Rầm! Kệ thảo dược bị một cú va chạm mạnh mà nghiêng ngả lung lay, vài cái bình nhỏ thì không may mắn rơi xuống vỡ tan. Diệp Nhược Phi ngã ra đất, vẻ mặt bàng hoàng cùng sợ hãi, một bên vai trái của hắn chảy rất nhiều máu. Đồng dạng nhỏ máu còn có mũi ám khí của thái y trẻ kia. "Ngươi..." Diệp Nhược Phi cắn răng nhịn đau đứng dậy. Không phải lúc coi phim thấy người ta bị đâm xuyên người còn có thể phi thân chạy đi hay sao a? Vì cớ gì tới lượt hắn liền khốn đốn thế này! Cơ mà không phải! Vấn đề chính là tại sao lão tử lại bị ám sát hả?! Trong lòng không ngừng thổ tào nhưng ngoài mặt Diệp Nhược Phi lại không thể kiềm được tiếng tim đập hoảng loạn của mình. Tên thái y này chắc chắn có vấn đề, nhưng hắn không biết vì sao đối phương muốn gϊếŧ mình, bây giờ hắn bức thiết phải chạy ra khỏi chỗ này tìm người đến cứu. Thái y trẻ kia dường như đọc được suy nghĩ của hắn, từ trong ống tay áo trượt ra thêm vài ám khí nữa, tất cả đều lóe ánh xanh ảm đạm, hiển nhiên không giống những cái trước, lần này có tẩm độc. Diệp Nhược Phi sao có thể không nhận ra, chính vì thế nên càng lúc càng hoảng. Hắn chỉ là một nam nhân bình thường mấy năm trời rút trong nhà không có chút gì gọi là sức chiến đầu có được hay không a? Bây giờ kêu hắn chạy khỏi ác nhân này như thế nào đây! Hắn chỉ biết vài thế võ mèo cào không đáng gãi ngứa cho người ta nữa là. Thái y trẻ không để ý đến vẻ hoảng sợ của hắn, gã còn đang đắm chìm trong tưởng tượng hoàn thành nhiệm vụ sẽ được trọng thưởng, vẻ mặt đầy dữ tợn không chút do dự đâm xuống ám khí trong tay. "Xoảng" một tiếng thanh thúy, Diệp Nhược Phi đã dùng cả cái bình ủ dược loại nhỏ mà thái y trưởng thích nhất giơ lên chắn cho mình, thoát chết trong tích tắc. Rồi thừa dịp gã thái y còn đang khó chịu vì thứ mùi nồng nặc, hắn nhổm người bật dậy chạy trối chết ra khỏi dược phòng. Giờ phút này hắn chỉ hận không thể trực tiếp xé rách tà áo vướng víu dưới chân để chạy cho nhanh, bởi vì gã thái y kia chỉ mất cảnh giác có một chút, rất nhanh đã đuổi theo phía sau rồi. Bởi vì dược phòng này nằm ở một khu riêng biệt, muốn chạy từ đây đến chỗ của hoàng thượng là khá xa, hắn lại vì không muốn bị làm phiền nên không cho ám vệ đi theo. Nhưng mà ngược lại từ đây chạy tới phòng của vương gia thì chắc không thành vấn đề. Cho nên, mặc kệ đối phương công phu cao thâm đến đâu, Diệp Tiểu Tử vẫn sống chết vắt chân lên đầu mà chạy. Bả vai chảy máu càng lúc càng nhiều, cộng thêm ảnh hưởng của khói độc lúc nãy hít phải một ít, Diệp Nhược Phi có chút lảo đảo. Ngay khi tay của hắn chạm được vào cánh cửa gỗ phòng của vương gia thì sắc mặt đã trắng như tờ giấy. Thái y trẻ kia đã đuổi tới nơi rồi... Âu Dương Kỳ ở bên trong phòng đang uống trà thì đột nhiên nhìn thấy ngoài cửa hiện lên một bóng người, sau đó bóng người ấy dần trượt xuống đất, cũng đồng thời cảm nhận được một luồn sát ý mãnh liệt đang đánh tới, nhất thời có dự cảm không tốt, đứng dậy mở cửa. Ngay khi cửa vừa mở, thân thể của Diệp Nhược Phi đang mất khống chế liền ngã vào lồng ngực y. Vội vã đưa tay ôm lấy hắn, dư quang khóe mắt Âu Dương Kỳ nhìn thấy một bạch y nam tử vẻ mặt hiểm ác đang lao tới, y không cần nghĩ ngợi liền tung ra một chưởng, trực tiếp đánh bay người. Thái y trẻ bị luồn nội lực mạnh mẽ ấy đập vào người làm cho bay ngược lại một quãng rồi lăn ra đất. Gã phun ra một búng máu, sau đó hôn mê bất tỉnh. Âu Dương Kỳ giải quyết mọi chuyện chỉ trong một cái chớp mắt, nhưng bây giờ y không có thời gian nhìn tới cái "xác" kia. Gọi cho ám vệ một tiếng, bảo đi gọi thái y đến chữa thương cho Diệp Nhược Phi, sau đó ôm hắn đi vào phòng. "....!Không cần gọi thái y đâu....!Ta tự mình chữa được..." Diệp Nhược Phi đỡ choáng một chút thì chống tay ngồi dậy, lại bị Âu Dương Kỳ ấn nằm xuống. Y hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Diệp Nhược Phi suy yếu nói lại đại khái cho y nghe. Nghe xong, khuôn mặt y vốn lạnh giờ còn lạnh hơn: "Xem ra bên trong hoàng cung còn có nội gián." Âu Dương Kỳ kêu tới thêm hai ám vệ nữa, ra lệnh cho một người mang gã thái y đang bất tỉnh kia giam vào đại lao, người còn lại thì đi thông tri mọi việc vừa nghe được cho hoàng thượng. "Chờ đã..." Diệp Nhược Phi lên tiếng. "Làm sao?" Âu Dương Kỳ quay sang nhìn hắn, thắc mắc. "...!Ở dược phòng có độc dược ta vừa mới luyện ra, có thể mang nó đến đây hay không?" Thấy vẻ mặt vương gia không tốt, Diệp Tiểu Tử có chút e dè, "Còn có cả phối phương ở trên bàn nữa..." Âu Dương Kỳ không biết nói gì nhìn hắn, có chút dở khóc dở cười. Người này rốt cuộc nghĩ cái gì a, bị thương thành như vậy mà còn tâm tư lo cho mấy lọ độc dược gì đâu. Nhưng mà dù vậy, y vẫn cho người đi lấy về. "Vương gia." Diệp Nhược Phi nhìn y, đôi môi tái nhợt nhếch lên cười nhẹ, "Cảm ơn ngài." Nếu lúc nãy hắn mà lựa chọn chạy tới chỗ hoàng thượng thì chắc bây giờ đã sớm phơi xác rồi, vẫn là nơi gần sẽ an toàn hơn a. Diệp Tiểu Tử ở trong lòng thầm giơ một like cho sự thông minh của bản thân.