Nguyễn Nặc thử cựa quậy một chút, muốn rời khỏi vòng tay của anh.
Nhưng tay của anh lại đang giữ chặt lấy eo cô, không thể nhúc nhích được.
Có điều, hiện giờ cô bỗng nhiên lại nghĩ đến một chuyện khác.
“Từ Kha, tôi muốn có tiền.” Thiên kim của nhà họ Nguyễn mà lại lưu lạc đến mức phải đi đòi tiền của đàn ông, Nguyễn Nặc xấu hổ đến mức không ngóc đầu lên được.
Nhưng vừa rồi lúc ở quán cà phê, nếu không phải có Từ Kha ở đó thì cô sẽ rơi vào hoàn cảnh lúng túng là không có tiền trả.
Vì vậy lời này nhất định phải nói.
Từ Kha thấy lỗ tai cô vốn đã đỏ ửng giờ lại càng đỏ hơn nữa, liền đưa tay ra đụng vào cô một cái.
Nguyễn Nặc lập tức mẫn cảm mà tránh đi một chút, âm thanh càng lúc càng nhỏ: “Anh có thể cho tôi mượn trước được không?” Đợi sau này cô đi làm rồi sẽ trả.
Tuy rằng mỗi lần nói điều kiện với anh thì cô đều bị thiệt hại rất lớn, nhưng không có tiền thì ra ngoài không thể sống nổi, cô cũng không muốn mình bị ràng buộc trong nhà họ Từ.
“Đưa điện thoại ra.” Từ Kha nói.
Lấy điện thoại làm gì? Nguyễn Nặc khó hiểu, nhưng vẫn lấy điện thoại trong túi áo khoác ra đặt vào tay anh.
Từ Kha ấn tay vào vị trí mở khóa vân tay, màn hình lập tức sáng lên.
Sau đó anh lướt thêm một chút nữa rồi trả điện thoại lại cho cô: “Tài khoản riêng của tôi, em có thể tiêu tùy ý.”
“Cảm ơn.” Không biết vì sao khi nghe anh nói vậy có chút giống với giao dịch tình nhân mà cô đã từng nghe nói.
Nhưng những chuyện như vậy Nguyễn Nặc không làm được, vì vậy cô nói thêm một câu: “Sau này tôi sẽ trả lại anh.”
“Ừ.” Từ Kha cũng không có gì, bỗng nhiên buông tay thả lòng vòng ôm của cô.
Nguyễn Nặc lập tức đứng lên, đi đến bên cạnh.
“Hôm nay em phải ở lại đây, buổi tối mới quay về.” Từ Kha nói câu này xong thì lại bắt đầu xem tài liệu.
“Được.” Nguyễn Nặc rảnh rỗi không có việc gì làm liền tìm một chỗ mà ngồi xuống.
Cô vẫn đang mặc áo của Từ Kha, thỉnh thoảng lại ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt như có như không trên áo của anh.
Khác với mùi hương mà mỗi tối lúc đi ngủ cô ngửi được, không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy yên tâm.
Phía sau Từ Kha là một cửa sổ sát đất rất lớn, khiến người ta có thể nhìn thấy cảnh sắc ở bên ngoài không sót một thứ gì.
Cô đi tới sau ghế anh nhìn bầu trời đang u ám mờ mịt cùng với những tòa nhà cao tầng mà nó đang bao phủ bên dưới.
Bỗng nhiên, bên ngoài có những hạt mưa tí tách rơi xuống, bên ngoài cửa sổ thủy tinh bị dính nước mưa, chầm chậm tích tụ lại một chỗ rồi chảy xuống dưới.
Trong không trung dường như đang có một tầng sương mù.
Cảnh sắc vốn đang rõ rệt liền trở nên mơ hồ, một vẻ đẹp mịt mù tràn ngập khắp không gian.
Nguyễn Nặc xưa nay đều thích những ngày trời đổ mưa.
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, tâm trạng của cô dần dần trở nên tốt hơn.
Cô thổi một hơi lên lớp cửa sổ thủy tinh, dùng đầu ngón tay vẽ một cái mặt cười lên vùng hơi nước vừa mới tụ lại.
Cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị gõ hai tiếng.
Sau đó người đến từ từ vặn tay nắm cửa, mở cửa đi vào.
