bị ảnh hưởng bởi lời phản bác của cậu, bộ dáng giống như trẫm biết rõ mọi chuyện, tràn đầy thâm ý mà nhìn Lâm Diệu: “Diệu Diệu không cần lừa trẫm. Khi ngươi nhìn trẫm ánh mắt ngơ ngẩn, rõ ràng chính là xem mê mẩn.”
Lâm Diệu liếc mắt nhìn y: “Ngươi nói sao cũng được.”
Ánh mắt Tần Chí nhìn cậu càng thêm lưu luyến: “Nhưng khi trẫm nhìn thấy Diệu Diệu, cũng bị ngươi kinh diễm. Nói đến cũng kỳ quái, rõ ràng mỗi ngày đều thấy mặt, nhưng trẫm nhìn Diệu Diệu lại cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ.”
Lâm Diệu bị lời này của y làm nổi da gà. Vốn dĩ muốn phản bác Tần Chí để y nói tiếng người, nhưng sau khi nghĩ lại, vẫn chọn cách im lặng.
Đích đến lần này của bọn họ chính là bãi săn Thang Sơn. Bãi săn Thang Sơn có diện tích vô cùng rộng, bên trong rừng cây rậm rạp, có rất nhiều động vật hoang dã, mỗi năm Tần quốc sẽ đến đây săn bắn vào mùa thu, tại đây có thể săn được rất nhiều loại con mồi.
Lúc đoàn người đến bãi săn đã là đêm khuya. Lúc trước các tướng sĩ đến trước đã dựng trại đóng quân ở đây, Tần Chí và Lâm Diệu ở trong một hành cung gần đó. Tòa hành cung này được tu sửa đặc biệt để săn bắn.
Hành cung đã được quét dọn từ lâu, quy mô đương nhiên không thể so với trong cung, nhưng không gian trang nhã lịch sự, khắp nơi cũng bày biện xa hoa lãng phí, cũng lộ ra vinh hoa uy nghiêm của hoàng tộc.
Đêm đó Tần Chí dùng yến với các võ tướng khác trong hành cung.
Bãi săn Thang Sơn có rất nhiều con mồi, nhưng cũng nguy cơ tứ phía, không ít mãnh thú dữ dằn. Những năm trước đây thường xuyên xảy ra sự cố bị thú dữ tấn công, có người thiệt mạng.
Bởi vậy săn bắn mùa thu của Tần quốc đã áp dụng phương thức báo danh chủ động, những người dám tham gia báo danh đều là tướng sĩ dũng mãnh không sợ hãi, nghĩ đến cuộc săn sắp tới liền nhiệt huyết sôi trào, nào còn cảm thấy mệt mỏi.
Trong yến hội, những tướng sĩ này bàn luận sôi nổi chiến tích của họ trong những năm trước, nhưng thật ra là niềm phấn khởi hiếm có được.
“Ta đã săn được một con sói vào năm ngoái, con sói kia cực kỳ xảo trá hung ác. Ta đã ở trong bãi săn hết ba ngày, mới bắt được nó.”
“Ta đã săn một con gấu đen vào năm ngoái, cực kỳ to lớn, con gấu đen kia sức lực kinh người, một móng vuốt chụp vào ngực ta, thiếu chút nữa liền mất mạng, ta vẫn còn một vết sẹo lớn trên ngực.”
“……”
Lâm Diệu thích thú lắng nghe, thỉnh thoảng hỏi bọn họ một số chi tiết.
Cậu chỉ nhìn thấy những mãnh thú này ở vườn bách thú, nhưng sói và gấu đen trong vườn bách thú đã sớm bị phai mờ ý chí chiến đấu, sao có thể so sánh chúng với những mãnh thú hoang dại thực sự trong bãi săn này.
Khi Lâm Diệu hỏi chi tiết, những tướng sĩ đó liền vội vàng giải thích mọi thứ tỉ mỉ.
Bọn họ ngày thường chỉ có thể nhìn quý quân từ xa, sao có thể nhìn gần giống như bây giờ. Hôm nay mới gặp quý quân, quý quân vô cùng tôn quý, kinh diễm tuyệt luân, kinh vi thiên nhân.
Nhìn thấy sự chú ý quý quân của mình đều chạy đến trên người kẻ khác, Tần Chí đột nhiên bất mãn.
Y gãi lòng bàn tay Lâm Diệu, thấp giọng nghiêm túc mà nhấn mạnh: “Đừng nghe bọn họ nói bậy, trẫm mới là lợi hại nhất.”
