Về đến phòng, Từ Kha mới đặt cô lên ghế sofa, anh cũng ngồi xuống bên cạnh, cúi người xuống trước mặt cô, nhìn cô một cách vừa nghiêm túc vừa chăm chú. Mèo con đang trong bộ dạng bị bắt nạt rất thê thảm. Hai má, vành mắt và chóp mũi đều đang đỏ lên. Đáy mắt còn đang có một tầng hơi nước mờ mịt. “Đau?” Ngón tay của Từ Kha di chuyển từ dưới cằm cô lên trên, cuối cùng giữ được giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của cô một cách chuẩn xác. “Không có.” Nguyễn Nặc rút ra một tờ giấy từ bên trong cái hộp bên cạnh, tự lau mặt cho mình. Từ Kha là một người xấu, mỗi lần đều không khách khí như vậy. Vốn dĩ đã mệt, hiện giờ eo của cô lại càng mỏi hơn. Nhưng sự oán giận của cô không kéo dài được bao lâu, cuối cùng hít sâu vào một hơi rồi lại hòa hoãn lại, rồi lại nhìn Từ Kha một lần nữa. Tuy rằng vẻ mặt của anh lạnh nhạt, nhưng cô vẫn cảm nhận được rằng anh đang lo lắng cho mình: “Em thật sự không sao mà.” Thấy anh vẫn không có động tĩnh gì, Nguyễn Nặc ngẩng đầu lên lại gần anh hơn một chút, dùng ngón tay chọt chọt lên mặt của anh. “Lúc nào cũng thích nhéo mặt em, lần này đến lượt em rồi chứ?” Nói xong, cô cười hì hì mô phỏng động tác trước đây của anh, nhẹ nhàng nhéo lên theo đường nét hàm dưới của anh. Từ Kha kề sát lên đôi môi của cô, nhưng lại thương cho đôi môi vẫn còn đang sưng lên trước mắt, vì vậy chỉ đành hôn nhẹ một cái rồi rời đi: “Mèo ngốc.” Vừa ngoan ngoãn vừa mẫn cảm, luôn rất quan tâm đến cảm nhận của anh, cho dù bản thân bị tổn thương thì vẫn cười cười mà dỗ dành anh. Ngốc thì cũng được, là một con mèo có thể mặc cho người bắt nạt. Nhưng anh không cho phép người khác bắt nạt cô. Anh ôm Nguyễn Nặc về thư phòng, để cô ở bên cạnh xem phim còn mình thì bắt đầu đọc sách. Bỗng nhiên, điện thoại của Nguyễn Nặc vang lên một tiếng ‘tinh’, một tin nhắn được gửi đến. Cùng lúc này, điện thoại của Từ Kha cũng nhận được tin nhắn. Từ Kha mở tin nhắn ra: Tài khoản của anh đã được chuyển khoản 5000 tệ. Tin nhắn của Nguyễn Nặc là do Từ Duy Du gửi đến, cô mở ra kiểm tra: Đây là thù lao của Một đời Phùng Tiên đã chuyển đến tài khoản của Từ Kha rồi. Hai người đưa mắt nhìn nhau trong chốc lát, Nguyễn Nặc ấp úng nói: “Đây là tiền lương diễn viên quần chúng của em, em không có thẻ ngân hàng, chỉ có thể điền số tài khoản của anh.” “Ừ.” Từ Kha tắt màn hình, xoay người nhìn cô: “Số tiền lương đầu tiên này em định dùng như thế nào?” Nguyễn Nặc làm một động tác kính dâng lên: “Đương nhiên là dâng nộp theo đúng thực tế rồi, ban đầu là em tiêu tiền của anh, một chút tiền thế này vẫn chưa đủ để trả.” Lúc đầu lấy tiền của anh thì trong lòng đã thầm hạ quyết tâm sau này phải trả lại đầy đủ. Vì vậy mỗi khoản tiền đã từng tiêu cô đều ghi lại vào một quyển sổ nhỏ. Bây giờ mới chỉ có năm nghìn tệ, ngay cả số lẻ còn không trả hết. Ánh mắt Từ Kha tối lại, môi mỏng mím chặt, quay người lại nhìn cô: “Em muốn trả