Nguyễn Nặc quay đầu lại nhìn, hóa ra là thư ký của Từ Kha mà cô đã gặp ở nhà ăn.
Âu Tề đang bưng trên tay một cốc sữa còn đang bốc hơi nóng: “Giám đốc Từ, sữa nóng đến rồi.”
Hóa ra là cô gái này muốn uống sữa.
Ban đầu anh ta còn tưởng là giám đốc nói nhầm rồi.
Anh ta làm thư ký mấy năm nay vẫn chưa bao giờ thấy giám đốc uống thứ này.
“Đặt lên bàn đi.” Từ Kha giống như đã mọc thêm mắt ở phía sau, đưa tay ra bắt ở phía sau một cái, kéo Nguyễn Nặc đến bên cạnh anh một cách chuẩn xác: “Uống.”
Cho cô hả? Trong khoang miệng của Nguyễn Nặc vẫn còn có vị của matcha, là do nụ hôn vừa rồi nên Từ Kha mới mang đến cho cô ư? Nghĩ đến đây, mặt của Nguyễn Nặc đỏ lên, vội vàng cầm sữa nóng lên uống.
Trong lòng Âu Tề thầm cảm thán, mình quả nhiên là không nhìn nhầm người, cô gái có thể ở lại trong nhà của giám đốc này thực sự không đơn giản.
Nhưng thân là thư ký của giám đốc, tuy rằng trong lòng anh ta có máu buôn chuyện, trên mặt vẫn phải giữ vững sự lạnh nhạt giống như sếp của mình.
“Giám đốc, xin hỏi bữa trưa của anh sẽ gọi hai phần sao?”
“Ừ, gọi theo khẩu vị của tôi.” Từ Kha ngẩng đầu lên nhìn qua Nguyễn Nặc đang uống sữa, khiến anh không khỏi nhớ đến bộ dạng uống sữa dê của cô lúc cô vẫn còn là mèo.
Ai, có chút hoài niệm dáng vẻ của mèo Xiêm rồi.
Cốc sữa này dần dần xua tan sự giá lạnh cuối cùng trong cơ thể, cả người đều trở nên ấm áp.
Nguyễn Nặc cầm cốc sữa đã uống xong, do dự một chút rồi hỏi: “Tôi mang đi rửa nhé.”
“Ra cửa rẽ trái.” Từ Kha nói ngắn gọn đơn giản.
“Được.” Vừa nãy lúc đi vào công ti, Nguyễn Nặc vẫn luôn tận lực dùng áo của anh để che cho mình, hạ thấp cảm giác tồn tại.
Cũng không chú ý đến xem tầng này có bao nhiêu người.
Khi cô mở cánh cửa này ra thì lập tức hối hận, bên ngoài có khoảng mười người, tất cả bọn họ đều đồng loạt nhìn về phía cô.
Nguyễn Nặc từ nhỏ đã được giáo dục rằng ở bên ngoài phải giữ vững được sự tự tin của cô chủ nhà họ Nguyễn, không được luống cuống tay chân.
Vì vậy cô vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến phòng uống nước.
Cô cẩn thận dùng nước nóng tráng qua một chút rồi mới đưa vào bồn rửa để rửa sạch.
Nhìn những chiếc cốc được đặt trên giá nhất thời không biết đặt chiếc cốc trong tay ở đâu.
Đang lúc nghi hoặc thì Âu Tề đi đến, căng thẳng nói: “Sao rửa cốc lại không gọi tôi?”
“Tôi uống xong thì nên đi rửa chứ? Nhưng cái cốc này nên đặt vào chỗ nào?” Nguyễn Nặc chỉ vào cái giá để cốc đã sắp chật kín.
“Việc này...” Không lẽ giám đốc không nói cho cô ấy biết sao? Âu Tề chỉ nghĩ đến khả năng này: “Đây là cốc của giám đốc, cô đặt lên bàn của anh ấy là được rồi.”
“A.” Tay của Nguyễn Nặc run lên.
Cũng may là ngón tay giữ lại được tay nắm của chiếc cốc, không đến mức khiến nó rơi xuống dưới.
“Tầng này không có cốc mới chưa dùng nên giám đốc mới đưa cốc của mình cho cô mượn.” Âu Tề vội vàng giải thích.