Tầm mắt của Lâm Diệu chuyển sang Tần Chí, hỏi tiếp: “Vậy bệ hạ săn được con gì?”
Tần Chí nghiêm túc suy nghĩ, sau đó phát hiện hai năm qua y thật sự không có con mồi gì.
Năm trước y vẫn chưa tham gia săn thú, năm ngoái có tham gia, nhưng toàn bộ hành trình cũng chưa đụng phải mãnh thú gì, cũng không biết có phải mãnh thú theo bản năng sợ hãi mà tránh né Tần Chí hay không.
Y dưới ánh nhìn chăm chú thiêu đốt của Lâm Diệu, lại có chút chột dạ không thể giải thích: “… Trẫm là hoàng đế, chỉ là không muốn cướp đi nổi bật của bọn họ thôi.”
Lâm Diệu nhất thời cảm thấy buồn cười, chuyển tầm mắt sang chỗ khác, sau đó hỏi tiếp tướng sĩ kia đã hàng phục gấu đen như thế nào. Đó là con gấu đen, đứng lên còn cao bằng con người, Lâm Diệu ngẫm lại liền cảm thấy thật không thể tin được.
Tần Chí im lặng, đột nhiên trầm mặc, cho rằng mình bị Lâm Diệu cười nhạo.
Vì thế dưới đáy lòng âm thầm thề, trận săn thú này y nhất định phải săn được mãnh thú lớn nhất, để cho quý quân nhìn với cặp mắt khác xưa, xem kỹ ai mới là lợi hại nhất!
Lâm Diệu hỏi rất nhiều điều liên quan đến săn bắn, sau đó đề cập rằng cậu cũng sẽ cùng vào bãi săn.
Tướng sĩ ở đây tán gẫu với quý quân hồi lâu, cũng không câu nệ như trước. Bọn họ cũng không ngờ quý quân vô cùng tôn quý lại bình dị dễ gần như vậy, không hề có chút uy phong quý quân, còn nói giỡn với bọn họ.
Trong lòng bọn họ, thiện cảm với quý quân lập tức tràn đầy.
Vì thế lo lắng mà khuyên quý quân.
“Quý quân, ngài thân phận tôn quý, tốt hơn đừng nên mạo hiểm. Bãi săn này rất nhiều mãnh thú, nếu làm ngài bị thương thì phải làm sao?”
“Đúng vậy, quý quân không ngại cũng có thể nghỉ ngơi tại hành cung. Đến lúc đó bắt được con mồi, quý quân muốn con nào thì tùy ý lựa chọn.”
“……”
Lâm Diệu nghe bọn họ nói đến tình huống bên trong bãi săn, trong lòng kinh hãi, tự nhiên cũng biết một mình sẽ rất nguy hiểm. Cậu vừa mới định nói Tần Chí sẽ đi cùng cậu.
Không nghĩ tới lời muốn nói lại bị Tần Chí giành trước.
Tần Chí dùng một loại phương thức rất cường thế chiếm hữu vòng qua eo Lâm Diệu kéo lại gần, sau đó tầm mắt nguy hiểm mà đảo qua chư vị tướng sĩ phía dưới, tuyên thệ chủ quyền nói: “Quý quân của trẫm, trẫm sẽ tự bảo vệ, không làm phiền chư vị lo lắng. Còn nữa, con mồi quý quân muốn, cũng nên do đích thân trẫm săn cho quý quân.”
Chư vị tướng sĩ phía dưới đột nhiên có chút bối rối khi nghe lời này của bệ hạ, bệ hạ đang ghen? Nhưng cảnh cáo trong lời nói của bệ hạ rất ràng, bọn họ không dám nói thêm gì.
Kiều Hạc không tham gia trò chuyện, lực chú ý đều tập trung vào Dung Quyển bên cạnh. Nghe được lời bệ hạ nói, ngẩng đầu lên nhìn, sau đó nhìn về phía Dung Quyển, không khỏi bật cười.
Bệ hạ và quý quân thật là trời sinh một đôi.
Lâm Diệu cảm giác được bầu không khí đột nhiên có chút vi diệu, không khỏi trừng mắt nhìn Tần Chí, cậu vốn định tránh khỏi ôm ấp của Tần Chí, nhưng cái ôm của đối phương thật sự quá chặt, nói cái gì cũng không chịu buông ra, Lâm Diệu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ từ bỏ.
Vào ngày thứ hai sau khi đến bãi săn Thang Sơn, săn thú liền chính thức bắt đầu.
