Editor: MaryZoe Có dãy số này, cũng coi như là tìm được một điểm an ủi. Buông điện thoại, Quý Dữ vươn hai tay nằm trên sô pha. Trên lầu truyền đến tiếng em bé khanh khách cười, cùng với tiếng bảo mẫu dỗ em bé, làm cho biệt thự to lớn ấm áp lên một cách kỳ diệu. May mắn, hắn không một thân một mình. Quý Dữ ngáp nhẹ, hắn có chút mệt mỏi. Mệt mỏi trong mấy ngày trước khi xuyên qua luyện đề thi tích lũy với sau khi xuyên qua làm hai mắt của hắn dần dần khép lại, nghiêng người, tìm tư thế thoải mái nhất cuộn tròn, không mất mấy phút liền tiến vào mộng đẹp. Cũng không biết trải qua bao lâu, Quý Dữ bị âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng gọi tỉnh. Hắn dụi dụi mắt, từ trên sô pha ngồi dậy, đối diện sô pha là bảo mẫu. “Ngại quá, tôi thiếp đi một chút.” Quý Dữ đưa mắt nhìn điện thoại, hiện tại đã 7 giờ tối, hắn cư nhiên vô tri vô giác mà ngủ lâu như vậy. Bảo mẫu gật gật đầu: “Bữa tối đã làm xong, để ở trong bếp, cậu có cần tôi hâm nóng lên không?” Quý Dữ xua tay: “Không cần không cần, đúng rồi, chị đã ăn cơm chưa?” “Vẫn chưa.” Đại khái là bởi vì còn chưa quen biết, bảo mẫu có chút câu nệ. Quý Dữ cười cười: “Cùng nhau ăn đi.” Nụ cười này thật sự là cười đến mức bảo mẫu ngây ngẩn. Tạo hóa quả nhiên trao tất cả sự dịu dàng cho Omega, cho dù cậu chủ mới này sắc mặt không tốt lắm, cười rộ lên vẫn lóa mắt như thường, bộ dạng yếu đuối mong manh khiến người ta không tránh khỏi sinh ra cảm giác muốn bảo hộ. Cô nói: “Cảm ơn cậu.” “Không cần khách khí.” Bảo mẫu làm cơm chiều ăn rất ngon, nhưng Quý Dữ ăn một chút liền lên lầu xem Tiểu Vũ Trụ. Tiểu Vũ Trụ đã tắm xong thay đổi một thân quần áo, nó ngậm núm vú cao su nhỏ trong miệng, khuôn mặt đỏ bừng ngủ ngon lành. Bé con trông có vẻ rất ngoan, một ngày cũng chưa nghe nó khóc tiếng nào. Quý Dữ vươn một ngón tay, cẩn thận chọc chọc đôi gò má nộn nộn của nó, xúc cảm mềm mại kia làm tâm hắn đều nhũn cả ra, hắn lại nhích lên một chút nhẹ nhàng ngửi ngửi, vị sữa em bé thật thơm. Nhìn Tiểu Vũ Trụ vù vù ngủ làm cơn buồn ngủ của hắn cũng dâng lên, Quý Dữ nhanh chân trở về phòng, chuẩn bị tắm rửa rồi lên giường. Nhưng mà mới cởi quần áo ra, Quý Dữ liền sững sờ tại chỗ. Hắn biết nguyên chủ gầy, nhưng không nghĩ gầy yếu đến thế này, đừng nói cơ bụng, một khối cơ bắp đường cong rõ ràng còn không có, dùng lực gồng tay lên mới miễn cưỡng lộ ra một chút bắp thịt. Dáng người hắn gầy nhưng không khô khốc, nhìn còn rất cân xứng, nhưng khẳng định không khỏe mạnh. Bởi vậy Quý Dữ không chút nghĩ ngợi mà đem chuyện tập thể hình thêm vào công việc hằng ngày, thậm chí ngày mai còn muốn mua cái tạ tay về nhà, bản thân có thể ở một bên làm bài tập còn một bên tập tạ. Tiếp theo tầm mắt hắn dời xuống phía dưới, dừng ở bộ vị bất kỳ thằng con trai nào cũng cực kỳ để ý. Trầm mặc một lát, Quý Dữ cố gắng trấn định mà dời tầm mắt. Hắn không ngừng an ủi mình, nhất định là nguyên chủ chưa có phát dục hoàn toàn, hẳn là còn lớn lên. Không, nhất định sẽ lớn lên. Nhất định sẽ lớn lên! Quý Dữ hít sâu một hơi, nhắm mắt lại tùy ý tẩy rửa thân thể. Không bao lâu, hắn bang một tiếng tắt vòi sen. Thật xin lỗi. Cái thứ này càng rửa càng tự ti, không rửa! Cầm khăn lông tùy ý xoa xoa người, lại mặc thêm quần