Tô Dư Phong: “Giản Văn thật quyến rũ ~” *** Trong đầu nhϊế͙p͙ ảnh gia toát ra suy nghĩ đáng sợ như vậy, tự mình dọa mình sợ chết khϊế͙p͙. Ảo giác! Nhất định là ảo giác! Chắc chắn là do lúc trước đọc tin bát quái của ảnh đế Giản nhiều quá nên lú lẫn, mới hiểu sai như thế này… “Tách tách” Tiếng chụp hình không ngừng vang lên, Giản Văn biết phải làm gì, không ngừng thay đổi tư thế. Tốc độ thay đổi tư thế không nhanh, lại có một loại cảm giác mượt mà nước chảy mây trôi, thị giác người xem được tận hưởng cực đại. Đôi mắt của nhϊế͙p͙ ảnh gia dán chặt vào máy ảnh, vô cùng phấn khởi. “Tốt! Rất tuyệt! Chúng ta thay đổi một tư thế khác!” Tô Dư Phong: “……” Rõ ràng là cậu và Giản Văn xào cp mà? Sao lời này của nhϊế͙p͙ ảnh gia nghe còn ái muội và nóng bỏng hơn cả mấy “màn biểu diễn” của bọn họ vậy? Rất nhanh Giản Văn đã hoàn thành xong việc quay chụp, hiệu suất cao bức người. Tô Dư Phong học được một chút, sau đó… càng căng thẳng! Có Giản Văn xuất sắc làm trước, chẳng phải là cậu sẽ bị dìm cực thảm sao!? “Nhìn kỹ chưa?” Giản Văn đi đến bên cạnh Tô Dư Phong, hỏi. Tô Dư Phong nuốt bước bọt: “Nhìn kỹ rồi. Em… hổ thẹn vì không bằng.” Vốn định làm mẫu nhưng vô tình lại khiến người trong lòng có áp lực lớn hơn. Giản Văn giống như những người trẻ tuổi bị luân hãm vào lưới tình khác, vắt hết óc, dùng toàn lực muốn làm cho người trong lòng vui nhưng thỉnh thoảng lại không tránh được sai lầm, biến khéo thành vụng. Sau đó mau chóng suy nghĩ đối sách. “Hay là anh đứng ngoài bày tư thế, em làm theo?” Nhϊế͙p͙ ảnh gia kinh ngạc. Những lần chụp ảnh trước kia ảnh đế Giản toàn là bộ dạng trầm mặc ít nói, chụp xong đi ngay, cao lãnh khiến người ngoài khó tiếp cận. Lúc những người khác chụp hình hắn chỉ ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần, chờ đợi tới lượt cả nhóm chụp. Nhiệt tình chỉ điểm? Hoàn toàn không có! Nhưng mà tên nhóc nào đó được chiếu cố lại cự tuyệt thẳng thừng. “Trước đó em nghĩ kỹ tư thế hết rồi, cũng đã luyện qua trước gương. Em chỉ hơi căng thẳng mà thôi…” Tô Dư Phong ngước mặt, dùng ánh mắt ngập tràn cố gắng nhìn Giản Văn. “Lát nữa em bày tư thế, anh giúp em canh cửa, nếu có chỗ nào không thích hợp thì nhắc em nhé.” “Được.” Tư thế chạy của Giản Văn ngập tràn năng lương, mang đến cảm giác tốc độ nhanh như gió, tư thế chạy của Tô Dư Phong thoải mái từ tốn hơn, vẫn tràn đầy sức sống, giống như một vận động viên điền kinh và một học sinh tan học đeo balo chạy về nhà, phong cách hoàn toàn khác nhau. Khóe miệng Tô Dư Phong hơi giương lên, mắt to trong suốt sáng ngời chứa vài tia sáng, y hệt một mặt trời nhỏ. Rõ ràng trong lòng rất buồn phiền, phải dựa vào thuốc để cải thiện bệnh tình nhưng trước mặt người khác cậu luôn là bộ dạng lạc quan kia, tươi cười ấm áp, tự có sức hút riêng, tựa như có thể xua tan hết những đen