Lâm Diệu kích động đến mức cả đêm không ngủ, ngày hôm sau vành mắt thâm quầng, nhưng tinh thần lại vô cùng phấn khởi. Tần Chí nhìn Lâm Diệu như vậy, tuy rằng bất đắc dĩ nhưng cũng không không có cách. Y cũng không nghĩ ra, đi săn thú tại sao có thể làm Lâm Diệu hưng phấn như thế.
Nếu hắn nhìn thấy trẫm cũng có thể như thế thì tốt bao nhiêu!
Tần Chí rất nhanh liền tỉnh, quyết định không nằm mơ, quan trọng là trước tiên phải tìm cách săn mãnh thú. Trước mặt quý quân, y cũng không thể bị những tướng sĩ đó qua mặt mặt, phải làm cho quý quân biết trẫm mới là lợi hại nhất.
Lâm Diệu theo Tần Chí, là người cuối cùng tiến vào bãi săn. Đi vào bãi săn, chung quanh đều là cây cao, ánh sáng cũng tối hơn nhiều so với bên ngoài. Mặt đất đầy cỏ dại, sinh trưởng hoang dã, không dấu vết của con người.
Cậu ngồi sau lưng Tần Chí, ôm chặt đối phương để không bị ngã, vừa cảnh giác mà đánh giá chung quanh, nhất thời lại có cảm giác sởn tóc gáy, giống như một con mãnh thú có thể đột ngột nhảy ra tập kích bọn họ bất cứ lúc nào.
Tần Chí dường như cảm giác được Lâm Diệu căng thẳng, đột nhiên vỗ tay cậu, bình tĩnh thong dong nói: “Đừng sợ, có trẫm ở đây, không ai có thể thương tổn đến ngươi.”
Những gì y nói không thể chen vào, lộ ra cảm giác an toàn mạnh mẽ.
Lâm Diệu không hiểu tại sao cũng đột nhiên thả lỏng, dường như chỉ cần có Tần Chí ở đây, cậu thật sự không cần sợ hãi cái gì.
Nhưng hai người vừa đi vừa quan sát hồi lâu, chỉ đụng phải vài con thỏ rừng, thậm chí cả nai hay dê lớn cũng chưa nhìn thấy.
Lâm Diệu tức khắc cũng không sợ hãi, chỉ giữ lại cảnh giác nên có. Sắc mặt Tần Chí lại rất khó coi, hôm nay nếu vô công trở về, y còn có mặt mũi nào nhìn thấy quý quân?
Đến trưa, hai người vẫn không thu hoạch được gì, liền xuống ngựa chuẩn bị nghỉ tạm ăn chút lương khô.
Cưỡi ngựa lâu như vậy, xương cốt cả người của Lâm Diệu trở nên cứng ngắc, liền vận động giãn gân cốt. Sau đó tìm một bãi cỏ sạch, ngồi ăn lương khô uống nước.
Cậu vừa ăn vừa nói chuyện với Tần Chí: “Sao không gặp được con mồi nào? Ngươi nói Kiều Hạc cũng không bắt được con mồi à?”
Tần Chí dựa lưng vào thân cây đối diện Lâm Diệu, cúi đầu ăn lương khô, nghe vậy không nói gì.
“Lúc trước ta còn lo lắng không biết có bị bao vây không, nhưng hiện tại xem ra suy nghĩ nhiều. Ngươi nói hôm nay chúng ta sẽ không săn được con mồi đúng không?”
Lâm Diệu cũng rất lo lắng nói. Cậu không sao cả, nhưng Tần Chí là hoàng đế, nếu một con mồi cũng không săn được, trở về sẽ rất mất mặt.
“Sẽ không.” Tần Chí trầm giọng nói: “Dã thú đều có ý thức lãnh địa, dã thú càng lớn ý thức lãnh địa càng mạnh. Chúng ta không thấy bất kỳ động vật gì trên đường đi, cho thấy lân cận tất nhiên có một mãnh thú lớn, mới có thể xua đuổi dã thú khác đi.”
Lâm Diệu nghe Tần Chí nói cũng cảm thấy rất có lý, vừa mới chuẩn bị hỏi cái gì, đột nhiên nghe thấy Tần Chí cảnh giác nhắc nhở nói: “Đừng nhúc nhích!”
Khi y nói chuyện, hai mắt vẫn luôn đề phòng mà nhìn chằm chằm phía sau Lâm Diệu.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
30 chương
113 chương
42 chương