Không biết có bao nhiêu cô gái muốn tiếp cận giám đốc, thậm chí còn có một số đàn ông muốn đến gần.
Nhưng kết cục của những người này đều là bi kịch, chỉ có cô gái trước mặt này là có thể đến gần giám đốc đến như vậy, tại sao anh ta lại nhìn thấy sự thất vọng trong mắt của cô ấy nhỉ?
“Tôi biết rồi.” Nguyễn Nặc gật đầu.
Sau đó đi đến bên cạnh rót đầy nước ấm vào cốc rồi quay lại phòng làm việc.
Lúc vừa mới đi vào thì Từ Kha cũng vừa mới bỏ điện thoại xuống.
Nguyễn Nặc đặt cốc nước trong tay ra trước mặt anh: “Còn ấm đó.”
“Ừ.”
Lúc nãy cô vừa mới đi ra, Từ Kha liền nhìn thấy trong nhóm chat của công ti bỗng nhiên có người gửi tin nhắn đến.
Mộc Từ: Xem này, tôi gặp được chị gái bạch nguyệt quang rồi [đính kèm ảnh].
Vài giây sau.
Đối phương đã thu hồi một tin nhắn.
Nếu như là bình thường chắc chắn anh sẽ không gặp tin nhắn có nội dung như vậy.
Nhưng vừa rồi anh bỗng nhiên nghĩ đến việc hình như điện thoại của mình vẫn chưa có số của Nguyễn Nặc, đang chuẩn bị ghi chép thông tin thì nhìn thấy tin nhắn này.
Tin nhắn lóe lên vừa rồi hình như là con mèo ngốc đó, nhưng không nhìn rõ lắm.
Từ Kha: Gửi lại lần nữa.
Âu Tề: Giám đốc, gửi cái gì ạ?
Từ Kha: Tin nhắn vừa được thu hồi.
Không chịu được sự quyền uy của giám đốc, Mộc Từ vội vàng đánh chữ lại một lần nữa, rồi lại mắng mình một câu.
Sao lại nhìn nhầm nhóm vậy chứ?
Mộc Từ: Mau xem này, tôi gặp được chị gái bạch nguyệt quang rồi [đính kèm ảnh].
Từ Kha lặng lẽ mở tấm ảnh kia ra, không nhìn được rõ nhưng có thể nhận ra người trong màn hình chính là Nguyễn Nặc.
Cô đang mỉm cười với ống kính, một vài sợi tóc rơi xuống mặt, cười một cách vừa tự nhiên vừa ngọt ngào.
Sau đó anh dựa theo chữ trên bức ảnh này, lướt đến tin tức vừa rồi đang ở trên hot search.
Mèo của anh rơi vào tầm mắt của công chúng từ lúc nào vậy? Mà anh lại hoàn toàn không hay biết gì.
Lúc Nguyễn Nặc đặt cái cốc xuống, Từ Kha nắm lấy cổ tay của cô.
Nhưng bỗng nhiên lại nghĩ đến điều gì đó, rồi buông tay ra.
Hình như là anh đã đồng ý rồi.
Nguyễn Nặc không hiểu sao lại bị anh nắm tay một cái.
Nhưng nhìn sắc mặt của anh lại không dám nói gì, chỉ đành im lặng ngồi xuống một bên.
Từ Kha tìm được một người từ trong wechat, sau đó gửi đi một tin nhắn rồi đặt điện thoại sang một bên.
Không bao lâu sau, đối phương liền trả lời: Đã hoàn thành.
*
Từ Duy Du vẫn đang làm việc trong văn phòng.
Ra nước ngoài một tuần, văn kiện xếp thành đống khiến chị ấy xem đến nhức óc.
Bên ngoài truyền đến vài âm thanh gõ cửa, Kỳ Quân Sênh đi vào: “Giám đốc Từ, hot search của cô Nguyễn bị gỡ xuống rồi, trên mạng ngay cả hình của cô ấy cũng không có.”
“Cái gì?” Từ Duy Du khó hiểu.
Nguyễn Nặc vẫn chưa chính thức ra mắt, sao lại có người bắt đầu nhằm vào cô rồi: “Là ai?”
“Là giám đốc Từ.” Kỳ Quân Sênh nghiêm túc nói.
“Vớ vẩn.
Tôi nói với nhóm của cô ấy rằng nâng hot search lên, không phải là hạ nó xuống.” Từ Duy Du có chút nổi cáu.
