Từ Kha cũng không để ý người phụ nữ sắp dán lên người mình kia mà anh đi thẳng về phía Nguyễn Nặc.
Người phụ nữ muốn đến gần Từ Kha là Trương Nghiên.
Trước đây bởi vì có bà hai Từ làm mối nên cô ta đã gặp mặt Từ Kha một lần.
Mặc dù lúc gặp mặt anh vẫn luôn lạnh lùng nhưng cô ta lại có thiện cảm với anh một cách khó hiểu.
Mới vừa rồi thấy được Từ Kha dừng trước mặt mình, cô ta cho là đang đợi mình, nào biết lúc tiến lên đón lại xảy ra một màn lúng túng như vậy.
Trương Nghiên híp mắt lại, không vui nhìn cô gái đừng đằng xa không dám tiến lên kia.
Bộ dạng hồ ly tinh.
Nguyễn Nặc thấy Từ Kha đi đến, mới biết mình đã hiểu lầm anh với người phụ nữ mới vừa rồi, vì vậy cô vội vàng đi tới bên cạnh anh.
"Tôi tưởng là anh đang đợi cô ấy." Nguyễn Nặc tự giác kéo lấy cánh tay của anh.
"Không quen." Đối với những chuyện mà mình không chú ý, Từ Kha phát huy thật tốt trí nhớ không tốt của mình.
Trương Nghiên sững sờ nhìn bọn họ đi ngang qua mình, bàn tay từ từ nắm thành quyền.
Sau khi bình tĩnh, cô ta cầm điện thoại lên, bấm gọi, "Giúp tôi điều tra một chút, bạn gái mà Từ Kha dẫn đến là ai." Chờ sau khi cô ta tắt điện thoại, mới chậm rãi đi vào hội sở.
Nguyễn Nặc đi theo Từ Kha vào một phòng bao sang trọng.
Nơi này chắc là hội sở tư nhân cao cấp.
Cô chưa từng đến nơi như thế này, nhìn từng đôi nam nữ ngồi chung một chỗ kia, Nguyễn Nặc có chút sợ hãi, nhưng nghĩ lại nhân vật phản diện lớn nhất trong tiểu thuyết đang ở bên cạnh, cô dần dần an tâm lại.
Hừ, ai có thể hung dữ vượt qua tên bạn trai giả này của cô!
Từ Kha liếc nhìn xung quanh, cuối cùng anh đi tới ngồi xuống bàn có Chiêm Lễ Sênh.
Chiêm Lễ Sênh vừa nhìn thấy bọn họ liền lập tức vẫy tay ra hiệu.
Lần đầu tiên anh ta thấy Từ Kha dẫn bạn gái đến tham dự, đã sớm muốn nhìn xem là thần tiên phương nào có thể thu phục được Từ Kha này.
Tại sao lại là cô ấy?
"Cô..." Chiêm Lễ Sênh trợn mắt nhìn Nguyễn Nặc, nhưng trường hợp này lại không thích hợp để nói chuyện, cho nên anh ta cố gắng nhịn lại sự tò mò trong lòng: "Cô tên là gì?"
Nguyễn Nặc trả lời: "Nguyễn Nặc."
Từ Kha nói: "Nguyễn Bánh Bao."
Nguyễn Nặc lập tức nhăn mày nhìn anh, còn dùng tay nhéo mặt mình một cái, mặc dù có chút bụ bẫm nhưng không đến nổi thành bánh bao.
"Tôi không phải là bánh bao."
Chiêm Lễ Sênh nghe được câu "Nguyễn Bánh Bao" của Từ Kha thì không nhịn được bật cười, đưa tay đến trước mặt Nguyễn Nặc, "Tôi tên là Chiêm Lễ Sênh, chúng ta đã gặp nhau rồi."
Đã gặp rồi? Nguyễn Nặc không có ấn tượng gì với anh ta, nhưng cô vẫn lễ phép đưa tay ra cầm tay anh ta, "Chào anh."
Chiêm Lễ Sênh còn tưởng rằng phụ nữ quyến rũ trưởng thành mới có thu phục được Từ Kha, nhưng không ngờ anh lại chọn thích một cô gái thanh thuần như vậy.
Từ khi Từ Kha tiến vào mấy người phụ nữ bên trong phòng bao bắt đầu bàn tán, Lâm Mân Văn chính là một trong số đó.
Cô ta xuất thân từ giới người mẫu, bởi vì muốn tìm một tên nhà giàu làm chỗ dựa, lăn lộn mấy cái chương trình mới miễn cưỡng có chút nổi tiếng.
Tên nhà giàu bao dưỡng cô ta là một tên đàn ông già hơn năm mười tuổi, cô ta thật sự đã chịu đủ mùi trên người của ông ta rồi.
Tại sao đều cùng làm nghề này, cô gái kia lại có thể leo lên được tổng giám đốc Từ.
Mục đích cô ta đến nơi này chính là muốn tìm một nhà chồng.
Trước kia cho là tổng giám đốc Từ này không gần nữ sắc cho nên không dám đến gần, bây giờ nhìn lại, anh cũng không lãnh đạm như trong lời đồn.
Nghĩ như vậy, mục tiêu của Lâm Mân Văn từ từ cố định trên người Từ Kha.
Tất nhiên muốn tìm chồng phải tìm nhà tốt nhất.
Cô ta cầm ly rượu vang đế cao đi tới chỗ Từ Kha.
Bởi vì Từ Kha ngồi bên ngoài ghế sa lon, mà bên cạnh anh lại là Nguyễn Nặc, cho nên cô ta chỉ có thể ngồi đối diện anh.