hết những thứ đã nợ anh?” Nguyễn Nặc bỗng nhiên cảm nhận được mùi không khí nguy hiểm. Nhưng thiếu nợ thì phải trả, đây là điều đương nhiên mà. Kỳ lạ thật, sao bỗng nhiên lại tức giận rồi? Cô lấy dũng khí nhìn thẳng vào anh: “Em dùng tiền của anh, bây giờ đến lượt em kiếm tiền để anh tiêu rồi. Mặc dù bây giờ chỉ kiếm được ít.” Những điều tích tụ trong lòng Từ Kha rất nhanh đã bị một câu nói nhẹ nhàng ‘kiếm tiền để anh tiêu’ của cô làm cho tiêu tan hết. Đây là lần đầu tiên có người nói vì anh mà kiếm tiền. Tâm trạng của anh dần dần trở nên tốt đẹp, nâng tay lên nhéo nhéo gương mặt của cô, khiến nó càng trở nên đỏ hồng dưới sự tiếp xúc này: “Vậy sau này anh không cần phải lo vấn đề phí sinh hoạt nữa rồi.” Cái gì? Phí sinh hoạt? Anh đường đường là một nhân vật phản diện có quyền có thế mà còn đòi phí sinh hoạt? Chuyện này truyền ra ngoài thì anh còn mặt mũi nữa sao? Nhưng lời nói đã ra khỏi miệng rồi, cô cũng không phải người hay nuốt lời. Tuy rằng nét mặt của Nguyễn Nặc toàn là sự ấm ức, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý: “Được rồi, em sẽ cố gắng kiếm tiền.” Nuôi anh. Hai chữ phía sau nghe sai sai đến mức cô không nói ra được, chỉ có thể nuốt lại vào trong bụng. “Nguyễn bánh bao thật tốt.” Từ Kha đặt một nụ hôn lên trán cô. Ừm, Từ Kha không chỉ là một người xấu, mà còn là một tên vô lại. * Hôm nay không chỉ có Từ Kha không về công ti mà Từ Duy Du cũng hẹn người khác đến nhà bàn bạc công việc nên ở lại nhà họ Từ. Nguyễn Nặc ngồi bên cạnh Từ Duy Du, lật quyển tạp chí thời thượng lên xem: “Duy Du, tiếp theo em còn có lịch trình gì nữa không?” Sau khi quay xong , ngoại trừ làm khách mời của một chương trình giải trí ra thì cô không hề có thông báo nào khác. “Sắp đến cuối năm rồi, cứ ở nhà đi.” Từ Duy Du cười cười, đây là sắp xếp của Từ Kha. Em trai của chị ấy hiếm khi để tâm đến một cô gái như vậy, đương nhiên là phải chiều theo ý nó rồi. “Vâng.” Nguyễn Nặc gật đầu, coi như là đã đồng ý. Rất nhanh sau đó, cánh cửa lớn vừa dày vừa nặng của nhà họ Từ được đẩy ra, một tia nắng ấm áp xuyên qua khe cửa chiếu lên thân thể của Nguyễn Nặc, cô bất giác híp mắt lại, ngẩn ra một chút. Dưới ánh mắt của Từ Duy Du, trong khoảnh khắc vừa rồi, thân thể của cô như được mạ một vầng ánh sáng màu hoàng kim, cực kỳ chói mắt. Cộng thêm ngũ quan tinh xảo của cô, trực tiếp khiến Từ Duy Du không thể rời mắt. “Chị.” Lời nói của Từ Lẫm kéo Từ Duy Du quay về thực tại. Từ Duy Du lúng túng hắng giọng một cái, cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Được đấy, đến sớm hơn ba phút.” “Đây là quy định để bàn chuyện với chị.” Từ Kha ngồi ở vị trí gần với Từ Duy Du nhất, Diệp Huân đến cùng thì ngồi bên cạnh anh. “Từ Lẫm, Diệp Huân.” Nguyễn Nặc cất tiếng chào hỏi bọn họ. “Nguyễn Nặc.” Từ Lẫm gật đầu, Diệp Huân cũng thân thiện tỏ ý chào lại. Nếu bọn họ đã muốn bàn công việc, cô ở lại đây e rằng cũng