Sau Khi Xuyên Thành Nữ Chính Tiểu Bạch Hoa
Chương 125 : ▶kích cỡ dọa người◀
🔸🔸🔸
"Con nói xem, dì biết rõ nhân phẩm nó không tốt, sao lại quản không được cái miệng của mình chứ!" Mẹ Kiều hối hận đến mức muốn moi tim ra: "Bây giờ ầm ĩ đến mức dư luận xôn xao, thật là hại khổ con rồi. Với lại chiều nay con trai nó mới vừa trúng tuyển ở một công ty lớn, nên giờ càng đắc ý, giống như con không có mắt nhìn hơn vậy. Dì thấy mà dì tức."
"Không sao đâu mẹ Kiều, bà ta muốn nói gì thì cho bà ta nói đi, dù sao con cũng không để bụng." Quý Chu Chu trấn an.
Mẹ Kiều cười lạnh một tiếng: "Một cô gái tốt dựa vào cái gì để cho nó nói. Hôm nay con trai nó cũng đến, lúc nãy dì định đuổi bọn họ ra ngoài, vốn dĩ muốn cắt đứt quan hệ rồi, nhưng bọn họ nhận sai với dì, nói muốn xin lỗi con nên dì mới cho bọn họ ở lại. Sáng mai dì mời bà con hàng xóm gần đây, con cũng đến đây, để nó ở trước mặt mọi người xin lỗi con."
"Thật sự không cần." Quý Chu Chu đau đầu, cô không có hứng thú để người ta xem xiếc khỉ.
Mẹ Kiều tức giận: "Sao lại không cần! Bây giờ dì bằng lòng để cho bọn họ ở lại, chính là vì kêu trả lại sự trong sạch cho con, bọn họ cần phải xin lỗi, cứ như vậy đi!"
Mẹ Kiều nói xong thì cúp điện thoại, Quý Chu Chu muốn khuyên nhủ thêm cũng không được, chỉ có thể nhìn di động buông tiếng thở dài.
"Cần giúp đỡ không?" Cố Quyện Thư hỏi.
Quý Chu Chu nghiêng đầu nhìn anh một cái: "Ơ, nhớ ra đang nói chuyện với tôi rồi?"
"Ừm, hết phim rồi." Cố Quyện Thư chỉ chỉ tivi, vẻ mặt thản nhiên.
Quý Chu Chu nhìn tivi một cái, quả nhiên đang chạy phụ đề cuối phim, khóe miệng giật giật, thầm nghĩ, cách thức theo đuổi của tên này, cũng vì vậy mà cô không để ý.
"Ngày mai bà điên kia muốn xin lỗi em?" Cố Quyện Thư hỏi.
Quý Chu Chu "Xì" một tiếng: "Cái loại ngang ngược này sao có thể xin lỗi, chắc là sợ buổi tối bị đuổi ra ngoài không thể bắt xe, còn phải đến khách sạn ở một đêm mới có thể đi về, cho nên tạm thời trấn an mẹ Kiều."
"Vậy ngày mai em vẫn đi à?"
Quý Chu Chu suy nghĩ một chút, cười lạnh: "Đi chứ, sao lại không đi, cũng khi dễ lên đầu tôi rồi, không dạy dỗ bà ta một chút sao được."
Cố Quyện Thư trầm mặc, sau một lúc lâu chầm chậm: "Ò."
Quý Chu Chu đợi thêm giây lát, kết quả không đợi được gì hết, vẻ mặt cạn lời nhìn anh: "Chỉ như vậy?"
"Nếu không thì sao?"
... Loại cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân tốt thế này, cho dù không cứu, cũng nên nói hai câu dễ nghe chứ? Quá bực mình, hiện thực quả nhiên không giống như phim truyền hình. Quý Chu Chu hầm hừ muốn đuổi người ra ngoài.
Cố Quyện Thư ở nhà cô làm ổ một ngày, lúc này bị đuổi ra, cũng không có giãy giụa nhiều, ỡm ờ rời đi. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Quý Chu Chu nhìn thấy anh đi nhanh như vậy, trong lòng càng có chút tức giận nói không nên lời. Tuy chuyện của cô giải quyết rất dễ, nhưng không có nghĩa là anh có thể hoàn toàn mặc kệ á.