đùi vào, Quý Dữ trầm mặc nhảy lên giường, vui mình thật sâu vào ổ chăn. “Tôi nhất định sẽ xuyên trở về.” “Tôi nhất định sẽ xuyên trở về.” Trước khi ngủ, Quý Dữ không ngừng lặp lại một câu này. — Sáng sớm hôm sau, Quý Dữ biểu tình ủ rũ mà rời giường. Sau đó ủ rũ mà ăn cơm sáng, ăn xong sau tiếp tục ủ rũ mà ngồi trên xe đạp Tạ Vũ Tinh. “Cậu làm sao vậy?” Tạ Vũ Tinh không hiểu ra sao. Quý Dữ: “Không có gì, chính là đã chịu một chút đả kích.” Tạ Vũ Tinh: “Cái gì đả kích? Hạ Kiều lại khi dễ cậu? Hay là Hạ Trụ?” “Nếu đúng vậy cậu có thể trả thù giúp tớ không?” “Không thể, nhưng tớ có thể cùng cậu mắng bọn họ, tớ mắng chửi người ta rất hung, khẩu chiến quần hùng không chỗ nào sợ hãi!” Đoạn lời này Tạ Vũ Tinh nói đến âm vang hữu lực, hào khí vạn trượng. Quý Dữ phụt cười vui vẻ, lắc lắc đầu: “Không phải bọn họ, là chuyện khác.” “Rốt cuộc chuyện gì a?” Quý Dữ thở dài: “Điểm toán học ăn trứng ngỗng.” Dù sao cũng không thể nói tự tôn nam nhi bị sỉ nhục, thật là mất mặt. Tạ Vũ Tinh gãi đầu: “Nhưng cậu trước kia vẫn luôn ăn trứng ngỗng a, cũng không thấy cậu quá khó chịu.” Quý Dữ: “……” Quý Dữ: “Tớ đã hoàn toàn tỉnh ngộ, bỗng nhiên cảm thấy thẹn với lương tâm, quyết định học tập thật tốt, một lần nữa làm người có được không?” Tạ Vũ Tinh vỗ bả vai Quý Dữ một cái: “Quá tốt! Cậu rốt cuộc tỉnh lại rồi! Tớ vui vẻ thay cậu đó!” Tạ Vũ Tinh vui vẻ liền lây lan cho Quý Dữ, hắn thở phào một hơi, ưỡn ngực, cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Lúc chia tay ở khu phòng học hắn còn vẫy tay chào tạm biệt, hẹn Tạ Vũ Tinh cùng nhau ăn cơm trưa. Có tâm tư nhỏ của mình, người xem thường trong lớp đều bị Quý Dữ làm lơ. Bọn họ không chào đón hắn, hắn cũng không muốn theo chân bọn họ kết bạn, tốt nhất mọi người và hắn nước sông không phạm nước giếng, hắn ra sao cũng được. Đắm chìm tâm tư vào các đề bài trong lớp, tịnh tâm, thời gian sẽ trôi qua thật nhanh. Quý Dữ luôn cảm thấy một tiết học chẳng mất bao nhiêu thời gian, đặc biệt thầy giáo trong trường giảng bài đều khá tốt, hắn có thể vui vẻ nghe lại lần nữa. Bất quá hắn vẫn phải thừa dịp rảnh rỗi xem lại hai tờ bài thi toán, một khắc tiếng chuông vang lên kia, buông bút xuống liền cảm thấy sảng khoái, nguyên bản mù mịt động trong ngực cũng tiêu tán đi hết, quả nhiên, học tập có thể giải ngàn sầu! “Chúng ta ăn cái gì đây?” Quý Dữ ngữ khí vui sướng. Tạ Vũ Tinh: “Cậu đi chiếm chỗ trước, tớ đi xếp hàng, cậu muốn ăn cái gì?” “Những chỗ gọi đồ ăn khác đều quá đông rồi, đứng ở hàng này nhanh nhất, nếu không chúng ta phải chia phần ăn.” Quý Dữ lên tiếng: “Được a.” Tạ Vũ Tinh đi xếp hàng, Quý Dữ nhìn quanh khắp nơi tìm chỗ ngồi. Hắn lướt mắt qua một cái liền thấy chỗ trống. “Chỗ trống nhiều như vậy căn bản không cần chiếm a……” Bất quá chỗ trống này cũng rất kỳ quái, là cả một dãy bàn dài phân cắt tựa như con sông Hán Giới, tách người ngồi ở hai bên ra. Một bên tất cả đều là nam nữ sinh cao lớn, bọn họ eo thẳng tắp, chỉ cần ngồi liền tràn ngập khí thế vương giả thượng vị, mà bên kia, họ là những người chỉ thấp một khúc, hoặc là nhu nhu nhược nhược, hoặc là rất bình thường, thoạt nhìn bình thản không có gì lạ kỳ. Chẳng lẽ trường học này còn có kỳ thị thân hình? Hay đó là chỗ của thầy cô