Có lẽ là do may mắn, suốt chặng đường tiếp theo đoàn người Diệp Nhược Phi chẳng gặp bất cứ trắc trở nào nữa, nhưng kỳ lạ bọn họ cũng chẳng nhìn thấy một ngôi làng nào trong khu rừng này cả, có chút khó hiểu nhưng mà họ cũng không muốn để ý nhiều đến vậy, tất cả xốc lại tinh thần tiến bước về phía biên giới Tây Nam. Ở trên đường cũng không dừng qua thôn làng thành trấn nào, vì thế buổi chiều ngày hôm sau liền đến nơi. Thành Phong Châu chính là thành lớn nhất ở Tây Nam, tuy nhiên thì dân số cũng chỉ mới bằng một nửa Thanh Dương Thành mà thôi, nhìn chung cũng chỉ có chưa tới hai mươi ngôi nhà gộp lại. Hẻo lánh đến lạ. Ngay sau khi nghe tin đoàn người của triều đình đã đến nơi, tri huyện nơi này liền dẫn theo người chờ sẵn ở trước cổng thành. . Lúc xuống xe ngựa, Diệp Nhược Phi đã có chút bất ngờ vì hoàn cảnh sống ở nơi này, nhìn ai cũng thấy gầy gò trơ cả xương, có rất ít những thanh niên có da có thịt hơn một chút, hẳn cũng là do thường xuyên làm sinh ý bên ngoài. Tri huyện khách sáo vài câu rồi sau đó mới dẫn mọi người vào trong thành. Cũng bởi vì thành Phong Châu thật sự rất nhỏ, cuộc sống thiếu thốn nên ngay cả khách điếm cũng chẳng có, chỉ có một gian nhà nhỏ để cho những người lang bạc ghé dừng chân mà thôi. "Thật ngại quá, các vị đại nhân mệt mỏi đường xa đến đây mà lại chẳng thể thiết đãi chu toàn được. Xin hãy lượng thứ cho." Tri huyện Ôn Triệu Linh dáng người gầy gò hơi khom lưng nói. "Không sao đâu, chúng tôi không để ý." Thiên Thiên cười nói. "Vâng." Ôn Triệu Linh nói, sau đó mới sai người dọn ra một mâm cơm thanh đạm, "Các vị cứ việc nghỉ ngơi, hạ quan cáo lui trước." Nói xong liền lui ra ngoài, khép cửa. Diệp Nhược Phi gắp một miếng cải trắng cho vào miệng, nhai xong liền cảm thán: "Đúng là một nơi nghèo nàn." Thiên Thiên nhìn hắn, nói: "Nơi này ở biên giới xa kinh thành, lại còn gần biển, có lẽ hải sản sẽ phong phú, nhưng mà mỗi lần lũ lụt cũng bị tổn thất rất nhiều." Diệp Nhược Phi nghe vậy nhịn không được thở dài: "Đúng là không giống thời của chúng ta nhỉ. Những nơi gần biển tuy không giàu lắm nhưng cũng không đến mức như thế này." Ở nơi này cho dù có thể vận chuyển cá tôm vào các thành trấn lớn để buôn bán thì cũng không có cách nào bảo quản tốt được, chưa kể đến đi đường mất nhiều ngày, đến khi vào được nơi đông người thì có lẽ số tôm cá đó cũng không thể dùng được nữa. "Chờ đến khi tu sửa lại bờ đê xong chúng ta sẽ xin ý chỉ của hoàng thượng mang lương thực tiếp tế cho nơi này." Thiên Thiên nói, "Ăn nhanh một chút, lát nữa chúng ta đi xem xét tình hình bên ngoài." "Ừ." Diệp Nhược Phi ừ một tiếng, lại cúi đầu ăn cơm. . Sau khi giải quyết xong vấn đề cơm nước, cả hai người liền theo Ôn Triệu Linh đi đến bờ đê. Dọc đường đi có rất nhiều người dân tò mò nhìn bọn họ, một phần bởi vì dung mạo cả hai rất giống nhau, phần còn lại chính là vì vẻ ngoài của bọn họ rất sạch sẽ, trông rất giống người giàu có. "Bởi vì đê bị sạt lở khá nặng nên khi thủy triều dâng lên sẽ tràn vào những ruộng rau ở gần đó, có rất nhiều gia đình vì vậy mà không có đủ lương thực dự trữ. Mùa đông vừa rồi đã có vài người chết đói." Ôn Triệu Linh vừa đi vừa nói đại khái