Có người theo đuổi người ta như vậy sao?!
Cố Quyện Thư vừa ra khỏi cửa lập tức hắt xì, anh sờ sờ lỗ mũi trở về nhà mình, vừa vào cửa đã gọi điện thoại cho Chu Trường Quân: "Ngày mai ai đưa thuốc đến?"
"Là tôi." Chu Trường Quân trả lời.
"Một mình ông?"
Chu Trường Quân dừng một chút: "Vâng, sao vậy tiên sinh?"
Cố Quyện Thư trầm ngâm một lát, sau một lúc lâu nói: "Dẫn theo nhiều người một chút, đến sớm một chút."
"... Vâng." Tuy không biết tiên sinh đang làm gì, nhưng ông ta làm cấp dưới phối hợp là được.
Cố Quyện Thư gật gật đầu, đang định cúp điện thoại, thì bổ sung thêm một câu: "Chọn xe tốt, người dẫn đến cũng chọn lựa một chút, đừng để tôi mất mặt."
"... Vâng."
Cúp điện thoại, Chu Trường Quân rối rắm thật lâu, không biết ở trong mắt tiên sinh, rốt cuộc xe nào mới tốt, người nào mới được. Nghĩ mãi đến nửa đêm, ông ta mới buông tiếng thở dài, lần này mình đi công tác chỉ dẫn theo vài người, cũng may công nhân của chi nhánh công ty bên này nhiều, có thể lựa chọn tốt một chút.
Vì thế, khi mọi người đã ngủ, Chu Trường Quân cẩn trọng gọi các nhân viên cấp cao của chi nhánh công ty đến họp, cầm hơn một ngàn tư liệu của công nhân bắt đầu nghiên cứu dẫn ai theo.
Quý Chu Chu không biết những chuyện này, một đêm ngủ ngon đến hừng đông, mới vừa thức dậy đã nhận được điện thoại của mẹ Kiều. Cô ngáp một cái, chào hỏi: "Mẹ Kiều, chào buổi sáng."
"Còn sớm đâu, bị người ta nói như vậy, con cũng không tức giận à?" Mẹ Kiều chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Quý Chu Chu dụi dụi đôi mắt: "Tức ạ, nhưng không phải dì muốn giúp con trút giận sao, chờ một chút con đến liền."
"Ừ, con mau tới đi, dì kêu chú con đi mua mấy con gà, nói là mời hàng xóm ăn cơm, lát nữa chắc bọn họ cũng đến." Mẹ Kiều dặn dò.
Quý Chu Chu buồn cười, đây là mẹ Kiều vì giúp mình rửa sạch nổi oan, mà phải bỏ vốn gốc à.
Cô đồng ý xong, thì bắt đầu trang điểm thay quần áo, lúc sửa soạn xong xuôi chuẩn bị ra cửa, mới phát hiện hình như không đúng...
Cố Quyện Thư đâu? Sao không đến tìm cô?
Nghĩ đến lỗ tai anh, Quý Chu Chu không bình tĩnh rồi, sợ anh sẽ xảy ra chuyện gì, nên vội chạy ra khỏi nhà mình, đến cửa nhà anh gõ "Cốc cốc" hai cái. Không nghe thấy động tĩnh, trong lòng Quý Chu Chu hiện lên mấy trăm cái khả năng không tốt, cô quay đầu về nhà lấy chìa khóa dự phòng của Cố Quyện Thư, rồi quay lại mở cửa xông vào.
Lúc mở cửa phòng ngủ ra, Cố Quyện Thư mới vừa cầm khăn tắm bước ra khỏi phòng tắm, sau khi đối diện với Quý Chu Chu thì ngẩn ra một chút, lặng lẽ che khăn tắm ở bộ phận trọng điểm của mình.
Nhưng mà Quý Chu Chu đã nhìn thấy, cái gì cũng thấy, mỗi một sợi lông đều thấy rõ ràng.1
"... Tôi chưa nhìn thấy gì hết." Quý Chu Chu cảm giác cả người mình đều sắp bị bỏng rồi, như máy móc xoay người, mặt hướng ra ngoài, còn không quên phủ nhận sự thật.
