Tần Chí không muốn nói, Lâm Diệu cũng lười hỏi, xin cáo lui liền nhanh chóng đi thay quần áo.
Chờ Lâm Diệu đi xa, Tần Chí cúi đầu nhìn lòng bàn tay đầy sẹo của mình một hồi, lúc này mới chậm rãi di giá* Đại Khánh Cung. (*Đi bằng xa giá)
Thân là quý quân, Lâm Diệu có phòng thay quần áo riêng. Cậu cũng không cần Thanh Dụ hầu hạ, tự mình vào trong nhanh chóng thay quần áo.
Cuộc thi đá cầu được chia thành hai đội đỏ và đen. Lâm Diệu là đội trưởng của đội đỏ, cũng mặc hồng y, cổ tay, cổ chân và thắt lưng được buộc bằng dây lụa, động tác không dài dòng, tư thế oai hùng hiên ngang.
Thanh Dụ đi vào nhìn thấy, hai mắt sáng lên, cười nói: “Công tử mặc bộ này giống như đã thay đổi cả người. Đợi lát nữa bệ hạ nhìn thấy sẽ rất ngạc nhiên.”
Lâm Diệu hỏi: “Soái không?”
“Soái! Cực kỳ soái! Đến lúc đó sân thi đấu không ai có thể sánh được với công tử.”
Lâm Diệu nghe cũng không để ý tới, soái là trời sinh, cậu biết phải làm sao.
Nhưng khi thay xong quần áo đi ra ngoài, Lâm Diệu lại đụng phải Lâm Duẫn Phù đang mặc hắc y. Hắn đội mũ giống như Lâm Diệu, hiển nhiên đối phương là người dẫn đầu đội đen.
Đây thực sự là… quá trùng hợp.
Mặc dù Lâm Diệu biết rằng Lâm Duẫn Phù cũng sẽ tham gia, lại không biết hắn sẽ là đội trưởng đội đen.
Lâm Duẫn Phù nhìn thấy Lâm Diệu lại không ngạc nhiên, thậm chí còn cười với cậu một cách thân thiện.
Không ai đưa tay đánh gương mặt tươi cười, Lâm Diệu cũng gật đầu mỉm cười.
Không quan tâm đối thủ là ai, cứ chiến thôi!
Ở ngoài Đại Khánh Cung, Tần Chí ngồi ngay ngắn phía trên, trước bàn bày mâm trái cây điểm tâm. Ngồi bên cạnh y là Phiêu kị đại tướng quân Tần quốc Kiều Hạc, phía dưới là Trịnh tướng, Sở tướng và sứ thần các quốc gia.
Bọn họ đang quay mặt về phía sân thi đấu, trong sân là bảng tỉ số, chiêng trống đều đầy đủ. Chính giữa là cầu môn cao ba trượng, bề ngoài lộng lẫy, hoa văn tinh mỹ, ở giữa lại có phong lưu nhãn đường kính khoảng một thước.
Khi thi đấu, hai đội đứng mỗi bên, sau vài lần tranh quả cầu, đội trưởng phải đá cầu vào phong lưu nhãn để phân thắng bại.
Loại quy tắc này tuy không có thủ thành, nhưng vị trí phong lưu nhãn cao, đường kính nhỏ, nếu muốn dùng chân đá cầu chính xác vào đó cũng hoàn toàn không dễ dàng.
Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, đội trưởng và đội viên hai bên lần lượt xuất hiện.
Đội trưởng là người cuối cùng đi lên. Mà Lâm Diệu và Lâm Duẫn Phù gần như thu hút sự chú ý của mọi người khi xuất hiện.
Lâm Diệu mặc hồng y, xinh đẹp tuyệt trần nhưng cũng khó có thể che giấu được anh khí hiên ngang. Lâm Duẫn Phù mặc hắc y, phong độ nhẹ nhàng, tao nhã.
Có thể nói, mỗi người mỗi vẻ, khó phân cao thấp.
Nhưng sau khi Lâm Diệu bước ra, ánh mắt Tần Chí cũng chỉ nhìn thấy cậu. Cách ăn mặc hôm nay của Lâm Diệu khác với mọi khi, trông anh khí và tiêu sái hơn, lại làm Tần Chí cảm thấy càng động lòng người.
Kiều Hạc ngồi gần Tần Chí nhất, lúc này yên lặng mà quan sát y, trong lòng vô cùng kinh ngạc, hiện tại trong mắt bệ hạ ngoại trừ vị quý quân kia của y, e rằng không có người khác.
Ngay sau đó, sân thi đấu vang lên tiếng trống sôi nổi, trận đấu chính thức bắt đầu.