“Ách, là em trai của cô.” Kỳ Quân Sênh giải thích.
“...”Từ Duy Du im lặng một hồi lâu: “Được rồi, anh ra ngoài trước đi.”
Từ Kha làm vậy không phải là có ý định tranh cãi với chị ấy hay sao? Nguyễn Nặc có một cơ hội lấy thiện cảm với người qua đường tốt như vậy, kết quả nó lại cho người rút hết lại toàn bộ.
Rõ ràng ban đầu cho Nguyễn Nặc chọn một cách thoải mái đến như vậy, vậy mà bây giờ lại ra tay can thiệp.
Kiêu ngạo đến mức như vậy.
Từ Duy Du nén nhịn tâm trạng của mình không đi tìm Từ Kha tranh luận.
Dù sao bản thân Nguyễn Nặc cũng muốn tiến vào giới giải trí, để xem xem lúc đó nó sẽ hối hận đến mức nào.
*
Đến giờ ăn trưa, Nguyễn Nặc theo Từ Kha xuống nhà ăn riêng.
Nhân viên ở tầng trên cùng sớm đã tan làm rời đi rồi.
Cô đi lại cũng dễ chịu hơn một chút.
Cả ngày hôm nay cô cũng không đói lắm.
Có điều nhìn thấy màu sắc mê người của bít tết, cô vẫn ăn thêm vài miếng.
Lúc cô vừa đến thế giới này liền bị đói vài ngày, lại ăn thức ăn cho mèo trong một thời gian.
Nguyễn Nặc cảm thấy hiện giờ được ăn thức ăn của con người thực sự là một điều rất vui vẻ.
Vì vậy mỗi bữa cơm cô đều ăn hơn rất nhiều so với thế giới cũ, nhưng ngày nào cô cũng đều lên cân xem thử, không hề tăng lên chút nào.
Điều này khiến cho Nguyễn Nặc liên tưởng đến đặc điểm của mèo Xiêm, chính là khó mà nuôi đến béo ú, duy trì dáng người rất tốt.
Đến đây có thể ăn uống thả ga mỗi ngày mà không béo, đây là điều mà Nguyễn Nặc vô cùng hài lòng.
Nguyễn Nặc cố gắng ăn hết hai phần ba miếng bít tết rồi dừng lại, thực sự là no đến không nuốt nổi nữa rồi, cầm cốc nước anh đào bên cạnh lên uống.
Uống một chút nước chua chua ngọt ngọt vào, dạ dày của cô liền dễ chịu hơn.
Từ Kha vẫn đang ăn.
Lúc ăn uống vẫn luôn duy trì sự tao nhã.
Bình thường lúc ăn cháo anh còn giữ phép tắc chứ đừng nói đến đồ Tây luôn rất chú trọng lễ nghi này.
“Nguyễn Nặc, em nhìn đủ chưa?” Từ Kha vẫn còn đang cắt bít tết bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô.
Nguyễn Nặc vội vàng buông ống hút ra: “Tôi...tôi chỉ tùy tiện xem một chút thôi.”
Nguyễn Nặc nhớ rằng lúc ở trước mặt anh phải nói những lời vô cùng thật lòng.
Từ Kha nhìn cô, bỗng nhiên nhớ đến nụ cười trong bức ảnh đó của cô, hình như cô còn chưa bao giờ cười với anh như vậy.
Tốt xấu gì anh cũng là người đang nuôi cô chứ?
“Nguyễn Nặc, cười.” Từ Kha nhìn chằm chằm vào cô.
“Hả?” Sao đột nhiên lại muốn cô cười? Nguyễn Nặc không theo kịp dòng suy nghĩ của anh, nhưng vẫn kéo kéo khóe miệng một chút, lộ ra một nụ cười.
Từ Kha đưa tay ra nhéo nhéo mặt của cô: “Xấu.” Hoàn toàn khác với trong ảnh.
Nguyễn Nặc bị anh nhéo xong, cơ thể hơi nghiêng về phía sau duy trì khoảng cách an toàn với anh, sợ anh lại nhéo mình: “Là anh bắt tôi cười mà, cười xong rồi lại chê tôi xấu.”.
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
48 chương
17 chương
15 chương
77 chương
11 chương