Cô nói như vậy, nhưng trong đầu lại hiện ra thân thể cường tráng rắn chắc vừa rồi của Cố Quyện Thư, còn có dưới bụng 3cm... Không được, kích cỡ quá dọa người, bọn họ thật có thể hòa hợp ư? Cả người Quý Chu Chu đều hoảng hốt.
Đang suy nghĩ có hay không, đột nhiên phát giác phía sau quá mức an tĩnh, cô đang do dự nên quay đầu lại nhìn một cái không, thì một khuôn ngực còn mang theo hơi ẩm áp vào lưng. Quý Chu Chu nổ tung trong chớp mắt, vội vàng chạy ra ngoài, kết quả bị Cố Quyện Thư vung tay kéo vào trong ngực.
"Tôi nghe được tiếng gõ cửa cũng đã định đi ra mở, có phải em vội vàng quá rồi không?"
Môi Cố Quyện Thư dán lên mang tai cô hỏi, hơi thở khi nói chuyện thở ra cứ chui vào lỗ tai cô. Quý Chu Chu mềm chân, vẫn là bị Cố Quyện Thư giam trong ngực mới không quỳ xuống tại chỗ.
"Tôi, tôi sợ anh xảy ra chuyện..." Giọng Quý Chu Chu không có tiền đồ run rẩy. Tuy rằng trước đó cũng từng đánh bậy đánh bạ nhìn thấy thân thể anh, thậm chí bởi vì thuốc mà cũng đã đụng chạm, nhưng không có chấn động như lần này. Mặc dù toàn lực xua đuổi, thế mà những thứ tào lao mía lao đó vẫn không ngừng hiện lên trong đầu.
Không được, chức nghiệp này của cô có chút không tốt, có thể nghĩ đến 108 loại tư thế cho cánh tay trắng nõn, càng đừng nói nhìn thẳng vào quả thể. Dù cô không muốn, trong đầu cũng hiện lên các loại hình ảnh không phù hợp, mỗi một màn đều đang khiêu khích quy định pháp luật.
"Suy nghĩ gì đó?"
"Hoàng Đổ Độc(*)."
(*) Hoàng Đổ Độc: đề cập đến các hiện tượng bất hợp pháp và tội phạm của mại dâm và gái điếm, bán hoặc phổ biến nội dung khiêu dâm, cờ bạc, mua bán hoặc sử dụng ma túy.
"..."
"Không phải." Quý Chu Chu đột nhiên hoàn hồn, miệng cọp gan thỏ cả giận nói: "Anh mặc quần áo vào trước!"
"Ò." Cố Quyện Thư chầm chậm buông cô ra, sau một lúc lâu nói một câu: "Tôi thấy em gấp đến chờ không nổi thế này, cho rằng em thích."
"Quỷ mới thích." Thật sự cô thích... Phi phi phi: "Nhanh chóng mặc quần áo vào!"
Cố Quyện Thư "Ò" một tiếng, nhìn thấy lỗ tai cô đỏ như bị cháy, đột nhiên tim đập đập, há miệng cắn một cái. Sau đó thì thấy Quý Chu Chu giống như tôm lớn đặt trên lửa nướng, cả người đồng thời đỏ thấu, còn cuộn lại thành một cục, bên bị mình cắn rụt lại đến mức mất luôn cổ.
Cố Quyện Thư: "Ha."
"..." Ha cái đùi bà nội anh! Nếu không phải sợ anh giở trò lưu manh, thì bây giờ cô xoay người mắng chửi người.
Cố Quyện Thư sợ chọc tức người ta, cũng không dám bắt nạt nữa, vừa lúc hơi nước trên người cũng sắp khô, ngoan ngoãn mặc quần áo vào.
"Xong rồi." Anh nhắc nhở.
Quý Chu Chu không quá tín nhiệm nhân phẩm của anh: "Thật sự mặc xong rồi?"
"Ừm, em sờ xem." Cố Quyện Thư nói xong, bắt lấy tay cô áp lên ngực anh.