Quả cầu được giao trước cho đội đen, đội viên đầu tiên bắt đầu xuất phát, chỉ thấy quả cầu nhẹ nhàng đáp trên vai, rồi thắt lưng hắn, không tiếp đất lần nào, ngay sau đó quả cầu được chuyển sang người tiếp theo.
Lâm Duẫn Phù là đội trưởng, là người cuối cùng nhận lấy quả cầu. Hắn rõ ràng rất giỏi môn đá cầu, cầu dính trên người hắn, cho dù chơi thế nào cũng tuyệt không chạm đất. Mọi người sôi nổi vỗ tay tỏ ý vui mừng vì màn biểu diễn đá cầu xuất sắc tuyệt vời của hắn.
Nhưng trước khi tiếng vỗ tay còn chưa hết, hắn đã sút quả cầu thật cao về phía phong lưu nhãn, thế nhưng đụng vào cột, không thể ghi bàn.
Lâm Duẫn Phù có chút tiếc nuối, nhưng cũng không quá để ý. Hắn biết rõ trình độ đá cầu của Lâm Diệu còn kém xa hắn.
Hôm nay thi đấu hắn nhất định phải thắng, nếu Lâm Diệu lựa chọn đứng về phía Tần, hắn chỉ có thể đánh bại đối phương.
Ngay sau đó liền đến phiên đội đỏ. với màn biểu diễn đá cầu xuất sắc tuyệt vời của Lâm Duẫn Phù trước đó, nỗi lo lắng của mọi người về Lâm Diệu bỗng càng tăng lên, đương nhiên cũng không ít người như Trịnh tướng, Trình thị lang chờ xem Lâm Diệu bị chê cười.
Nhưng Lâm Diệu trong sân, vẻ mặt không hề hoảng sợ.
Động tác cậu tiếp nhận quả cầu có chút không ổn định, biểu diễn cũng không có động tác nào khó, xử lý thật sự gian nan, xem ra bốn chữ hư hữu kì biểu (hào nhoáng bên ngoài)đều đúng, mọi người cũng thay cậu toát mồ hôi hột.
Chỉ có Lâm Diệu biết rõ, kỳ thật cậu không hề hoảng hốt chút nào.
Cậu tới thi đấu là để giành chiến thắng, không phải vì những màn biểu diễn cầu kỳ, chỉ cần cậu có thể bách phát bách trúng là đủ rồi. Huống hồ những người này từ nhỏ đã rèn luyện kỹ xảo, cậu mới đến, sao thắng dễ dàng như vậy.
Lâm Diệu vẫn biết cách sử dụng điểm mạnh và tránh điểm yếu.
“Bệ hạ cảm thấy Lâm quý quân có thể đá không?” Kiều Hạc hơi liếc Tần Chí nhíu chặt mày, đột nhiên hỏi.
Tầm mắt Tần Chí khóa chặt Lâm Diệu, bất động, vẻ mặt nghiêm túc: “Chắc chắn có thể.”
“Bệ hạ nắm chắc như vậy, tại sao không cùng vi thần đánh cuộc?”
“Ngươi chắc chắn thua rồi.”
“Vậy thì chưa chắc…”
Kiều Hạc lời còn chưa dứt, Lâm Diệu bất ngờ đá cầu lên không trung, ngay lập tức nghiêng người làm một cú xoay đẹp mắt, hoàn hảo đá cầu vào phong lưu nhãn.
Tần Chí thấy thế, lông mày nhíu chặt tức khắc giãn ra, cười nhìn về phía Kiều Hạc.
Nhìn xem! Trẫm đã nói quý quân chắc chắn có thể đá mà!
Cú đá kia của Lâm Diệu thật sự kinh diễm và đẹp mắt, thoáng chốc tất cả đều bị kinh sợ, Trịnh tướng và Trình thị lang đều trừng to mắt, theo sau đó là những tràng pháo tay và cổ vũ vang trời.
Người hầu nhanh chóng lật tấm biển dành cho đội đỏ và hô to: “Lâm quý quân dẫn đầu!”
Lâm Duẫn Phù lẳng lặng nghe, vẻ mặt không thay đổi, nhưng trong ánh mắt nhìn Lâm Diệu lại che đậy vẻ không vui.
Thi đấu vẫn tiếp tục.
Bên cạnh ngai vàng, Kiều Hạc nhìn Tần Chí trong ánh mắt toàn là Lâm Diệu, không nhịn được nhắc nhở: “Bệ hạ thích Lâm quý quân đúng không?”
Hắn sợ Tần Chí không nhìn thấu lòng mình, làm chuyện sai lầm, đến khi hối hận thì đã muộn.
