Diệp Nhược Phi ngồi trong xe ngựa cùng với Thiên Thiên, vô cùng vô cùng có cảm xúc muốn quỳ lạy cái vị đang ngồi trên ngai vàng tại kinh thành kia. Thế này mà nói là chỉ đưa vài người theo để bảo vệ ư? "Vài người" này đem ra chiến trường dàn 7749 cái trận pháp thiên la địa võng người ta còn cảm thấy hợp lý hơn a! Chỉ là từ thủ đô đi ra tỉnh khác thôi không phải sao, cần gì lắm người phiền phức vậy chứ! Càng nhiều người càng nhiều miệng ăn có biết không. Lúc tới nơi còn không biết có đủ chỗ ở hay không nữa. Quốc sư đại nhân ngồi bên cạnh nhìn người anh em của mình sắc mặt hầm hố cắn hạt dưa, không khỏi dở khóc dở cười, cũng có thể hiểu được tâm trạng của hắn lúc này. Vốn dĩ lúc đầu chỉ định mang vài ám vệ mà thôi, nhưng đột nhiên Âu Dương Kỳ nhớ ra lộ trình tới Tây Nam có một đoạn phải đi ngang Miêu Cương. Với tâm trạng thấp thỏm trong lòng, Âu Dương vương gia quyết định bẩm chuyện này lên hoàng huynh của mình. Kết quả một đoàn người liền biến thành một đoàn quân. Đối với sự việc này, Thiên Thiên bày tỏ bản thân cũng rất bất lực, nhưng vẫn là không thể có ý kiến a. Người ta là hoàng đế đó. Hiện tại đoàn người đã đi được một phần năm chặn đường kể từ lúc khởi hành cách đây hai canh giờ. Thiên Quốc bây giờ tuy nói thời tiết đẹp, nhưng mà giữa trưa vẫn là nắng có chút chói, Diệp Nhược Phi ngồi trong thùng xe mồ hôi tuôn không ngừng, liên tục dùng tay áo quạt quạt, chỉ hận không thể lột sạch tại chỗ. "Đại thần xuyên không chết tiệt, tự dưng cho lão tử xuyên tới cổ đại làm gì không biết." Hắn mặt mũi hầm hầm, không ngừng rủa xả người căn bản không tồn tại, lại vừa uống một ly trà giải nhiệt. Ở cổ đại thật ra cũng chẳng có suиɠ sướиɠ gì, mùa đông thì lò sưởi chất lượng không tốt, mùa hè thì không có máy lạnh, ra đường mà quên mang quạt cầm tay thì chỉ có nước bị quay chín. Diệp Tiểu Tử trong lòng rơi lệ đầy mặt, biết thế lúc trước ông đây không tự tử. Mấy các tiểu thuyết xuyên không kia căn bản đều là lừa đảo! Lại đi thêm một lúc, thấy tiết trời vốn dĩ còn đang nắng lại bỗng dưng kéo mây đen, Thiên Thiên chậc lưỡi chịu thua thời tiết của mùa này, sau đó mới lên tiếng bảo xa phu tìm một khách điếm cho mọi người nghỉ tạm. Đi từ sáng đến giờ, cả người cả ngựa đều mệt, cho nên ám vệ rất nhanh liền đi trước tìm khách điếm, sau đó trở lại dẫn đường cho xa phu. Một lúc sau, đoàn người dừng trước một cái cổng vô cùng xa hoa. Diệp Nhược Phi trợn tròn mắt. Nương a, đây chẳng lẽ là khách sạn năm sao phiên bản cổ đại? Vừa nhìn thôi đã có cảm giác của đại gia rồi. Thật là phi thường kích động! Sau đó, để chứng minh suy nghĩ của hắn, Thiên Thiên hạ lệnh bao toàn bộ gian tầng hai cho mọi người nghỉ ngơi dùng cơm. Diệp Nhược Phi im lặng giơ ngón cái, người anh em, cậu thật biết hưởng thụ nha. Sau