Dường như lòng bàn tay còn lưu lại độ ấm khuôn mặt của anh, Nguyễn Nặc xoa xoa, cố gắng xóa bỏ cảm giác rung động mà anh đem đến cho mình, đôi khi chỉ một vài hành động mờ ám cũng khiến cô ngượng ngùng hơn so với ôm. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, hình như nhân vật phản diện này càng ngày càng lưu manh. Từ Kha múc một miếng hoành thánh cho vào miệng, thơm ngon quá, tài nấu nướng của con mèo ngốc này đúng là rất được. Thấy cô còn đang đỏ mặt xoa xoa tay, Từ Kha múc một thìa đưa đến miệng cô: "Ăn thử đi." Nguyễn Nặc vén một lọn tóc ra sau tai, sau đó mới cúi người về phía trước, để lộ ra chiếc cổ hoàn mỹ, há miệng ngậm miếng hoành thánh mà anh đưa tới, từ từ nhai trong miệng sau đó nuốt xuống. Ăn xong, cô cười rạng rỡ: "Đúng là em làm có khác, ngon quá." Lúc vừa mới ăn xong, trông rất giống mèo xiêm, hai mắt của Từ Kha tối sầm lại, ánh mắt rời đi không nhìn cô nữa: "Cũng bình thường." "Khẩu thị tâm phi." Nguyễn Nặc to gan hơn một chút, vặn lại anh, sau đó bắt đầu từ từ ăn hoành thánh. Nghỉ phép mấy ngày, Nguyễn Nặc đi theo Từ Kha đến công ty, gián tiếp thừa nhận scandal giữa mình và Từ Kha. Khi bị Từ Kha ấn vào cửa sổ hôn kiểu Pháp một lần nữa, cô thở không ra hơi, cuối cùng tìm được một cơ hội hỏi: "Sao anh lại chấp nhất việc công khai mối quan hệ của chúng ta vậy?" Trong ánh mắt của Từ Kha tràn ngập vẻ thâm tình: "Như vậy thì em mới không chạy thoát được." Hình như, ngay từ đầu cô đã không có ý định chạy trốn. Rất nhanh liền đến ngày Nguyễn Nặc quay trở lại đoàn phim, khi Nguyễn Nặc đến đoàn phim, trường quay đã được dựng xong, trang thiết bị trông đầy đủ hơn lần trước. "Thiển Du, chào buổi sáng." Nguyễn Nặc vừa bước vào phòng trang điểm đã thấy cô ta đang ngồi nói chuyện phiếm với trợ lý. "Chào buổi sáng." Ninh Thiển Du liếc nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười mỉa mai. Có ngoại hình đẹp, kỹ năng diễn xuất tốt, nhưng lại thích mua bán da thịt. Ban đầu còn tưởng cô cũng đơn thuần như khuôn mặt của cô, không ngờ mình thật ngây thơ. Nguyễn Nặc có thể cảm nhận được Ninh Thiển Du đã thay đổi thành một con người khác, nhưng cô không quá quan tâm, dù sao thì hai người cũng chỉ là bèo nước gặp gỡ, thậm chí còn không được tính là thân, chẳng qua chỉ đóng làm bạn thân trong mấy cảnh phim. "Chị Nguyễn Nặc." Tiểu Ngư lập tức đi đến bên cạnh Nguyễn Nặc, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ. Vừa nhìn thấy Tiểu Ngư, Nguyễn Nặc lập tức nhìn thấy cánh tay bị thương của cô ấy, thấy cô ấy vẫn còn đang băng bó, không khỏi nhíu mày: "Vết thương của em thế nào rồi." Tiểu Ngư nhún nhún vai không để ý, vẻ mặt bình thản như thể mình không phải là người bị thương: "Đã nghỉ ngơi lâu như vậy nên không sao nữa rồi. Bởi vì gần đây trời lạnh, nên tay quấn một ít băng gạc để giữ ấm." Thấy cô ấy vẫn có thể cười nói vui vẻ, nghĩ chắc vết thương đã đỡ nhiều rồi. Nguyễn Nặc cũng cảm thấy yên tâm hơn, thành công bị cô chọc cười: "Không gặp một thời gian, mà miệng vẫn dẻo như vậy." Tiểu Ngư cười hì hì: "Trêu chị Nguyễn Nặc chính là nhiệm vụ thứ hai của em." Nguyễn Nặc nhìn thấy chuyên viên trang điểm bước vào, nhận ra đó không phải là chuyên viên trang điểm của cô. Trong đoàn phim, nữ chính Ninh Thiển Du được cố định một chuyên viên trang điểm, nhưng không hiểu tại sao chuyên viên trang điểm do đoàn phim sắp xếp cho Ninh Thiển Du lại đi thẳng đến chỗ Nguyễn Nặc. "Cô Nguyễn Nặc, cảnh đầu tiên có phần của cô, tôi trang điểm cho cô trước." Chuyên viên trang điểm là một người đàn ông trẻ tuổi, phần tóc mái trên trán có mấy sợi nhuộm màu xanh lam, thấy Nguyễn Nặc ngây người nhìn mình, anh ta tự giới thiệu: "Tôi là Trương Quân, là chuyên viên trang điểm ở đây." Nguyễn Nặc bất giác liếc nhìn Ninh Thiển Du đang ngồi chéo đối diện, mặc dù cô ta kiểm soát rất tốt biểu cảm trên khuôn mặt, nhưng không khó để nhận ra rằng khuôn mặt cô ta đã tối sầm lại. Ninh Thiển Du không phải là người mới vào giới giải trí, cũng có tài nguyên