Nguyễn Nặc ôm chặt chăn, bây giờ dù có lấy chăn che cơ thể trần truồng như thế nào đều cảm thấy không thực tế. Từ Kha thấy phản ứng này của cô, vẫn không dừng bước lại, từng bước ép sát đến, cho đến khi ép cô đến sát vách tường. "Mèo ngốc, thay quần áo đi, xuống dưới ăn cơm." Từ Kha nói xong một câu này bên tai cô, liền chặn ngang bế cô lên rồi đi ra ngoài. "Hả?" Nguyễn Nặc không phản ứng kịp, không phải nhân vật phản diện rất ghét yêu sao, sao anh lại dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy. Chẳng lẽ muốn nuôi mập cô sau đó giao cho nhân viên nghiên cứu khoa học? Nguyễn Nặc nhớ lại một ít chi tiết trong truyện tranh, yêu là sinh vật đối lập với người. Từ trước đến giờ đều không hợp nhau, có một số yêu xấu thậm chí sẽ ăn thịt người, mà loài người cũng đã nghiên cứu ra biện pháp chống lại. Tổng kết lại, tranh đấu giữa người và yêu vẫn luôn không dừng lại. Còn cô có lúc là mèo, có lúc cô lại là người, hẳn là yêu đi. Nguyễn Nặc bị anh ôm ra hành lang, đi đến một gian phòng ở bên kia, cô ở chỗ này nhiều ngày như vậy, không thấy người ra vào căn phòng kia. Quả thật Nguyễn Nặc nhịn không được, nếu thật sự anh muốn giao cô ra, vậy còn không bằng trực tiếp giết cô đi. "Anh Từ, anh có thể để tôi đi được không. Còn nữa tôi tên là Nguyễn Nặc." Nguyễn Nặc rũ mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Nếu như anh nói được, như vậy cô sẽ chạy, thà chết chứ không chịu nhục. "Để cô đi?" Từ Kha cảm thấy lời của cô có chút không giải thích được, "Đi rồi ai làm ấm giường cho tôi." "Hả? Ấm giường?" Bỗng nhiên Nguyễn Nặc nhớ đến mấy ngày trước, mình vẫn luôn ngủ cùng với anh ta, nhưng bây giờ cô là người rồi, còn phải bị anh ôm ngủ sao. Nguyễn Nặc còn chưa mở miệng hỏi, Từ Kha đã ném cô lên giường, "Nơi này tạm thời không có quần áo của cô, trước mặc đồ của phòng này." Nguyễn Nặc gật đầu một cái, sau khi liếc mắt nhìn Từ Kha rời đi thì bắt đầu quan sát xung quanh phòng. Trên bàn đặt đầy chai chai lọ lọ, chắc là phòng của con gái. Nhưng đồ vật trang trí xung quanh lại không có cảm giác nữ tính chút nào, chính là phong cách tối giản. Gian phòng này lấy màu xanh làm màu chủ đạo, làm cho người ta có một loại cảm giác trầm ổn. Khi Nguyễn Nặc mở tủ quần áo ra, thấy quần áo bên trong, cô sụp đổ. Tại sao đều là các loại quần áo sexy trưởng thành. Những quần áo này đều còn nhãn mác, đều chưa được người nào mặc qua, hơn nữa còn không ngừng để cho người ta đưa đồ mới vào. Trước khi cô chuyển kiếp, mẹ cô cũng sẽ sai người lấp đầy tủ quần áo của cô như vậy, mỗi kiểu mới của mỗi mùa đều mua một bộ để vào. Cùng không biết lúc trước ai ở căn phòng này mà có loại đãi ngộ này. Nguyễn Nặc cuối cùng cũng chọn được một cái váy dây nhỏ màu đen, bên ngoài mặc một cái áo sơ mi trắng, cái gì không nên lộ đều đã được che lại. Độ ấm trong nhà họ Từ vô cùng thích hợp, rõ ràng bên ngoài là mùa đông lạnh lẽo nhưng bên trong lại ấm áp như gió xuân. Nguyễn Nặc đứng ở trước gương, đối mặt với mình trong gương. Gương mặt quen thuộc, cơ thể quen thuộc, đây hoàn toàn chính là cơ thể của cô. Không thể ngờ đến còn có loại chuyện sống lại trong một thế giới tương lai khác. Chỉ là không biết cha mẹ của thế giới trước sẽ đau lòng như thế nào, cô là con gái một, chết đi như vậy, nhất định cha mẹ sẽ bị đả kích không ít. Nghĩ như vậy, nước mắt của Nguyễn Nặc không cầm được mà rơi xuống. Lực chú ý của cô đều ở trong gương, không chú ý khe cửa bên ngoài có người. Phụ nữ chính là phiền toái, vẫn là mèo tốt hơn. Chờ Nguyễn Nặc bình tĩnh lại, sau khi lau sạch nước mắt mới đi ra khỏi phòng. Từ từ đi xuống lầu đến phòng ăn lầu một. Từ Kha đã chờ ở chỗ này, đang cầm đọc một tập tài liệu, bên cạnh còn có một người nhìn qua giống như thư ký. Thư ký Âu Tề trộm nhìn lén Nguyễn Nặc đang đi tới bên này, giống như phát hiện được một chuyện khủng khiếp, thân thể không tự chủ được mà run lên. Không trách hôm nay Tổng giám đốc Từ lại tan làm sớm như vậy, hơn nữa còn để anh ta tập hợp tài liệu muốn xem đưa tới, thì ra phải về nhà bồi người đẹp. Âu Tề thấy ông chủ không có phản ứng gì, đánh bạo quan sát một lát, dáng vẻ của người cô gái này còn đẹp hơn cả bình hoa giả vờ đụng phải  Tổng giám đốc Từ lúc trước nữa. Váy màu đen càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô, tóc tùy ý xõa sau lưng, có một loại vẻ đẹp lười biếng. Từ Kha khép tài liệu lại, ngẩng đầu liếc mắt nhìn người đứng trước bàn. "Ngồi đi." Đường chéo là khoảng cách dài nhất, cho nên Nguyễn Nặc kéo ghế ngồi vào vị trí cách anh xa nhất. Từ Kha xem thường, đưa tài liệu cho Âu Tề, "Cầm vào để ở thư phòng là cậu có thể đi được rồi." "Vâng." Âu Tề làm việc bên cạnh Từ Kha nhiều năm, từ trước đến giờ năng lực làm việc  đều rất tốt, vừa nghe được những lời này thì bắt đầu rời đi. Đây không phải lần thứ nhất cô tới đây ăn cơm, nhưng trước kia đều là lấy bộ dạng mèo mà đến, tất nhiên ăn cũng là thức ăn cho mèo. Nhưng bây giờ đã không phải là mèo nữa, cô sợ Từ Kha vẫn giống trước cho cô ăn thức ăn của mèo. "Anh, anh Từ, tôi không ăn thức ăn cho mèo." Nguyễn Nặc cảm thấy mình cần nhắc nhở anh, hôm nay cô là người. "Tôi không phải người mù." Không phải người mù vậy lúc mới bắt đầu còn đút thức ăn mèo cho cô, quá đáng, nhưng Nguyễn Nặc cũng chỉ dám mắng trong lòng, lúc đối mặt với Từ Kha vẫn là bộ dạng yếu ớt. Nghe lời sẽ có cơm ăn. Một đám người giúp việc lần lượt bưng thức ăn lên, nhưng đều đặt ở trước mặt Từ Kha, Nguyễn Nặc cách anh rất xa, tất nhiên cũng cách thức ăn rất xa. Đến cuối cùng, trước mặt cô được đặt một chén cơm. Từ Kha không để ý đến cô, tự ăn của mình, Nguyễn Nặc nhìn bộ dạng nhã nhặn ăn cơm của anh thì đã sớm đói bụng. Cô dùng đũa đâm đâm cơm trắng trong chén, trong