Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa
Chương 127 : ▶phải bồi thường 20 vạn◀
Quý Chu Chu cảm giác mình bị ngượng đỏ mặt, nhưng không thể phủ nhận chính là, trong thân thể như có một bàn tay nhỏ xem trái tim cô thành một quả bóng mà vỗ về vậy. Trong lúc tim cô phiền não đập loạn, thì bàn tay nhỏ lại quý trọng nâng lấy, dịu dàng vỗ về như suối nước nóng.
Cho nên khi Cố Quyện Thư đi tới, cô theo bản năng bắt lấy tay anh. Mặt Cố Quyện Thư lập tức đen xuống, đây là bị bắt nạt thành cái dạng gì, mới có thể bất giác tìm kiếm sự che chở của anh? Vừa rồi anh không nên chờ Chu Trường Quân, mà nên cùng cô đến đây.
"Sao anh lại tới đây?" Quý Chu Chu nhỏ giọng hỏi.
Biểu cảm của Cố Quyện Thư không tốt lắm: "Không tới để nhìn bọn họ bắt nạt em?" Anh vốn cho rằng chỉ là chuyện cãi nhau, một mình Quý Chu Chu đủ rồi, vì vậy anh tới chậm một chút cũng được, nhưng không ngờ đã bắt đầu động tay.
Nếu anh đến muộn một chút, có phải con quái vật xấu xí này sẽ đánh người?
Con trai của dì Kiều Tây đang cầm cây gậy bị ánh mắt lạnh thấu xương của anh liếc qua, thiếu chút nữa quăng cây gậy trong tay đi, nhưng anh ta cắn răng nhìn Cố Quyện Thư, không chịu nhượng bộ một bước. Chí Cường không tin, trước mặt mọi người, người này còn có thể làm gì mình sao.
"Chú Chu đưa thuốc tới rồi?" Vào thời điểm này rồi, Quý Chu Chu còn nhớ thương chuyện đó, nhìn một vòng không thấy Chu Trường Quân, nên nhịn không được hỏi một câu.
Cố Quyện Thư còn chưa mở miệng nói chuyện, thì thấy bà điên ở sau lưng Quý Chu Chu đang la lối om sòm dưới đất tránh thoát mọi người, đột nhiên xông về phía bọn họ. Anh lạnh mặt kéo cô vào trong lòng, lúc này mới không có bị bà ta đâm vào.
Dì Kiều Tây chạy đến trước người Chí Cường, giống như gà mái già che chở cho con, cảnh giác nhìn Cố Quyện Thư: "Các người là ai? Các người muốn làm gì?!"
"Tôi còn muốn hỏi bà, các người muốn làm gì?" Cố Quyện Thư nhàn nhạt hỏi, nếu không phải bởi vì Quý Chu Chu, cả đời này anh cũng không thể nói một lời với hạng người như vậy.
Bà ta liếm môi khô một cái, khi nãy gào khóc nửa ngày, giọng nói sớm đã khàn, nhưng khí thế không giảm đi phân nửa: "Tôi mặc kệ các người là ai, hiện tại chính là pháp luật, nếu dám động tay, tôi lập tức báo Cảnh sát, bắt tất cả các người lại!"
Quý Chu Chu nghe thấy mắc cười, loại người như dì Kiều Tây, ỷ vào cái miệng không có cửa, lúc vu hãm người ta thì không thấy bà ta nói luật, một khi lợi ích của mình bị tổn hại, ngược lại để luật pháp vào mắt.
"Yên tâm đi, xã hội văn minh, chúng tôi sẽ không động tay với các người." Cố Quyện Thư không nói gì, Quý Chu Chu nói trước một câu.
Dì Kiều Tây lại không tin cô lắm, nghi ngờ liếc nhìn sau lưng bọn họ một cái, quay đầu bắt lấy cánh tay của Chí Cường: "Chúng ta không chấp nhặt với bọn họ, về sau chúng ta không tới địa phương rách nát này nữa!"