đó, tất cả bắt đầu dùng cơm. Bởi vì trước khi lên đường, Âu Dương Mặc đã cho Thiên Thiên một khoản tiền lộ phí không nhỏ, còn nói rằng đường xa nhất định không được ngược đãi bản thân, còn phải chú ý chăm sóc đệ đệ thật tốt, cho nên y liền vung tay quá trán. Chung quy đoàn người cũng nhiều, tiền cũng nhiều, không xài thì lại phí. Dùng cơm cùng nghỉ ngơi xong đã là chuyện của nửa canh giờ sau, Thiên Thiên ra lệnh nghỉ lại đây một đêm, bởi vì bên ngoài bắt đầu đổ mưa rồi. Diệp Nhược Phi ở phòng bên cạnh phòng của Thiên Thiên, là nơi có cửa sổ nhìn thẳng ra phong cảnh bên ngoài, lúc nhàm chán có thể ngồi đây uống trà ngắm cảnh cũng không tệ. Nhưng mà hiện tại ở ngoài đang mưa khá lớn, hắn cũng không phải người sẽ bỏ thời gian ra ngắm cảnh ngâm thơ, cho nên trong lúc rảnh rỗi này, nên làm nhất chính là chế thuốc. Vừa mới bày đống chai lọ từ trong hành lý ra bàn thì cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ nhẹ. "Mời vào." Diệp Nhược Phi nghi hoặc, ai lại tới vào lúc này a. Cửa mở ra, người vào là một nữ tử. Diệp Nhược Phi có biết nàng, lão bản khách điếm này có một người con trai tầm hai mươi tuổi gọi A Đồng, đây chính là nương tử của người đó, tên là Như Lan, là một người có tính cách trầm ổn. "Như Lan cô nương." Diệp Nhược Phi mỉm cười, "Không biết cô nương tìm ta có chuyện gì?" Như Lan nhìn thấy một đống chai lọ trên bàn, trong mắt tỏ ra tò mò, nhưng cũng không hỏi, chỉ nói: "Phu quân của ta vừa mới làm một món bánh mới, mạo muội mời công tử cùng Quốc sư đến dùng thử." "Ồ." Diệp Nhược Phi nhìn nàng, trong lòng thầm cảm thán khách điếm này cũng thiệt là tốt bụng nha. "Quốc sư cùng mọi người đã ra ngoài rồi, đang đợi công tử cùng đến thưởng thức." Như Lan nói. Diệp Nhược Phi ngẫm nghĩ, lúc nãy vừa mới ăn cơm xong còn chưa kịp tiêu hóa, không biết sao đám người đó có thể ăn thêm nhiều thứ thế không biết. Hắn cũng không nán lại quá lâu, sau khi dùng khăn mỏng trùm đống chai lọ lại thật kỹ rồi cũng nhanh chóng theo Như Lan cô nương ra ngoài. Bên dưới lầu đã sớm ồn ào thành một mảng. Lão bản nơi này là một người thân thiện, biết được đám người Thiên Thiên phải vượt đường xa tới biên giới xử lý nạn đê điều liền bày tỏ vô cùng cảm kích, ngay cả tiền ăn ở cũng giảm nửa phần. Thật không thể tốt đẹp hơn được nữa. Bởi vì khách điếm ngày hôm nay không có nhiều khách, mà đoàn người bọn họ lại giống như một đại gia đình ùa vào cho nên bàn ghế hầu như bị chiếm sạch. "Diệp công tử, bên này a!" Thị vệ thân tín của Thiên Thiên thấy hắn đang đứng trên cầu thang thì nhanh chóng vẫy vẫy tay, vô cùng nhiệt tình. "Tiểu Phi Tử, đến a." Thiên Thiên cũng cầm theo miếng bánh mà phụ họa. Diệp Nhược Phi hắc tuyến, mấy cái người vì ăn mà đánh mất tiết tháo này. Hắn đi tới chỗ trống được giữ lại bên cạnh một thị vệ, ngồi xuống. Chốc lát sau cũng ăn đến quên cả trời đất. Thật không biết ai mới là người đánh rơi tiết tháo. Không trách được, con trai của lão bản làm bánh thật sự là ngon xuất thần a. "Các vị cứ ăn thoải mái, bên trong còn rất nhiều." Lão bản cười tít mắt cùng vui vẻ với mọi người. Một thị vệ vừa nuốt xong một cái bánh, thuận miệng hỏi: "Lão bản, bánh này nhiều như vậy, là để chuẩn bị bán ra sao?" Lão bản gật đầu nói: "Đúng vậy, bất quá vẫn chưa bán được, còn phải nhờ mọi người ăn thử rồi giúp chỉ ra xem không biết có thiếu mùi vị gì hay không a." Diệp Nhược Phi: "......" Đây chẳng phải xem họ như vật thử nghiệm hay sao. Nhưng cũng may là bánh làm ra không tệ, nếu không lão tử đã sớm lật bàn rồi đấy nhé. Thiên Thiên ra vẻ nghiêm túc cắn một miếng, sau khi cẩn thận thưởng thức xong, mới nói một câu với lão bản: "Về cơ bản là không thiếu gì cả, chỉ là độ giòn chưa đủ mà thôi." "Thật không?" Lão bản như ngộ ra, vội gọi con trai tới, "Nhi tử, Quốc sư đại nhân bảo rằng độ giòn không đủ." A Đồng gãi gãi đầu: "Thật ạ, vậy chắc là do con cho hơi nhiều nước vào bột rồi." "Mau mau đi sửa lại công thức a." Lão bản nói. A Đồng liền gật đầu đi vào trong. Chỉ là chưa đi được đến nửa đường, bên ngoài khách điếm liền vang lên một tiếng động như tiếng bàn ghế bị lật. Mọi hoạt động đều dừng lại, im lặng nhìn một đám người mang theo đao kiếm đi vào trong, nhìn bọn họ ăn vận y phục rách nát vô cùng, trông giống như là cái bang. "Ai dô, khách điếm này có vẻ làm ăn khấm khá quá nhỉ?" Đứng đầu là một gã to con để râu quai nón, trên vai vác một cái rìu to tướng, xem chừng cũng phải nặng tới năm cân. Thiên Thiên cùng Diệp Nhược Phi nhìn nhau, cái tiết tấu này là sắp xảy ra cướp rồi đúng không. Quả nhiên, câu tiếp theo liền nghe gã nói: "Bây đâu, cướp cho ta!" Lão bản vội vã chạy tới, khuôn mặt già nua hiện vẻ hoảng sợ: "Không được, cầu xin các người, hôm nay chúng tôi không bán được nhiều, xin các người đừng cướp!" Râu quai nón không quan tâm một cước đá vào bụng lão bản, khinh miệt nói: "Không bán được nhiều mà khách nhân lại ngồi đầy thế kia. Ngươi nghĩ ông đây mù à? Cướp đi, bắt được ai thì cướp người đó luôn!" Gã vừa nói xong, liền cảm thấy bên cạnh vang lên tiếng xé gió, gã nghiêng người, tránh đi cái ghế vừa bay tới. A Đồng từ lúc nào đã cầm lấy con dao bếp ở trong tay, lăm lăm trừng râu quai nón, Như Lan cô nương nhanh chóng chạy đến đỡ lấy lão bản dìu vào trong chỗ an toàn. "Á à, các ngươi ăn gan hùm đấy à? Còn dám chống ông?!" Râu quai nón nhướng lông mày, cầm cái rìu lao tới chỗ A Đồng. A Đồng nhanh nhẹn tránh né, thân thủ linh hoạt, giống như đã từng luyện võ. Nhưng mấy lần muốn đánh lại đều không được, cho dù cùng là nam nhân nhưng chung quy hắn chỉ suốt ngày ở