lòng thầm quyết định. Lúc ăn cơm Từ Kha hoàn toàn không thích nói chuyện nhưng hôm nay anh có chút nhịn không được. "Sao vậy, không phải mới vừa rồi còn trốn rất xa sao?" Nguyễn Nặc dời cái ghế đến gần anh, còn kéo chén cơm đến gần, cười một tiếng, nói: "Ăn chung với anh." "Không cần, cô trở về chỗ cũ đi." Nụ cười Nguyễn Nặc cứng lại, sao người này nói chuyện lại cứ thẳng như vậy, không để lại một chút đường sống nào. "Tôi muốn ăn thức ăn." Nguyễn Nặc nói thật. "Ừ." Nguyễn Nặc âm thầm ghi nhớ, ở trước mặt Từ Kha không cần nói lời dễ nghe, tốt nhất là có sao nói vậy. Lúc trước ở nhà Nguyễn Nặc cũng được ba mẹ dạy dỗ là ăn cơm thì ít nói, cho nên bữa cơm này, hai người yên tĩnh ăn cơm. Sau khi ăn uống no đủ, Từ Kha trở lại thư phòng xem tài liệu, Nguyễn Nặc thì ngồi ở cửa nhìn tuyết bên ngoài. Bây giờ cô thật sự giống như không có lựa chọn nào khác, nhìn Từ Kha không có ác ý với mình, ở lại chỗ này là lựa chọn tốt nhất. Nguyễn Nặc đón lấy bông tuyết, vừa rơi xuống tay cô đã biến thành nước. Bên ngoài thổi đến một trận gió lạnh lẽo, làm cho cô không nhịn được rùng mình một cái khép lại áo sơ mi. Khi cô ngẩng đầu lên, thấy có một bóng người đàn ông cầm dù từ từ đi trên con đường mòn phủ kín tuyết đến đây, sau lưng lưu lại một chuỗi dấu chân nhàn nhạt. Nguyễn Nặc thấy người này đi đến, cảm thấy mình ngồi ở đây không tốt lắm, vì vậy đứng lên. Người này cũng chú ý đến Nguyễn Nặc ở cửa, ôn hòa cười với cô một tiếng. Sau đó đứng dưới mái hiện gấp dù lại, phủi sạch bông tuyết dính trên người, lại đi về phía trước lần nữa. "Chào cô, tôi tên là Từ Lẫm." Anh ta tháo bao tay ra, lễ phép đưa tay về phía cô. "Xin chào, tôi tên là Nguyễn Nặc." Nguyễn Nặc cũng vươn tay cầm lấy tay anh ta. Vai nam chính trong truyện tranh, chính là Từ Lẫm. Tác giả có lời muốn nói:  Sau khi Nguyễn Nặc treo đèn lồng trong tay lên, Từ Kha liền ôm cô xuống. "Nghe nói mèo ngốc đều thích hoạt động khắp nơi."Từ Kha ôm cô vào trong ngực. Kiệt tác làm việc từ sáng sớm của cô là một đôi đèn lồng cùng với một bộ câu đối. "Em không phải là mèo ngốc." Nguyễn Nặc tức giận nhìn anh. Gần đây bên ngoài không được yên bình, chỉ có thể ở trong nhà. Để trong nhà có không khí năm mới, cô đã treo xong đèn lồng đã mua lên, rồi lại tìm giấy đỏ để Từ Kha viết chữ, sau đó dán lên. Cũng may tài thư pháp của anh cũng tạm được, chữ cũng không tệ lắm. Nhưng... "Mỗi năm có cá?" Nguyễn Nặc chỉ câu đối trên tờ giấy đỏ, nói: "Tại sao không phải là từ dư (nhiều) trong họ của anh. Có phải anh viết sai không?" * Dư ( nhiều) và ngư (cá) đồng âm với nhau. Từ Kha cũng ngẩng đầu nhìn một chút, "Nếu như lần sau em biến thành mèo mà không thích ăn cá, vậy anh sẽ đổi." Lúc này Nguyễn Nặc trở tay ôm anh:" Sao anh Từ có thể viết sai được, là em không biết chữ." Từ Kha chặn ngang bế cô lên, "Trở về từ từ dạy em biết chữ." "Hả?".