<img src="https://img./pp./ppcom/public/images/storyimg/20220121/sau-khi-xuyen-khong-toi-van-la-nguoi-thay-the-55-0./pppng" data-pagespeed-url-hash=1543817896 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Ngày hôm sau, lúc Diệp Nhược Phi và Thiên Thiên sắp xếp xong mọi thứ trở lại nhà của đại phu thì đã là gần trưa, Tiểu Tam đã được chăm sóc dùng bữa xong xuôi.
Hiện tại vì bị thương nên cậu nhóc chỉ được ăn đồ thanh đạm, còn luôn phải nằm sấp, nếu ngồi thì cũng phải có người đỡ bên cạnh, không thể dựa vào bất cứ cái gì, một bộ dáng rất cực khổ, mới qua có một đêm mà trông đã tiều tụy hẳn đi.
Diệp Nhược Phi việc đầu tiên chính là hỏi đại phu xem lúc tỉnh lại tâm trạng của Tiểu Tam ra sao, đáp án nhận được chính là cậu nhóc vẫn luôn im lặng.
Hắn nghe mà đau lòng không thôi, Thiên Thiên bây giờ đang ngồi bên cạnh giường đỡ lấy Tiểu Tam cùng ngồi dậy nói chuyện, thế nhưng mà trong suốt quá trình nó vẫn không hé một lời nào, hai mắt cụp xuống vô thần, ngay cả chớp cũng không chớp.
Xem ra cú sốc này không dễ dàng vượt qua tí nào.
Thở dài, Diệp Nhược Phi nhận lấy chén thuốc trong tay đại phu, hỏi: "Vết thương trên lưng sẽ không để lại di chứng gì chứ?"
Đại phu liếc nhìn Tiểu Tam một cái, trong lòng không khỏi cảm thông cho đứa nhỏ mới mười mấy tuổi đầu đã phải chịu cảnh tang thương, sau đó mới nhìn Diệp Nhược Phi: "Mấy mũi tên đâm vào có chút sâu, nhưng mà không ảnh hưởng nhiều, chỉ cần không động mạnh là được.
"
Diệp Nhược Phi gật đầu, xoay người bước tới ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Tam, nhẹ giọng nói: "Tiểu Tam, uống thuốc thôi.
"
Nghe thấy giọng hắn, Tiểu Tam chậm rãi ngẩng đầu, rồi lại chậm rãi gật một cái, không có một chút tinh thần nào.
Diệp Nhược Phi giúp nó thổi nguội rồi múc một muỗng đưa tới bên miệng, Tiểu Tam ngoan ngoãn hệt như một con rối, há miệng uống vào, ngay cả lông mày cũng không động, giống như không hề cảm thấy vị thuốc đắng.
Chầm chậm đút xong chén thuốc, Diệp Nhược Phi lại lấy từ trong tay áo ra một viên kẹo, nhìn Tiểu Tam nói: "Có cảm thấy đắng không? Đắng thì ăn kẹo nhé.
"
Nói rồi bóc vỏ đưa tới miệng cậu nhóc, Tiểu Tam ăn xong lại được Thiên Thiên đỡ nằm xuống.
Y nhìn Diệp Nhược Phi thở dài, nhỏ giọng nói: "Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi sợ thằng bé sẽ trầm cảm mất.
"
"Ừ.
" Diệp Nhược Phi xoa ấn đường, "Tuổi còn quá nhỏ để phải chịu một việc như thế.
"
Thật ra thì đối với việc nơi mình sống chỉ trong một thời gian ngắn ngủi bị sát hại toàn bộ, ngay cả người trưởng thành cũng sẽ không thể nào chịu nổi, huống chi Tiểu Tam mới có mười hai mười ba tuổi, tâm lý còn quá non nớt để có thể chống chọi được.
Giờ chỉ có thể tận lực chăm sóc, đợi đến khi vết thương trên người cậu nhóc lành lại toàn bộ xem có thể biến chuyển phần nào hay không.
Hai người vẫn tiếp tục để Tiểu Tam ở nhờ nhà đại phu, sau đó rời khỏi trở về khách điếm.
Lúc về đến nơi, thị vệ Giáp liền đi đến nói: "Quốc sư, công tử, vương gia đang trên đường đến đây ạ.
"
Thiên Thiên ngạc nhiên: "Vương gia?"
"Vâng.
" Thị vệ Giáp gật đầu, "Khi nãy có tin báo đến, nói bên phía bệ hạ đã biết chuyện thành Phong Châu, cho nên sai vương gia dẫn binh đến tiếp viện.
"
Thiên Thiên và Diệp Nhược Phi nhìn nhau, quả nhiên tình báo của triều đình lúc nào cũng nhanh nhạy như thế.
"Như vậy cũng tốt, để cho binh lính đến thành Phong Châu trấn áp đám người kia lại, đỡ để có ngày chúng chạy ra ngoài.
" Diệp Nhược Phi nhíu mày nói.
Nếu như may mắn tìm thấy thi thể của Ôn đại nhân, thì bọn họ có thể giúp Tiểu Tam an táng người thân duy nhất của mình, để Ôn đại nhân có được một nơi an nghỉ.
Vốn dĩ hành trình từ Tây Nam về kinh thành chỉ mất có hai ngày, nhưng vì có chuyện này xảy ra cho nên chắc chắn không thể trở lại nhanh được nữa.
Thảo dược trong hòm của Diệp Nhược Phi ngày hôm qua cũng đã đưa hết cho đại phu, bây giờ chỉ còn lại độc dược, vì thế nếu như có ai đó trong đoàn đột nhiên phát bệnh ở thời điểm này, chỉ sợ không cách nào chữa được.
Chỉ mong chuyện này nhanh chóng qua đi, bởi nếu truyền ra bên ngoài, chắc chắn người dân Thiên Quốc sẽ hoảng loạn.
Diệp Nhược Phi vào phòng của mình, ngồi bên bàn nhìn chung trà thở ra một hơi.
Dạo này thở dài nhiều thật.
____________________
Hồi trước thì mấy tháng có khi gần nửa năm mới ra một chương, vậy mà dạo này cứ cách hai ba ngày là lại ra chương mới, tui cảm thấy mình sắp tẩu hỏa nhập ma cmnr @[email protected] Cho nên các tình iu có thương tui thì hãy vote và cmt để tui có động lực với huhu :>
Nói chứ truyện sắp được 10k view rồi á, mừng ghê @^_^@.
Truyện khác cùng thể loại
392 chương
20 chương
7 chương
98 chương
25 chương
65 chương
10 chương