không tiện. Nguyễn Nặc cử động cơ thể, vừa định ngồi dậy thì bị Từ Duy Du ngăn lại: “Em cũng nghe một chút đi, sau này sẽ cần phải trải qua cả.” Nguyễn Nặc còn chưa hiểu là có chuyện gì thì trợ lý ở bên cạnh Từ Duy Du đã mở máy tính xách tay ra, bắt đầu đọc: “Mười giờ sáng thứ hai tham gia buổi họp báo, buổi chiều chụp ảnh quảng cáo cho một thương hiệu châu báu...” Nghe xong, hai mắt của cô trợn to, hóa ra Từ Lẫm bận rộn đến như vậy. Không đúng, hóa ra các ngôi sao đều bận rộn như vậy. So sánh ra thì cô thực sự là nhàn rỗi đến mức quá đáng. Từ Duy Du nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn chen vào một vài câu để hỏi thăm thời gian cụ thể, xem xem có trùng lịch hay không. Từ Lẫm nghe xong thì gật gật đầu, tiếp nhận sự sắp xếp này, cười nói: “Công việc ít hơn so với tưởng tượng của em.” “Đó là vì sau khi tai tiếng tình cảm của cậu bị truyền ra ngoài thì đã mất đi ba hợp đồng quảng cáo rồi.” Từ Duy Du không hề kiêng dè có Diệp Huân ở đây mà nói thẳng ra. Nguyễn Nặc len lén nhìn qua Diệp Huân, sắc mặt của cô ấy thoáng chốc đã trắng bệch, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại thành nắm đấm, nhưng biểu cảm vẫn rất tự nhiên, nụ cười cũng chưa hề phai nhạt. Từ Lẫm lặng lẽ gật đầu, cũng không giải thích điều gì. Hôm nay anh ta đưa Diệp Huân đến đây là có ý gì thì không cần nói cũng hiểu. Anh ta cũng đoán trước được rằng Từ Duy Du sẽ nói ra một cách không hề khách khí, hôm nay đã nói rõ là đến bàn công việc thì cũng đã nghĩ đến rằng Từ Duy Du sẽ không bỏ qua cho anh ta. Từ Duy Du luôn có thể phân biệt công việc và gia đình một cách rõ ràng. Điều này anh ta trước giờ luôn biết rõ. Nguyễn Nặc cảm thấy không khí có chút căng thẳng. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Duy Du thì cũng không dám nói gì, cầm lấy cốc nước trên bàn chầm chậm uống một ngụm nhỏ. Trong tình huống này thì không nên nói gì mà chỉ có thể lẳng lặng ngồi im tại chỗ. “Giờ có thể nói dự định của cậu được không, công khai hay là bác bỏ?” Từ Duy Du đem quyền lựa chọn trả lại cho anh ta, nhưng giọng điệu không hề có ý chịu thua. “Sao cũng được ạ.” Từ Lẫm nhún vai, vẻ mặt hoàn toàn là không quan tâm, thậm chí ánh mắt cũng chưa từng đặt lên người Diệp Huân. Cơ thể DIệp Huân cứng ngắc, dường như là không ngờ Từ Lẫm sẽ nói như vậy. Trong lòng cô ấy nghĩ rằng, công khai thì càng tốt, nhưng không công khai thì lại là vì nghĩ cho sự nghiệp của anh ta. Cô ấy có thể đợi. Không ngờ rằng anh ta không hề để tâm đến, cũng không hề chọn một bên nào. Ném quyền lựa chọn cho Từ Duy Du. Trong lòng cảm thấy có chút chua xót. Nếu như cô ấy là Ôn Nhã thì Từ Lẫm có đối xử với cô ấy như vậy không? Diệp Huân không biết rõ, nhưng cô ấy biết rằng Từ Lẫm chưa bao giờ khiến Ôn Nhã khó xử. “Nguyễn Nặc, em thấy thế nào?” Từ Duy Du thoáng chốc đã đem sự chú ý của vấn đề lên người Nguyễn Nặc. Sao ngay cả uống nước mà cũng