nhất định trong tay, bây giờ lại bị một chuyên viên trang điểm mới vào nghề làm mất mặt, khỏi phải nói trong lòng cô ta cảm thấy bực tức đến mức nào. Cô chẳng qua chỉ là người dựa vào việc bán đứng thân thể để lấy tài nguyên, vậy mà còn dám tác oai tác quái trong đoàn phim? Các diễn viên khác đều đổ dồn ánh mắt về phía Nguyễn Nặc, sợ mình bỏ lỡ drama gì. Bọn họ đều biết chuyện của Nguyễn Nặc và Từ Kha, bây giờ nhìn thấy tình huống này, họ thầm phỉ nhổ sự nịnh hót của chuyên viên trang điểm này. "Không cần, Thiển Du cần trang điểm trước hơn tôi, anh qua trang điểm cho cô ấy đi." Nguyễn Nặc lịch sự từ chối anh ta. Tiểu Ngư thấy vậy, cũng đứng trước mặt chuyên viên trang điểm, mỉm cười và làm tư thế "mời" anh ta đi. Nguyễn Nặc đã lờ mờ đoán được mục đích của chuyên viên trang điểm, nhưng cô không định để anh ta thực hiện được điều đó. Cô không thích những người tham hư vinh. Yên tĩnh trong một lúc lâu, tưởng đâu rằng đã hết drama, ai ngờ đâu các diễn viên lại bị giật mình bởi một tiếng hét, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Ninh Thiển Du. Trợ lý của cô ta đẩy hộp đồ trang điểm của chuyên viên trang điểm xuống đất, mỹ phẩm trang điểm rơi đầy đất, và rõ ràng chuyên viên trang điểm cũng sững sờ và ngây người nhìn Ninh Thiển Du không có chút phản ứng nào. "Sao cô lại có thể làm vậy, đóng vai nữ chính thì giỏi lắm sao?" Chuyên viên trang điểm chột dạ nói, sau đó lùi về sau hai bước, lòng tự trọng của anh ta không cho phép anh ta nhặt đồ lên. "Chỉ là vô tình đụng vào mà thôi, đừng nghĩ quá như vậy." Trợ lý cười mỉa, sau đó nhấc chân bước qua đống mỹ phẩm trên mặt đất, đến gần anh ta và hạ giọng nói: "Ngay cả đồ nghề của mình mà cũng không cầm chắc được, ánh mắt cũng kém, trang điểm không đạt yêu cầu, tôi nghĩ anh không cần xuất hiện trong đoàn phim nữa." "Cô..." Chuyên viên trang điểm chưa kịp trả lời, trợ lý đã bước đi đi ra ngoài cánh cửa. Nguyễn Nặc không còn hứng thú xem kịch bản nữa, vốn dĩ đã đoán trước được kết quả ngày hôm nay và hứa với Từ Kha là thay vì để ý đến chuyện này, thì sẽ xem kịch bản nhiều hơn. Cô chưa kịp xem lại mấy lần, chuyên viên trang điểm bất ngờ nhận được một cuộc gọi, sau đó đi ra ngoài với khuôn mặt như đưa đám. Ninh Thiển Du nhẹ nhàng cầm một thỏi son trên bàn lên, mở ra rồi lại đóng lại. Những thành tựu như ngày hôm nay mà cô ta đạt được đều nhờ vào sự nỗ lực của bản thân, nhưng người phụ nữ kia dựa vào cái gì mà có thể một bước lên mây, chẳng phải cũng chỉ là có vẻ ngoài hoàn hảo thôi sao. Diễn xuất vẫn là điều quan trọng nhất trong giới giải trí này. Từ khi chuyên viên trang điểm rời đi, phòng trang điểm trở lại khôi phục lại sự yên tĩnh, có không ít ánh mắt lần lượt đổ dồn về phía họ, cuối cùng cũng không chờ đợi được màn đáp lại của cô. Sau khi đạo diễn biết chuyện này, ông ta đã lập tức sa thải chuyên viên trang điểm đó, sau đó sắp xếp một chuyên viên trang điểm khác. Sau khi mọi thứ đều chuẩn bị xong hết, mới chuẩn bị quay. Trong cảnh này, nhân vật do Nguyễn Nặc thủ vai uống say, sau đó nhân vật do Ninh Thiển Du thủ vai đưa cô đến về phòng, cẩn thận chăm sóc cô. Đạo diễn hô "diễn", Nguyễn Nặc liền nằm lên bàn ôm lấy chai rượu và ợ một cái, cộng với kiểu trang điểm say rượu, ánh mắt mơ màng, phác họa ra được một mỹ nhân say sống động. Ninh Thiển Du đi đến chỗ Nguyễn Nặc, dùng hết sức lực nâng cô lên, sau đó bước chậm rãi về phòng, đến bên cạnh giường liền ném cô lên giường không chút do dự. Nguyễn Nặc đang nằm trên giường khẽ nhíu mày, lực ném quá mạnh, giường của đoàn phim không được mềm mại như giường ở nhà. Khi cô ngã xuống, vai đột nhiên cảm thấy đau nhói. "Cắt." Đạo diễn sải bước đi tới: “Thiển Du, cô làm như thể ném túi quần áo vậy, đó là bạn thân của cô, không chỉ ném quá mạnh, mà vẻ mặt của cô còn rất dữ tợn.” "Tôi xin lỗi." Thiển Du vội vàng xin lỗi đạo diễn, nhưng lại bỏ qua Nguyễn Nặc: "Đạo diễn không hài lòng, vậy chúng ta tiếp tục quay cho đến khi nào được thì mới thôi vậy.".