tối trêи đời. Biểu hiện của Tô Dư Phong rất tốt, không có sai lầm nào, nhưng dần dần nụ cười bắt đầu thu lại, nội tâm tiếp tục hoảng loạn. Con người có tự tin là nhờ vào thực lực của mình, lần đầu thử thách với kiểu quay chụp đơn này, tuy không phải khó khăn độ khó cao gì cả nhưng Tô Dư Phong có thể bình tĩnh được mới lạ. Giản Văn cũng phát hiện ra. Hắn vỗ tay, nói: “Tuyệt lắm. Rất nhiều người lần đầu chụp ảnh cảm giác màn ảnh rất kém, tư thế xấu, không bắt được góc chụp, thiên phú của em rất cao…” Một ảnh đế cao lãnh thay đổi thái độ thường ngày, không tiếc lời khen ngợi, không ngừng cổ vũ. Giọng nói trầm thấp từ tính kia rất có khả năng trấn an. Tô Dư Phong vốn đang căng thẳng mồ hôi đầy đầu, tim từ từ đập bình tĩnh lại, phát huy càng ngày càng tốt. Tuy rằng nhϊế͙p͙ ảnh gia cảm thấy ảnh đế Giản đang đối xử quá tốt với tiểu minh tinh này nhưng cũng không thể không thừa nhận lời ảnh đế Giản nói là sự thật, biểu hiện của tiểu minh tinh đúng là không tồi, rất có thiên phú. Chụp ảnh chỉ hơn 10 phút mà Tô Dư Phong có cảm giác đã trải qua một thế kỷ. Khoảnh khắc kết thúc nhiệm vụ, Tô Dư Phong chạy sang một bên, được giải thoát rồi! Giản Văn buồn cười: “Lần đầu tiên chụp poster đơn, cảm giác thế nào?” “Vẫn ổn.” Tô Dư Phong thở dốc, “Hy vọng sau khi chỉnh sửa kết quả sẽ tốt.” Cậu mở chai nước uống mấy hớp. “Vừa rồi anh có vì muốn cổ vũ em mà khen quá không đó?” “Không hề. Nếu em có vấn đề thì nhϊế͙p͙ ảnh gia đã nhắc trước rồi, biểu hiện của em rất tốt, yên tâm đi.” Lúc này Tô Dư Phong mới yên lòng. “Thật ra nhiều người lần đầu chụp ảnh sẽ xuất hiện vài vấn đề, nhϊế͙p͙ ảnh gia sẽ sửa, em đừng tự tạo áp lực quá lớn cho mình, tổ quay ai cũng biết em là người mới, thời gian chụp ảnh được dự tính cả rồi.” Tô Dư Phong nghiêng đầu: “Nhưng mà em không muốn làm anh mất mặt.” Là nhờ anh ghi nhớ, đề cử em vào. Bộ dạng tích cực kia khiến Giản Văn nóng hết người. Sao lại đáng yêu như vậy? Ngọt ngào như vậy? Ánh mắt hai người giao nhau, trong mắt dường như chỉ chứa lẫn nhau. Bầu không khí âm thầm dâng lên tim hồng bay phấp phới, kiều diễm nóng bỏng. Tiếng bước chân từ xa dồn dập bước đến, phá vỡ ấm áp nơi này. Giản Văn không vui nhìn sang, nhìn thấy một người đàn ông cường tráng đi tới. Bộ phim nổi tiếng của hắn đã chiếu từ rất lâu rồi, địa vị của diễn viên hạng hai này đang tràn ngập nguy cơ, ánh mắt tự nhiên phải nhìn thấp xuống. Hồng Đạt Lực nhìn Tô Dư Phong, hơi ngạc nhiên. “Tôi trang điểm xong rồi, sao không thấy cậu về phòng trang điểm?” Tô Dư Phong mỉm cười: “Tôi mượn phòng trang điểm của Giản Văn, đã chụp ảnh xong luôn rồi.” Sắc mặt Hồng Đạt Lực khẽ biến, có chút khó coi. Đây có phải là đang ám chỉ hắn trang điểm trong thời gian quá dài? Nếu bị tổ tiết mục cắt ghép sử dụng thì đánh giá của người xem có thể sẽ… Tất cả là do tiểu