về tình huống gần đây, khuôn mặt phúc hậu trông buồn bã hốc hác thấy rõ. Ôn Triệu Linh là một vị quan cao tuổi liêm khiết, trước đây thi đỗ khoa Hương được Âu Dương Mặc giữ lại bài thi khen ngợi rất nhiều, nhưng vì làm người quá mức mờ nhạt cho nên không bao lâu hoàng đế trẻ liền quên mất trong triều có vị quan này. Lúc thấy tên cũng không nghĩ nhiều liền phân tới làm tri huyện ở thành Phong Châu nghèo nàn này. Âu cũng là do duyên phận. Thiên Thiên nhìn lão, lên tiếng: "Đê này đã sạt lở hơn hai tháng, tại sao các ngươi lại chậm trễ việc dâng tấu chương cho hoàng thượng?" Nghe thấy việc này, Ôn Triệu Linh cũng tỏ ra khó hiểu: "Bẩm Quốc sư, hạ quan từ khi biết được đê điều xảy ra vấn đề đã liền đề tấu sớ dâng lên trên. Chỉ là không biết tại sao suốt hai tháng đều không có tin tức." "Hửm? Có chuyện này à?" Thiên Thiên xoa cằm nghi hoặc. "Hạ quan chờ đợi rất lâu, rốt cuộc cũng chờ tới ngày hôm nay." Trong giọng nói của Ôn Triệu Linh phảng phất một tiếng thở phào. "Chúng ta sẽ cố hết sức." Thiên Thiên một mặt nghiêm túc. Ôn Triệu Linh nghe vậy chắp tay: "Đa tạ Quốc sư, người dân nơi đây sẽ biết ơn ngài rất nhiều." Thiên Thiên mỉm cười đỡ lấy lão. Diệp Nhược Phi ôm hòm thuốc đi bên cạnh từ nãy đến giờ vẫn luôn quan sát khung cảnh xung quanh. Đúng như những gì hắn được biết trước khi lên đường, nơi này đang có dịch bệnh. Nãy giờ quan sát hắn có để ý, khá nhiều người dân ở trên cổ có nổi lên một khối u kỳ lạ, còn có một số có biểu hiện rất khác thường. Diệp Nhược Phi nghi hoặc nhíu mày, nghĩ rằng bản thân nên làm cái gì đó. Vì thế, hắn bước lên trước nói một tiếng cho Thiên Thiên cùng Ôn Triệu Linh, sau đó liền ôm hộp thuốc đi về một phía, muốn tìm người xem bệnh. "Diệp công tử." Phía sau vang lên tiếng gọi. Diệp Nhược Phi quay đầu, phát hiện thư đồng bên cạnh tri huyện không biết sao lại đi theo mình rồi. "Diệp công tử, Ôn đại nhân sợ ngài bất tiện trong công việc nên bảo nô tài đến phụ giúp." Thư đồng lễ phép cười, lúm đồng tiền bên má như ẩn như hiện, trông hiền lành vô cùng. Diệp Nhược Phi nhìn cậu nhóc thấp hơn mình một cái đầu, lên tiếng hỏi: "Ngươi tên gì?" Thư đồng đáp: "Nô tài tên Tiểu Tam ạ." Phụt... Diệp Nhược Phi nhanh chóng cắn chặt quai hàm.  Nương a, đừng có cười! "Ngươi...!bao nhiêu tuổi rồi? Tên là do cha mẹ đặt sao?" Thật vất vả nghẹn trở vào, hắn lại hỏi. Tiểu Tam tính tình điềm đạm đáng yêu, cũng không nhìn ra biểu hiện của người trước mặt có gì kỳ quái, được hỏi liền tươi tắn đáp lại: "Nô tài năm nay mười bốn tuổi. Còn tên a, tên là do Ôn đại nhân đặt cho, nô tài từ nhỏ đã được ngài ấy nhặt về nuôi." "Thế à." Mới mười bốn, nhỏ hơn hắn tận mười một tuổi. Tiểu Tam, vị tri huyện đại nhân này thật sự rất biết cách đặt tên nha. Diệp Nhược Phi nhìn thân thể đơn bạc của cậu nhóc, không khỏi cảm khái, thời điểm tuổi ăn tuổi lớn mà lại phải sống trong hoàn cảnh cơm không no mặc không ấm này. Lại nhìn nét vô ưu trên khuôn mặt non trẻ kia, trong lòng đột nhiên thổn thức. "Ngươi ở nơi này cực khổ như vậy, đã bao giờ nghĩ muốn rời đi chưa?" Hắn vừa đi vừa hỏi. "Không ạ." Tiểu Tam thẳng thắn vô cùng, "Nô tài mang ơn nuôi nấng của Ôn đại nhân, ở trong