giáo học sinh không thể ngồi, nhưng đâu có không đánh dấu nói đây là chỗ không được ngồi. Quý Dữ mặt không đổi sắc mà đi qua, đặt mông ngồi ở trên nhánh sông Hán Giới này. Thậm chí bởi vì đặc biệt muốn hướng tới chỗ mấy nam sinh dáng người cao lớn mà cố ý ngồi gần bọn họ mấy cái bàn. Hắn vẻ mặt đứng đắn, mắt nhìn thẳng. Khóe mắt lại phi thường có kỹ xảo tính, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện đang liếc nhìn các nam sinh thân hình cao lớn. Là một người từng rất kiêu ngạo, nhưng bỗng nhiên mất đi kiêu ngạo của một thằng con trai, hắn thật sự quản không được ánh mắt bản thân, cũng mặc kệ không được hâm mộ tràn ra từ nội tâm. Vóc người cao lớn như vậy, vốn liếng hẳn là thực hùng vĩ đi. Quá hâm mộ! Hâm mộ đến mức hắn như bị ngâm trong hủ giấm chua lè, toàn thân tản ra ghen tuông. Trong lòng không ngừng cảm thán, chẳng biết ra làm sao, tự dưng bắt gặp ánh mắt của một người. Đối phương mặt vô biểu tình mà nhìn hắn, khóe miệng gợi lên, ánh mắt sáng quắc, dường như đang cảnh cáo, lại như là cười nhạo. Người nọ bên ngoài cùng thể trạng đều phá lệ xuất sắc, cho dù nam sinh trong trường rất nhiều người đẹp trai, hắn vẫn là kẻ kinh diễm nhất. Tim Quý Dữ đập lỡ một nhịp, tâm trí không thể khống chế mà muốn hướng về phía người kia. Hắn không dấu vết mà đè đè ngực, xem nhẹ trái tim mạc danh đập mạnh, không chút nào yếu thế mà từng lại. Mọi người đều là con trai, thưởng thức một chút thì như nào? Huống hồ gì cũng không phải nhìn hắn. Thấy hắn đúng lý hợp tình mà trừng trở lại, độ cong trên khóe miệng chàng trai biến mất, khinh miệt trong mắt nảy sinh gấp bội. Bỗng chốc, Quý Dữ siết chặt nắm tay, cảm thấy nhiệt độ cơ thể bất ngờ tăng vọt. Gương mặt hắn dần dần phiếm hồng, hô hấp cũng trở nên dồn dập lên, thân thể bắt đầu không nghe chỉ huy, đầu tiên là cúi đầu, tiếp theo lại là tứ chi bủn rủn, ngồi cũng ngồi không thẳng. Hắn bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm qua thu thập đồ vật nhìn thấy chất lỏng màu lam kia. Chẳng lẽ nguyên chủ thật sự bị xì ke? Hiện tại phát nghiện? Ngay lúc hắn khống chế không được mà muốn ngã xuống, dòng khí làm cả người hắn xụi lơ bỗng nhiên biến mất vô tung. Quý Dữ bang một tiếng duỗi tay chống đỡ thân thể, phòng ngừa mình ngã xuống. Sau khi ổn định thân thể, hắn thoát lực mà ghé lên trên bàn hồng hộc thở phì phò, trên người nổi lên một tầng mồ hôi. Những nhóm nam nữ sinh cao lớn trào phúng mà liếc hắn, được rồi, không thèm chấp nhất với họ, mà những nam nữ sinh nhu nhược bên kia càng không kiêng nể một chút nào, một đám che miệng, đầy mặt vui sướng khi thấy người gặp họa. Vốn dĩ Quý Dữ còn nghĩ có phải nguyên chủ sinh bệnh hoặc là bị nghiện hay không, nhưng nhìn đến ánh mắt những người xung quanh nháy mắt minh bạch. —— mẹ nó thế giới này có dị năng? —— nhất định là cái thứ kia bức hắn! Quý Dữ tức giận, hận không thể lập tức lật bàn, tiến lên bắt lấy cổ áo đập nát cái tên đầu cẩu kia, nhưng thân thể hắn thật sự bủn rủn vô lực, thậm chí cả đầu đều nâng không lên nổi. “Quý Dữ cậu sao lại ngồi ở đây? Bị gì thế này?” Đúng lúc này, Tạ Vũ Tinh hai tay nâng mâm thức ăn vội vã mà chạy tới. Hắn buông mâm đỡ lấy bả vai Quý Dữ, ngẩng đầu vừa thấy liền biết đã xảy ra