minh tinh này, rõ ràng hai người dùng chung một phòng trang điểm, ỷ vào quan hệ tốt với ảnh đế Giản mà chạy đi cọ nhiệt, mang lại cho hắn một phiền phức cực lớn! Khuôn mặt Hồng Đạt Lực trầm xuống đi chụp ảnh, suy nghĩ lát nữa nên tìm tổ tiết mục bàn bạc, trong lòng cũng âm thầm ghim Tô Dư Phong. Còn hai vị khách mời nữ chưa sang chụp ảnh, nhưng thời gian trang điểm của phụ nữ rất dài, sẽ không ai có ý kiến gì. Một nam nhân cường tráng đi theo con đường rắn rỏi sắt thép lại có thời gian trang điểm không ngắn sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của hắn trong lòng công chúng. Tô Dư Phong chống cằm, yên lặng chăm chú nhìn Hồng Đạt Lực. Hai mắt sáng lấp lánh, rất có hứng thú, như thể đang phát hiện ra đại lục mới. Giản Văn nhìn theo tầm mắt của cậu, nhìn thấy cơ bụng màu tiểu mạch của Hồng Đạt Lực. Giản Văn: “…..” Hồng Đạt Lực vẫn còn đang lo lắng cho hình tượng của mình bị ảnh hưởng, căn bản không hề biết đã bị kim chủ baba xếp vào sổ đen, thiếu chút nữa bị đá ra khỏi chương trình. “Tiểu Phong, em thích nhìn cơ bắp?” Tô Dư Phong cười khẽ, nghiêng người sang, hạ giọng nói: “Em đã biết vì sao anh ta trang điểm lâu như vậy rồi, hóa ra màu da vốn có không đen, có lẽ là muốn phù hợp với cơ bụng nên phải làm cả người đen đi vài tông…” Giản Văn không giữ được chiếc mặt nạ bình tĩnh, phụt cười. “Tiểu Phong thật nhạy bén, em không nói thì anh cũng không chú ý luôn đó…” Hai người chụm đầu thầm thì, nhìn thân mật vô cùng. Hình ảnh này lọt vào mắt Hồng Đạt Lực làm hắn càng khó chịu. Cứ tưởng tuyến 18 này mới là ở tầng chót, hóa ra là có Giản Văn làm chỗ dựa. Hồng Đạt Lực không ngờ mình lại thành tầng chót của chương trình, những nhiệm vụ khách mời khác không muốn làm bây giờ sẽ là của hắn, chuyện này không phải là chuyện gì tốt! ….. Sau khi chụp ảnh tuyên truyền xong, Tô Dư Phong quay lại khách sạn nghỉ ngơi. Rất nhanh, sang ngày hôm sau tập 1 của “Khiêu Chiến Đi” sẽ bắt đầu quay. Mỗi tập của chương trình có một chủ đề khác nhau, tổ tiết mục sẽ giao nhiệm vụ cho khách mời, khách mời phải dùng hết khả năng làm nhiệm vụ, nếu không hoàn thành sẽ bị trừng phạt. Bởi vì chủ đề tập đầu không công bố nên Tô Dư Phong chỉ có thể tự chọn quần áo. Cậu chọn áo sơ mi trắng và quần jean kinh điển, cảm giác thanh xuân dạt dào, tràn ngập hơi thở nắng mai. Mọi người tụ tập, nhận xét nhau, sau đó ngại ngùng tự giới thiệu. Tô thiếu gia nhà giàu hơi béo, bởi vì diễn đúng bản sắc giàu có của mình trong mấy bộ phim truyền hình mà nổi tiếng. Sau khi tự giới thiệu xong, Tô Minh Minh quan sát Tô Dư Phong, ánh mắt lóe sáng nhìn Tô Dư Phong chằm chằm khiến cậu dựng hết cả tóc gáy. Tô Dư Phong không nhịn được lùi về sau một bước, trốn sau Giản Văn đến gần người kia. “Trêи, trêи mặt tôi có thứ gì sao?” “Tôi chỉ cảm thấy cậu rất quen mắt.” Tô