lòng đã thề là ngài ấy ở đâu nô tài ở đấy. Hơn nữa người ở nơi này rất tốt, tuy có chút khổ nhưng mà mọi người luôn giúp đỡ nhau, nô tài thích nơi này." "Ừm." Diệp Nhược Phi gật đầu. Tâm tính đứa trẻ này thật tốt, xem ra tri huyện đại nhân thật sự rất chăm lo cho nó. Hai người ngươi một câu ta một câu rất nhanh liền tìm thấy người cần xem bệnh. Đó là một nam tử đang vác cuốc trên người, dường như là vừa đi làm trở về, nhưng đột nhiên giữa đường lại lảo đảo ngã xuống ôm lấy bụng, cả người run rẩy đến lợi hại, sắc mặt khó chịu đến cực điểm. Diệp Nhược Phi thấy thế liền nhanh chóng đưa hòm thuốc cho Tiểu Tam giữ, bản thân thì chạy đến đỡ người. Người dân xung quanh thấy có việc cũng liền trợ giúp, có người dọn ghế cho nam tử nằm xuống, có người thì lấy khăn ướt mang tới. "Ngươi không sao chứ? Sao đột nhiên ngã ra thế này?" Phụ nhân mang khăn ướt đến tỏ vẻ lo lắng. Nam tử cắn răng không nói nên lời, sắc mặt tái nhợt. Phải qua một lúc lâu sau mới dần dần bình phục, y thở dốc nói: "Ta không sao...!lúc nãy không hiểu sao bụng tự dưng đau quặng lên, may mà có mọi người. Đa tạ." "Ầy, không sao thì tốt, làm mọi người sợ hết cả hồn." Phụ nhân thở phào. Diệp Nhược Phi bước tới ngồi xổm xuống lật cổ tay nam tử ra bắt mạch. "Ngươi là..." Nam tử nhìn người một thân y phục đẹp đẽ đột nhiên xuất hiện, thắc mắc không thôi. Phụ nhân liền lên tiếng: "Đây là người mà triều đình phái tới giúp chúng ta tu sửa bờ đê." "Thật sao?" Nghe vậy, khuôn mặt nam tử hiện lên nét vui mừng, "Vậy thì tốt quá rồi, ruộng rau nhà ta sẽ không bị thủy triều làm cho hư hại nữa." "Ừ ừ." Phụ nhân mỉm cười. Diệp Nhược Phi sau khi bắt mạch xong thì khuôn mặt có chút đăm chiêu. Hắn lên tiếng hỏi nam tử còn đang chìm trong vui vẻ kia: "Huynh cho ta hỏi, lúc bình thường có hay đột nhiên bị như vậy không?" Nam tử thấy thiếu niên dáng vẻ nghiêm túc, không tự chủ được thu lại nụ cười trên miệng, đáp: "Ngẫu nhiên lâu lâu sẽ bị." "Có phải đột ngột cảm thấy ớn lạnh, mệt mỏi, đau bụng hay không?" Diệp Nhược Phi lại hỏi. "Đúng vậy, làm sao ngươi biết?" Nam tử tỏ vẻ ngạc nhiên. Diệp Nhược Phi không trả lời y, chỉ tiếp tục: "Có cảm thấy buồn nôn hay đau đầu không? Những triệu chứng này bắt đầu xuất hiện từ bao giờ?" "...!Có đau đầu, thỉnh thoảng đau quá cũng sẽ buồn nôn...!Ta bị như vậy từ hồi ba tuần trước thì phải." Nam tử trong lòng có chút bất an. Nghe xong, sắc mặt Diệp Nhược Phi càng khó coi. Hắn liên kết lại những thông tin mà nãy giờ nam tử nói, cùng với những hình ảnh bản thân quan sát thấy từ nãy đến giờ của những người dân. Liên kết xong xuôi, trong lòng hắn thầm than không tốt. "...!Diệp công tử, có gì nghiêm trọng sao?" Tiểu Tam ôm hòm thuốc ngồi xổm bên cạnh hắn, khuôn mặt lo lắng. Diệp Nhược Phi bỗng ngẩng đầu, hỏi những người đứng xung quanh: "Có phải rất nhiều người trong thành đã hoặc đang bị như thế này?" Người xung quanh có chút ngơ ngác, nhưng nghe hắn hỏi thì cũng trả lời. Phụ nhân đứng gần nhất nói: "Đúng là như vậy, nhưng chúng ta cũng không xem trọng lắm. Chẳng lẽ có chuyện gì sao?" Diệp Nhược Phi đứng dậy, khuôn mặt nhỏ căng thẳng vô cùng. Hắn nói: "Dịch bệnh này vô cùng nguy hiểm."