"Tổng giám đốc Từ, chào anh, em tên là Lâm Mân Văn, trước đó may mắn gặp anh một lần ở công ty." Lâm Mân Văn đưa ly rượu về phía trước, muốn mời anh một ly.
Ngay cả liếc mắt nhìn cô ta Từ Kha cũng lười.
Nếu như bình thường anh sẽ trực tiếp để cho người phụ nữ không biết điều này cút đi, nhưng bây giờ đột nhiên anh muốn biết bé con mềm như bánh bao này sẽ giải quyết như thế nào.
Ngón tay thon dài nhéo một cái lên cánh tay nhỏ trắng nõn của người bên cạnh.
Nguyễn Nặc nhìn về phía anh, lại nhìn rượu vang đưa tới trước mặt anh, "Tôi không uống rượu."
Lâm Mân Văn nghe được những lời này, tay run một cái, dựa vào đàn ông kiếm sống mà không biết bồi rượu, giá trị con người của cô gái này đúng là cao.
Cho đến khi thấy khuôn mặt ngày càng nghiêm túc hơn của Từ Kha ở đối diện, lúc này Nguyễn Nặc mới kịp phản ứng, cô phải làm việc.
Nguyễn Nặc cầm lấy ly rượu vang mà mới vừa rồi người phục vụ đưa tới cho mình rồi cụng ly với ly rượu đưa tới kia một cái, cũng coi như đã đáp lại rồi, sau đó cô thả ly rượu xuống bàn.
"Được rồi, cô uống đi." Nguyễn Nặc hơi nghiêng đầu dựa vào vai Từ Kha, hài lòng nhìn vẻ mặt Lâm Mân Văn càng càng khó coi.
Ngón tay cầm ly rượu của Lâm Mân Văn trở nên trắng bệch, rõ ràng là cô ta mời rượu tổng giám đốc Từ, dựa vào cái gì cô gái này lại cụng ly với cô, hơn nữa còn không uống một chút nào.
"Tổng giám đốc Từ..." Lâm Mân Vân vẫn chưa từng bỏ ý định muốn nói chuyện với Từ Kha, nếu như anh có thể cảm động bởi sự kiên trì của cô ta, như vậy bây giờ chịu tủi thân cũng không là gì.
"Từ Kha." Nguyễn Nặc ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói mềm nhũn, "Trước đó anh đã đồng ý với tôi ba điều kiện, anh còn nhớ không?"
"Ừ." Anh càng thích giọng nói vốn có của Nguyễn Nặc hơn là giọng nói giả bộ nhõng nhẽo của người phụ nữ mới kia tới.
Từ Kha rất tò mò, bé bánh bao này muốn làm gì.
"Đầu tiên, mèo nhà anh cần có một giá leo mới." Cô giơ một ngón tay ra.
"Mua."
"Sau đó, mèo sợ lạnh, tốt nhất trên đất phải phủ kín thảm nhung mềm mại." Cô giơ ngón tay thứ hai lên.
Từ Kha nghe yêu cầu của cô, ngón tay cầm một lọn tóc của cô để trước mũi ngửi một cái, nói: "Mua."
""Cuối cùng, tôi không muốn gặp lại người này đâu." Nguyễn Nặc vươn ngón tay thứ ba ra, khóe mắt liếc nhìn Lâm Mân Văn đã hoàn toàn dại ra kia.
Từ Kha nắm lấy tay cô, nói: "Bảo cô ta cút là được."
Lúc này Lâm Mân Văn mới kịp phản ứng, cô ta chỉ muốn leo lên ánh hào quang phía sau vị tổng giám đốc Từ này nhưng lại quên thủ đoạn độc ác của người trước mắt.
"Tôi..." Lâm Mân Văn cũng không ngồi yên được nữa, cô ta đứng lên chuẩn bị rời đi.
"Có phải cô không hiểu ý chữ cút này không?" Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đi đến, trên mặt vẫn luôn mỉm cười nhìn về phía Từ Kha, "Lão Từ đến rồi."
Nguyễn Nặc nhìn một cái, lập tức nhận ra người này là nhân vật nào trong tiểu thuyết.
Bởi vì, mức độ nhận ra của người này quá cao.
Trong tiểu thuyết, Sở Từ chính là một người phóng đãng không kiềm chế được, biểu hiện cụ thể là quần áo xốc xếch.
Mỗi lần thấy anh ta là thấy cổ áo sơ mi không được bẻ gọn cùng với cách xưng hô mà anh ta gọi Từ Kha, không thể nhận sai được.
"Vậy tôi đi đây." Lâm Mân Văn cũng biết người trước mặt là ai, Sở Từ chính là ông chủ của hội sở tư nhân này, đắc tội anh ta thì sau này đều không thể đi vào những hội sở khác.
"Xem ra ngay cả lỗ tai cô cũng không dùng được." Sở Từ giơ tay lên ngăn trước mặt Lâm Mân Văn.
Nguyễn Nặc nhớ, mặc dù thủ đoạn của người Sở Từ này kém hơn Từ Kha một chút nhưng cũng là một người tàn nhẫn.
Không cho Từ Mân Văn kia có thời gian phản ứng lại, bốn vệ sĩ đã đi đến trực tiếp túm lấy cô ta ném ra ngoài.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều liếc nhìn về phía này.
Nguyễn Nặc lập tức cúi đầu chơi đùa ly rượu vang trong tay, cố gắng làm cho mình trở thành người tàng hình..
Truyện khác cùng thể loại
142 chương
48 chương
17 chương
15 chương
77 chương
11 chương