Bà ta không sợ đối phương người nhiều, chỉ là con trai ở đây, sợ con trai bị hại, cho nên phải nhịn chuyện này xuống. Nhưng Chí Cường từ nhỏ đi theo bên người bà ta, trước giờ đều là người khác sợ mẹ con bọn họ, bản thân chưa từng bị nghẹn khuất, với lại giữa ban ngày ban mặt, anh ta cũng không tin mấy người này dám động tay, cho nên anh ta đứng tại chỗ bất động.
"Mẹ, tại sao sợ bọn họ, hôm nay người phụ nữ này không xin lỗi mẹ, thì ai cũng đừng hòng rời đi!" Chí Cường coi như đã nhìn ra, người phụ nữ này không phải anh ta có thể mơ tưởng, một khi đã như vậy thì đừng trách anh ta không lưu tình.
Cố Quyện Thư nghe vậy ánh mắt tối sầm xuống: "Xin lỗi?"
"Đúng vậy, xin lỗi." Chí Cường cứng cổ nắm chặt cây gậy trong tay, dường như cây gậy chính là nơi phát ra cảm giác an toàn của mình: "Phải xin lỗi, nếu không không để yên chuyện hôm nay!"
Dì Kiều Tây thấy thái độ con trai kiên quyết như thế, cẩn thận liếc nhìn đám người vây xung quanh bọn họ, trong lòng không chắc lắm, nhịn không được lôi kéo tay con trai.
"Nếu không xin lỗi thì sao?" Đáy mắt Cố Quyện Thư hiện lên một tia giễu cợt.
Chí Cường cười khẩy: "Vậy đền tiền, phải đền, nếu không hôm nay phải bước qua xác tao!"
"Ò? Đền bao nhiêu?" Cố Quyện Thư cũng không vội, nắm tay Quý Chu Chu đứng trong sân, giám đốc chi nhánh bên cạnh tay chân cần mẫn đi vào nhà lấy ghế dựa. Cố Quyện Thư thong dong ngồi xuống.
Quý Chu Chu giật giật khóe miệng, vẫn cảm thấy cho anh thêm cái kính râm, sẽ thật là ngầu. Như một đại gia... Tuy bệnh trung nhị(*) muốn mạng, vậy mà lại đáng yêu muốn chết a a a. Tiểu nhân trong nội tâm Quý Chu Chu không ngừng thét chói tai, nhưng lúc Cố Quyện Thư ra hiệu cô ngồi lên đùi mình, thì tiểu nhân "éc" một tiếng ngậm miệng lại.
(*)Bệnh Trung nhị: hội chứng tuổi dậy thì.
Không được đâu. Cô dùng ánh mắt tỏ ý. Một mình anh diễn đại gia là được rồi, cô ngồi lên đùi anh coi ra gì chứ, trước không nói động tác quá thân mật, sợ anh lại có phản ứng gì đó trước mặt mọi người, riêng cái tư thế này mà nói cũng quá xấu hổ rồi.
Cố Quyện Thư thấy Quý Chu Chu từ chối mình, không vui đứng lên, trong lúc cô chưa kịp phản ứng thì ấn cô xuống ghế, còn mình lấy tư thái bảo vệ đứng một bên. Đúng lúc cô mỏi chân, xem ra không thể từ chối được, đành phải cắn răng ngồi nghỉ ngơi.
Tương tác giữa bọn họ cũng chỉ có bọn họ biết, những người khác đều không để ý lắm. Hai mẹ con nghe được Cố Quyện Thư muốn đền tiền thì liếc nhau, tâm tư bắt đầu lung lay. Dì Kiều Tây kìm lòng không được, mở miệng trước: "Ít nhất 10 vạn!"
"Không được, phải 20 vạn!" Chí Cường không chút nghĩ ngợi bác bỏ lời nói của mẹ già mình. Người này có thể bày ra thế trận lớn như vậy, 20 vạn chắc chắn cũng ít, chỉ là anh ta không có lòng tham, có thể sảng khoái đưa là được.
Dì Kiều Tây nhanh chóng sửa lại: "Không sai, phải 20 vạn!"