có thể mơ màng vậy chứ? “Hả?” Nguyễn Nặc nghe thấy đề tài mà bọn họ thảo luận. Nhưng vì không liên quan gì đến cô nên cũng không nghĩ gì nhiều. Từ Duy Du nhìn bộ dạng ngơ ngác của cô, cuối cùng cũng không nhịn được cười: “Được rồi, bỏ qua cho em đấy. Tình huống của em không giống với việc này.” Nguyễn Nặc may mắn tránh được một kiếp. Cô nhớ đến lúc vừa mới công khai, bản thân bị công kích đến tâm trạng suy sụp, thậm chí còn biến về hình dạng mèo Xiêm. Thực ra công khai cũng chưa hẳn là một chuyện tốt. Nhưng Từ Kha lại vô cùng cố chấp. “Em đưa Diệp Huân ra ngoài đi dạo đi.” Từ Duy Du nói với Nguyễn Nặc. “Vâng.” Nguyễn Nặc hiểu rằng chị ấy đang muốn nói chuyện riêng với Từ Lẫm. Diệp Huân cũng hiểu được ý của Từ Duy Du, liền theo Nguyễn Nặc đi ra ngoài. Nguyễn Nặc đưa cô ấy ra khu vườn nhỏ đi dạo. Hôm nay đã đến đây lần thứ hai rồi, đúng là hiếm có. Nhưng người bên cạnh không phải Từ Kha mà là Diệp Huân- người khiến cô vô cùng đề phòng. Tâm trạng của Nguyễn Nặc đương nhiên là sẽ không tốt được đến đâu. “Nguyễn Nặc, số của cô quá tốt rồi.” Diệp Huân bỗng nhiên lên tiếng: “Vừa rồi Từ Duy Du cũng thiên vị cô. Từ Lẫm công khai hay không là do chị ấy quyết định, chứ không phải cô.” Sao cô có thể so sánh cùng với Từ Lẫm chứ? Từ Lẫm là ngôi sao lớn đang rất nổi tiếng, còn cô ta chỉ là một diễn viên vô danh tiểu tốt. Công khai với Từ Kha, cô mới có được một vài sự chú ý. Còn Từ Lẫm, thì sẽ làm tuyệt vọng vô số fan bạn gái. Hơn nữa, nếu như số cô may mắn thì còn xảy ra vụ tai nạn khiến cho cô đến với thế giới này hay không? Nguyễn Nặc khẽ cắn môi, không trả lời cô ấy. “CHúng ta vốn nên là bạn bè tốt, là đồng nghiệp giúp đỡ lẫn nhau. Còn tưởng rằng điểm xuất phát của chúng ta giống nhau, nhưng bây giờ, xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi.” Diệp Huân thở dài: “Nguyễn Nặc, cô biết không. Một đời Phùng Tiên lẽ ra sẽ có ảnh tuyên truyền của tôi, nhưng tất cả đã đổi thành của cô rồi. Cô có bao nhiêu cảnh phim chứ, như vậy công bằng sao?” Hóa ra điều khiến cô ta thay đổi chính là việc này. Một vài bức ảnh tuyên truyền. Khi đó cô cũng cảm thấy rất mơ hồ. Nhưng Từ Duy Du đã phân tích mặt có lợi và bất lợi cho cô nên cô cũng tiếp nhận. Thấy Nguyễn Nặc vẫn không nói gì, Diệp Huân cảm thấy cô đang chột dạ liền thừa thắng truy kích: “Cô đều dựa vào đàn ông nên mới có được danh tiếng, cô không chột dạ sao? Lỡ như có một ngày anh ta không cần cô nữa thì sẽ thế nào?” Nguyễn Nặc dừng bước, quay đầu nhìn về phía cô ấy: “Diệp Huân, không đến lượt cô đến nói tôi. Cô cứ hèn mọn dựa vào kết giao bạn bè để duy trì sự tỏa sáng của mình như vậy sao? Cô ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, không lẽ cô không biết mục đích đoàn phim làm vậy là để gia tăng sự chú ý của bộ phim?” “Số của tôi thật sự không may mắn, nếu chỉ may mắn một chút thôi thì đã không gặp phải cô.” Nguyễn Nặc lạnh lùng nói..