Tần Chí không chút nghĩ ngợi: “Trẫm nói qua, tuyệt đối sẽ không yêu bất cứ ai.”
Lâm Diệu cũng không ngoại lệ.
Kiều Hạc thở dài: “Nhưng ngài rõ ràng đã yêu Lâm Diệu rồi. Ta quen biết ngài nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy ngài quan tâm đến ai nhiều như vậy, nhất là sau khi đăng cơ. Chỉ cần Lâm Diệu ở đây, tầm mắt của ngài chưa bao giờ rời đi hắn. Còn nữa, ngày ấy ta ở ngoài cung nhìn thấy ngài và Lâm Diệu, hành động của Lâm Diệu với ngài, nếu đổi lại thành người khác, còn có thể toàn mạng sao? Ngài đã cô đơn lâu như vậy, nên có ai đó ở bên cạnh.”
Hắn thật lòng hy vọng Tần Chí vui vẻ.
Tần Chí im lặng, nụ cười trên mặt nhanh chóng cứng đờ, ngưng tụ thành băng giá thấu xương.
Từ khi đi lên con đường làm quân vương này, y đã thề không yêu ai nữa. Y đã từng muốn bảo vệ mẫu phi, lại hại mẫu phi chịu đủ tra tấn mà mất đi. Nếu yêu một người, sẽ có uy hiếp, có nhược điểm.
Nhưng y là quân vương, là chủ thiên hạ, ai cũng có thể có nhược điểm, riêng một mình y không thể.
Y cũng không muốn chịu đựng nỗi đau tận mắt thấy người mình yêu thương nhất chịu tra tấn nhưng lại không thể làm gì được.
“Tuyệt đối không có chuyện đó. Trẫm chỉ cảm thấy hắn thú vị, đùa giỡn thôi.” Tần Chí trầm giọng nói: “Việc này dừng ở đây.”
Nhưng y lại biết rất rõ rằng, y có thể lừa Kiều Hạc, lại không lừa được chính mình.
Y thật sự không yêu Lâm Diệu sao? Vậy thì tại sao lúc này trong tâm trí toàn là nụ cười của cậu, nụ hôn của cậu, hình bóng của cậu? Y lại vì Lâm Diệu ngoại lệ bao nhiêu lần? Nếu chỉ cảm thấy Lâm Diệu thú vị, thì Lâm Diệu sớm nên bị chém đầu chứ?
Tần Chí càng nghĩ càng tâm phiền ý loạn.
Sau câu hỏi này, y cũng đột nhiên mất hết tâm trạng xem thi đấu, trong đầu toàn bộ đều là Lâm Diệu, sắp nổ tung.
Chờ y lấy lại tinh thần, liền thấy thi đấu đã kết thúc.
Lâm Diệu cuối cùng đã đánh bại Lâm Duẫn Phù bằng một điểm suýt sao.
Cậu kiêu hãnh đứng trên sân, nghe đồng đội hoan hô reo hò, nụ cười thoải mái xinh đẹp, thậm chí ánh nắng chói chang còn không sánh bằng.
Tần Chí nhìn thấy liền bị mê hoặc.
Lâm Diệu lại bước nhanh đến trước mặt Tần Chí, dáng người cậu thon gầy, trên trán đầy mồ hôi, cả người tinh thần phấn chấn, mỉm cười nhìn Tần Chí.
“Bệ hạ nói nếu ta thua sẽ bị phạt, nhưng nếu thắng thì có được thưởng không?”
Lâm Diệu có tiếng nói êm tai, trong giọng nói cũng tràn ngập chờ mong.
Cậu cũng không phải tùy tiện hỏi, mà suy đoán Tần Chí sẽ không từ chối. Dù sao cậu mới vừa giúp Tần Chí thắng trận đấu, không làm y mất mặt, tâm trạng Tần Chí hiện tại chắc hẳn tốt.
Lại không ngờ rằng sẽ bị Tần Chí lạnh giọng khiển trách: “Là trẫm quá sủng quý quân, mới làm cho ngươi quên phép tắc? Trẫm thưởng hay phạt, khi nào đến phiên quý quân làm chủ?”
Vẻ mặt của y rất dữ tợn, đầy sát khí, dọa Lâm Diệu giật nảy người, lập tức cười không nổi.
A a a cẩu bạo quân! Nếu không thưởng thì không thưởng, có cần hung ác như vậy không?
Nhưng trong lúc Lâm Diệu đang sững sờ, Tần Chí đã đứng dậy tức giận rời đi, để lại Lâm Diệu đứng tại chỗ ngơ ngác.
Lâm Diệu oán hận nghiến răng, muốn cắn người.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
30 chương
113 chương
42 chương