Bọn họ vừa nói ra lời này, hàng xóm nổi lên xôn xao nho nhỏ, hiển nhiên là không ngờ hai mẹ con không biết xấu hổ như thế. Mẹ Kiều nhịn không được, vào phòng bếp xách dao ra, chặn ở trước mặt đám người Quý Chu Chu đuổi hai mẹ con: "Cút hết cho tao! Một phân tiền cũng không cho bọn mày, cút!"
"Chém đi! Hôm nay chị không chém chết tôi, thì cũng đừng hòng đuổi tôi ra khỏi cửa!" Dì Kiều Tây không chịu thua, chủ yếu là nghĩ rằng mẹ Kiều không dám ra tay.
Mẹ Kiều đương nhiên không dám ra tay, chỉ nghĩ dùng dao phay ép bọn họ ra ngoài, bây giờ nhìn thấy bọn họ ngang ngược, tức giận đến mức đứng không vững.
"Dì, con còn gọi dì một tiếng dì, sao dì lại đứng bên phía người ngoài chứ?" Ánh mắt của Chí Cường ở giữa Quý Chu Chu và mẹ Kiều đảo qua một vòng, không có ý tốt nở nụ cười: "Hóa ra dì biết đây là một con cá mập, nên muốn tự mình làm thịt à."
"Mày cút ra ngoài cho tao!" Mẹ Kiều lạnh giọng đuổi người, lại bị Chí Cường đẩy ngã một cái, dao cũng cướp đi, lập tức bỏ cây gậy, cầm dao phay trong tay quơ quơ.
Quý Chu Chu vội đến đỡ người, còn chưa đụng tới mẹ Kiều, thì bà đã được nhân viên của Cố Quyện Thư đỡ dậy.
Quý Chu Chu cảm kích gật đầu với đối phương một cái, vội hỏi mẹ Kiều: "Dì thế nào rồi?"
Mẹ Kiều nhìn cô một cái, chợt khóc lớn lên. Bà quá uất ức, nhiều năm như vậy chỉ nuôi ra một bạch nhãn lang(*), nếu là ai cũng sẽ cảm thấy uất ức.
(*) Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Sắc mặt Quý Chu Chu trở nên khó coi, nhờ mấy người khác đưa mẹ Kiều vào phòng ngủ nghỉ ngơi, tạm thời đừng để bà ra đây. Chờ sau khi mẹ Kiều đi rồi, cô mới lạnh mặt nhìn về phía hai mẹ con nhà kia, còn chưa mở miệng nói chuyện, đã bị Cố Quyện Thư kéo ra phía sau.
Cố Quyện Thư nhìn chằm chằm Chí Cường một lát, chậm rãi mở miệng: "Muốn 20 vạn đúng không?"
"Đúng!" Dì Kiều Tây giành trả lời trước.
Cố Quyện Thư liếc bà ta một cái: "Chuyện này tôi chỉ nói với một người."
Bà ta lập tức im miệng, đẩy đẩy con trai mình, để nó bước lên phía trước một bước. Chí Cường quả nhiên bước lên, nghênh mặt trả lời: "Đúng vậy, 20 vạn, 1 đồng cũng không được thiếu."
"Nếu chúng tôi nguyện ý xin lỗi thì sao?" Cố Quyện Thư nhàn nhạt nhìn anh ta.
Mắt thấy có thể lừa được 20 vạn, Chí Cường làm sao chịu từ bỏ, lập tức phản ứng dữ dội: "Muộn rồi! Phải đưa tiền, bằng không sẽ không để yên chuyện này!"
Trong đám người đi theo mình, Cố Quyện Thư quét qua một vòng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt còn rất non nớt của một đứa bé lớn. Đầu tiên cậu bé sửng sốt, sau đó kín đáo gật đầu, lặng lẽ biến mất trong đám người.
Cố Quyện Thư chờ chốc lát, mới không nhanh không chậm mở miệng: "Cho nên, nếu hôm nay chúng tôi muốn rời khỏi, nhất định phải đưa 20 vạn cho anh mới được?"