Minh Minh vỗ tay một cái, “Đúng rồi, cậu là người nháo scandal với ảnh đế Giản?” Tô Dư Phong phản ứng rất nhanh:”Thực ra chúng tôi chỉ trốn người đại diện đi ăn thịt thôi.” Tô Minh Minh cười đến mức thịt mỡ cả người rung rung. “Ha ha ha, cười chết tôi, quá thảm!” Đối mặt với một người không bình thường này Tô Dư Phong cũng không biết phải nói gì cho tốt. Trong giới giải trí nhiều người sẽ che đậy bản chất của mình trước camera, nhưng Tô Minh Minh là một đại thiếu gia, mấy cái kiểu giả tạo xã giao mang đi chùi ʍôиɠ hết, nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều. “Tiểu Phong, nhìn cậu rất non, như một học sinh cấp ba vậy. Yêu đương là giả cũng tốt, nếu không sẽ giống như baba cặp với con trai vậy đó.” Giản Văn không lớn hơn Tô Dư Phong quá nhiều tuổi, chỉ là do hôm nay phong cách trang điểm của Tô Dư Phong giống một học sinh trung học mà thôi. Sắc mặt Giản Văn trong nháy mắt đen thui cháy khét. “Sao vậy được? Giản Văn tuổi trẻ, lại có mị lực.” Tô Dư Phong phản bác. Cho dù là tiểu hồ ly nhưng ở trêи tình trường hoàn toàn không có kinh nghiệm mới nhanh chóng sập bẫy của Giản Văn. Trong những chuyện khác thì cậu vẫn rất thông minh. Không chỉ hóa giải một đợt công kϊƈɦ mà còn lén lút xào cp cống hiến một chút tư liệu sống. Giản Văn liếc mắt nhìn mập mạp một cái: “Tôi cũng không có sở thích luyến đồng.” Ánh mắt hắn như lưỡi dao lạnh, tỏa ra khí thế áp bức khiến đối phương chịu không nổi. Trái tim Tô Minh Minh run rẩy, ngại ngùng ngậm miệng. Cha cậu ta lăng nhăng, ở bên ngoài cặp với nhiều phụ nữ. Một người đàn ông trung niên dầu mỡ cặp với một người mẫu nhỏ còn không phải là baba dẫn theo con gái sao? Đạo diễn nhìn máy quay, thở dài một hơi. Giản Văn xưa nay cao lãnh không để ý tới mọi người nhưng cũng không dễ nổi giận, nếu ai đó chạm vào điểm mấu chốt của hắn thì sự độc miệng của hắn sẽ khiến người kia hoài nghi nhân sinh. Cắt ghép hậu trường khẳng định sẽ hot! Đáng tiếc Giản Văn là kim chủ baba, đoạn này chỉ có thể xóa đi! Đạo diễn cầm loa nói: “Bây giờ chính thức giao nhiệm vụ, mọi người phái đại diện sang đây nhận thẻ nhiệm vụ.” Giản Văn lập tức đi qua nhận thẻ. “Làm công việc bán thời gian?” Nhiệm vụ có ba sự lựa chọn, có ba địa điểm khác nhau, tiệm cơm, chuyển phát nhanh và trường học. Sáu người, mỗi tổ hai người đi đến một nơi. Giản Văn đọc thông tin của nhiệm vụ xong, nhẹ nhàng phe phẩy thẻ nhiệm vụ trong tay. Hắn chăm chú nhìn Tô Dư Phong, khóe môi hơi cong lên. Ánh mắt trời chiếu một nửa khuôn mặt hắn, phác họa đường cong xương hàm gợi cảm. “Có muốn tổ đội với ca không? Ca đưa cưng đi bay.” Thanh âm trầm thấp khàn khàn, mang theo lực dụ dỗ nồng đậm. Vừa quyến rũ vừa khiêu khích! Lời tác giả: Tô Dư Phong: “Giản Văn rất có mị lực ~” Giản Văn: “Nếu cưng thích thì có thể đưa về nhà.” *** Hết chương 5