trong khách điếm bán hàng, không thể so với râu quai nón thường xuyên đấm đá bên ngoài được. Cho nên chẳng mấy chốc mà thấm mệt. "Ầm" một tiếng, A Đồng bị râu quai nón túm lấy người đập lên một cái bàn gần đó, cái bàn do lực của gã quá mạnh mà gãy làm hai, A Đồng bị nện thẳng xuống đất. Hắn đau đến nhăn mặt, ho ra một búng máu. "Chàng ơi!!" Như Lan vội vàng chạy tới, lo lắng luống cuống muốn gỡ tay của râu quai nón ra khỏi cổ A Đồng. Râu quai nón liếc nhìn nữ nhân dáng người nhỏ bé trước mặt, trong đáy mắt bỗng hiện lên một cỗ dâm ý. Gã ném A Đồng đã chẳng thể gượng dậy được sang một bên, quay sang nắm cằm Như Lan, giọng nói đáng khinh: "Ra ngươi là nương tử của hắn. Ông đây cho ngươi hai sự lựa chọn, một là hắn chết, hai là ngươi bỏ hắn đi theo ông, làm nương tử của ông." "Không được!!" A Đồng hét lên, nàng là nương tử của hắn, ai cũng đừng hòng mơ tưởng. Râu quai nón dẫm mạnh vào bụng hắn: "Ngươi câm mồm." Đoạn lại hỏi Như Lan: "Ngươi muốn như thế nào?" Như Lan hai hàng lông mày thanh tú nhíu chặt, nghiến răng nói: "Ngươi cút!" Mà ở bên này, thị vệ sau khi bảo vệ Thiên Thiên và Diệp Nhược Phi đánh bầm dập những tên cướp khác xong, thì đột nhiên ống quần bị người ta nắm chặt. Lão bản giọng run run: "Các vị đại nhân, cầu xin các vị...!cầu xin các vị cứu con của lão!" Lúc này Diệp Nhược Phi mới từ trong vòng vây của thị vệ chui ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy Như Lan cô nương bị gã râu quai nón kia đánh đập, A Đồng thì cố gượng dậy muốn bảo vệ nàng nhưng lại chẳng thể. Hắn nhíu mày. Thị vệ tất nhiên cũng thấy được điều đó, cho nên căn bản không cần ai ra lệnh, rất nhanh liền tiến về bên đó đạp vào mặt gã. Râu quai nón bị đánh bất ngờ, đầu óc không kịp phản ứng thì cơ thể đã văng xa một đoạn. Gã tối mặt, đứng phắt dậy gầm lên: "Con mẹ nó ai dám đánh ông?!" Vừa dứt lời, tất cả thị vệ liền xông lên hội đồng gã. Cái tên vai u thịt bắp này vừa nhìn liền biết là cái loại đáng khinh vô liêm sỉ, não ngắn mà thích thể hiện, bản thị vệ muốn đánh cho hắn biến thành thịt xay! Đến khi thị vệ "chơi đùa" chán chê trở lại chỗ ngồi thì đám cướp mới vừa rồi còn cao giọng huênh hoang đã thật sự biến thành một đống thịt xay, mặt bầm mũi dập, còn bản thị vệ trong sự cảm kích của lão bản đã đỡ hai vợ chồng A Đồng lên phòng nghỉ, số còn lại thì bắt tay vào ném đám thịt xay đó ra đường. Một lát sau, Diệp Nhược Phi nhận mệnh ôm hộp thuốc đi vào. "Các ngươi ra ngoài đi, người bệnh cần không gian thoáng." Hắn nhìn đám người bu đầy trong một căn phòng nhỏ mà hắc tuyến, xua tay đuổi đi. Thị vệ rất là không cam tâm lui ra ngoài. Còn muốn xem đệ đệ của Quốc sư chữa bệnh a. Người ta là thần y đó. Sau khi cửa đóng lại, Diệp Nhược Phi mới thở ra một hơi, bắt tay vào công việc của mình.