"Đúng vậy, đừng nhiều lời, nhanh chóng đưa tiền." Chí Cường không kiên nhẫn mở miệng.
Cố Quyện Thư nhếch khóe môi lên: "Nếu không đưa tiền, sẽ thế nào?"
"Tự gánh lấy hậu quả." Chí Cường uy hiếp cầm dao quơ quơ, ý trong đó là không cần nói.
"Vậy xem ra, chỉ có đưa tiền mới có thể dàn xếp ổn thỏa." Cố Quyện Thư bình tĩnh kết luận.
Quý Chu Chu nhịn không được nhìn anh một cái, luôn cảm thấy hình như hôm nay anh lặp đi lặp lại rất nhiều. Cố Quyện Thư nhận ra ánh mắt của cô, nắm lấy tay cô chỉ cào nhẹ một cái vào lòng bàn tay cô. Quý Chu Chu rũ mắt, trong lòng không có phiền não nữa.
Bỏ đi, nhất định anh có ý nghĩ của mình, cô vẫn là chờ xem.
"Tôi kêu người chuyển khoản cho anh." Cố Quyện Thư nói.
Anh thốt ra lời này, hàng xóm trong sân lại là một mảnh "Ồ" lên, có người nhìn không được, bước lên một bước khuyên nhủ: "Nó là một kẻ sống tạm bợ, tiền này không thể đưa nó. Chỉ có một mình nó, chúng ta còn có thể sợ nó sao?"
"Đúng vậy, không thể đưa nó tiền, lại không phải thiếu nợ nó, dựa vào cái gì phải đưa nó?" Bên cạnh lập tức có người phụ họa. Những người này tuy có số ít thích khua môi múa mép, nhưng trái phải rõ ràng lại không có vấn đề gì lớn, cho nên Quý Chu Chu mới thích nơi này.
Đám hàng xóm càng nói càng phẫn nộ, dứt khoát đều xông tới, định chế ngự Chí Cường. Quý Chu Chu sợ bọn họ bị thương, vội kéo Cố Quyện Thư một cái, để anh ngăn bọn họ lại.
Chuyện này không cần Cố Quyện Thư sắp xếp, các cấp dưới của anh cũng đã nhanh chóng ngăn chặn, hơn nữa cây dao trong tay anh ta càng quơ càng kích động, ngược lại đám hàng xóm cũng không dám tiến lên.
"Số tài khoản của anh bao nhiêu?" Cố Quyện Thư hỏi.
Chí Cường khinh thường: "Cần tiền mặt, còn có, anh phải viết giấy cam đoan, chứng minh số tiền này là anh tự nguyện đưa, là tiền bồi thường thiệt hại tinh thần cho mẹ tôi, còn phải in dấu vân tay."
"Được." Cố Quyện Thư sảng khoái đồng ý, Quý Chu Chu dần dần đoán ra mục đích của anh, hơi kinh ngạc liếc anh một cái, mấp máy môi nhưng vẫn không nói gì hết.
Tiền không cần đi lấy, riêng tiền mặt để trong mấy chiếc xe cũng đã đủ đưa anh ta. Chí Cường nhìn thấy nhiều tiền như vậy đôi mắt cũng không chớp nữa. Công việc anh ta tìm, tuy tiền lương không thấp, nhưng cũng chỉ là một bảo an, cả đời cũng không có cơ hội thăng chức gì đó, khi nào mới có thể dành dụm được nhiều tiền như vậy!
Dì Kiều Tây nhìn thấy tiền, nhịn nửa ngày cũng không nhịn được cười, đồng thời lại hơi hối hận, vừa rồi phải đòi nhiều hơn chút. Tiền được gói trong túi nilon, bà ta vội ôm vào trong ngực, ngay cả đếm cũng không đếm một cái, sợ đám người Cố Quyện Thư cướp đi.
"Giấy cam đoan." Chí Cường bảo vệ lý trí.
__________
Editor:
Chương sau: Cố Quyện Thư, tránh ra!
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Truyện khác cùng thể loại
56 chương
73 chương
208 chương
55 chương
3 chương
268 chương
41 chương