Cách một lớp vải hơi mỏng, trái tim anh có lực nhảy lên, tươi sống mà thanh thoát. Quý Chu Chu dừng một chút, sau khi phát giác tim anh đập càng ngày càng nhanh, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên. (Truyện chính chủ TieuHiTieuHi). Cô còn tưởng vị này có nhiều kinh nghiệm đó, không ngờ chỉ là mạng mẽ chống đỡ trêu chọc mình. Khi cô quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy lỗ tai Cố Quyện Thư cũng đỏ.
Đối diện trong nháy mắt, tim Cố Quyện Thư rơi mất một nhịp, không nhịn được lại nâng mặt cô hôn một cái, sau đó buông tay ra cực nhanh, rồi lui lại mấy bước bắt lấy cái gối che ở trước người.
Quý Chu Chu nhìn cái tư thế phòng ngự này của anh, trên mặt cạn lời một trận: "Chỉ có chút lá gan này?"
"Có lá gan hôn em." Cố Quyện Thư nói xong dừng một chút, khá thản nhiên bổ sung: "Lá gan bị đánh thì không."1
Quý Chu Chu hừ nhẹ một tiếng, trở lại chuyện chính: "Tôi đến nhà Mẹ Kiều một chuyến, hẳn là rất nhanh sẽ trở về, anh chờ tôi về ăn cơm nha." Theo như tính toán hôm nay của cô, bữa cơm trưa ở nhà Mẹ Kiều này nhất định ăn không nổi.
Cố Quyện Thư ngoan ngoãn gật gật đầu, đưa mắt nhìn cô rời đi, một câu muốn đi theo cũng không nói.
Sau khi Quý Chu Chu xuống dưới lầu mới cảm thấy sai sai. Cô đây chính là muốn xé mặt với người ta, sao ngay cả lời nói khách sáo muốn bảo vệ cô mà tên cờ hó(*) này cũng không nói?
(*) Cờ hó: Chó...
Quả nhiên phim truyền hình đều gạt người. Quý Chu Chu cười lạnh một tiếng, lái xe điện mini của mình rời đi.
Trong sân nhà Mẹ Kiều, bởi do buổi trưa mời khách mà người đã ngồi đầy sân, khi thấy Quý Chu Chu bước vào thì đám người đang tám chuyện an tĩnh phút chốc, mấy bà chủ gia đình liếc nhau các kiểu, đều nhìn về phía dì Kiều Tây.
"Thật ra hôm nay gọi mọi người tới, cũng là muốn giúp cô gái nhỏ làm sáng tỏ một hiểu lầm." Mẹ Kiều thấy mọi người cũng đủ rồi, dọa dẫm liếc nhìn dì Kiều Tây: "Còn không mau tới đây."
Bà ta hừ nhẹ một tiếng, không tình nguyện đi tới, lời nói nói ra có chút âm dương quái khí(*): "Thật xin lỗi nha Quý đại tiểu thư, tôi quản không được cái miệng này của mình, nhìn thấy chút thứ gì đó thì dễ dàng nói ra. Nếu làm ảnh hưởng thanh danh của cô, vậy xem như tôi không đúng."
(*) Âm dương quái khí: chỉ tính cách, hành động quái gở, không giống bình thường.
Mẹ Kiều vừa nghe lời này của bà ta, chân mày lập tức nhíu lại: "Tôi kêu dì xin lỗi, bây giờ dì đang nói lung tung gì thế?"
"Chị, sao tôi lại nói lung tung? Quý Chu Chu cho chị uống thuốc mê gì, để chị tin tưởng cô ta như vậy?" Dì Kiều Tây tức giận đến mặt đều đỏ: "Làm trò trước mặt mọi người. Tôi nói rõ chuyện này, là tôi kêu cô ta giấu đàn ông trong phòng? Rõ ràng là cô ta làm chuyện không biết xấu hổ, dựa vào cái gì muốn tới trách tôi?"
"Dì!" Hiển nhiên Mẹ Kiều không ngờ em gái mình sẽ đổi trắng thay đen như vậy, tức đến tím môi.
__________
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
66 chương
98 chương
65 chương
1 chương
12 chương
47 chương