cái gì. Mặt Tạ Vũ Tinh lộ vẻ sợ hãi, hắn đè thấp âm thanh, cũng mặc kệ ăn cơm, đỡ Quý Dữ lên liền đi ra ngoài: “Tớ không phải nói cậu đừng lại trêu chọc hắn sao?” “Tớ chỉ ở chỗ đó ngồi mà thôi! Là hắn bức tớ!” Những lời này rất có khí thế, nhưng lúc này Quý Dữ lại hữu khí vô lực, thanh âm cũng mềm mại vô lực theo, nghe vào tai giống như là bị oan ức mà làm nũng. Tạ Vũ Tinh khẩn trương nhéo hắn một phen: “Xuỵt xuỵt xuỵt! Không có sức đừng nói chuyện!” Quý Dữ giận không thể át: “Dựa vào cái gì không thể nói?!” “Chúng ta đều đánh không lại hắn! Nhìn nắm tay to lớn của hắn kia kìa? Thêm tớ vào cũng chỉ bằng cái đầu ngón út của hắn!” “Yên tĩnh chút đi tổ tông! Cậu trước kia không có cố chấp thế này a!” Thấy Quý Dữ còn muốn mở miệng, Tạ Vũ Tinh tay mắt lanh lẹ mà che miệng hắn. Quý Dữ tức giận đến mắt trợn trắng, thất tha thất thểu được Tạ Vũ Tinh kéo đi. Sau khi hai người rời đi, nhà ăn vẫn thỉnh thoảng lại có người khe khẽ nói nhỏ. Đến khi “Bang” một tiếng, đôi đũa bị đập mạnh lên bàn, nhà ăn mới chợt an tĩnh lại. Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người của Alpha đang dùng cơm – Hạ Trụ, đều chỉ nhìn thoáng qua rồi rụt cổ thu hồi tầm mắt, quay đầu lại yên lặng mà ăn cơm của mình. Tất cả mọi người biết, Alpha mạnh nhất toàn trường Hạ Trụ cùng Omega kém cỏi nhất toàn trường Quý Dữ phát sinh ra một đoạn cố sự. Tuy rằng không rõ ràng lắm nội dung cụ thể là cái gì, nhưng hoặc nhiều hoặc ít có thể đoán đại khái, sự tình ồn ào huyên náo về hôn sự bị hủy bỏ của Hạ Trụ và Tạ Kỳ không ai không biết. Vốn dĩ mọi người đều đoán Hạ Trụ gặp chân mệnh Omega của hắn, nếu không người như hắn sao có thể đem toàn bộ lợi ích của gia tộc vứt ở sau đầu? Cũng xác thật như bọn họ suy nghĩ, cuộc sống của Hạ Trụ xuất hiện một Omega, tên là Quý Dữ. Nhưng Omega này xuất thân thấp hèn, nếu không phải có Hạ Trụ, căn bản không thể vào trung tâm Long Thành, cho dù vào được cũng không hợp nhau, hành vi cử chỉ đều tràn ngập hạ tầng keo kiệt cùng nhút nhát. Hắn mỗi lần một đụng phải Hạ Trụ liền dựa sát lại mà xum xoe ôm đùi, đều là diễn xuất của bọn tiểu nhân đầu đường xó chợ khiến mọi người rất phản cảm. Nhưng hắn là người của Hạ Trụ, mọi người có không vừa ý cũng chẳng dám mở miệng. Thẳng đến khi Quý Dữ bỗng nhiên tạm nghỉ học để sinh con, hắn vốn nên tiến vào Hạ gia biến thành phượng hoàng, lại bỗng nhiên bặt vô âm tích. Sau khi qua một năm, không chỉ không được Hạ Trụ lưu lại, cả Hạ Kiều quý trọng thanh danh cao quý đều nhịn không được hé răng chửi hắn, có thể thấy một năm hắn biến mất nhất định đã xảy ra chuyện. Không Alpha nào sẽ đối đãi với người bị chính mình hoàn toàn kí hiệu như vậy, vả lại còn là Omega vì hắn sinh con, trừ phi Omega này làm ra cái gì cực kỳ quá phận sự. Nhưng mà việc này bị Hạ gia giấu thật kín, người ngoài một mực không biết. Chính bởi vì bị dấu giếm và không biết, mới dẫn tới có người càng muốn biết chuyện gì xảy ra, cho nên suy đoán nhất thời nổi lên bốn phía, cuối cùng là e ngại uy thế của Hạ Trụ và Hạ gia, mọi người mới sôi nổi ngậm miệng lại. Cái đề tài này, cũng dần dần trở thành đề tài cấm kỵ. Tác giả có lời muốn nói: Quý Dữ: Ai sẽ nghĩ đến trên thế giới có cái đồ chơi ABO này? Ai! Sẽ! Nghĩ! Đến!