Kỳ Vô Quá cũng không tức giận, cậu biết thôn dân làng này không hề muốn giao tiếp với các cậu, dường như trong mắt họ, những người đến từ bên ngoài đều sẽ gây ô nhiễm bầu không khí thuần khiết của nơi này. Con mắt cậu đảo qua đảo lại, trong đầu bỗng nảy ra suy nghĩ: “Nếu như anh không lên tiếng, tôi sẽ thồn que cay vào mồm anh, que cay trong này chồng thành núi đấy.” Đoạn Lệ khô lời, chẳng phải nghiêm hình bức cung có cả ngàn lẻ một cách sao, sao lại phải dùng đến cách ép ăn que cay? “Tôi, cậu, cậu muốn hỏi gì?” Đoạn Lệ: “…” Đôi mắt Kỳ Vô Quá sáng lên, phát hiện chiêu này quả nhiên có tác dụng. Không phải cậu đọc được từ trong nhật ký, mà đoán được qua phản ứng của người dân thôn Thiên Đường. Người thôn này dường như rất bài xích đồ từ bên ngoài đến, hoặc là nói bài xích đồ hiện đại. “Vì sao các anh lại không để ý tới bọn tôi?” “Vì các người dơ bẩn.” “?” Kỳ Vô Quá đột nhiên có cảm giác bị người ta công kích, chỉ là lúc thôn dân này trả lời câu hỏi, ánh mắt chân thật kia để lộ ra một thông tin quan trọng. Anh ta không phải vì giận dỗi mới công kích Kỳ Vô Quá, mà bởi vì anh ta thật lòng cảm thấy thế. Được thôi, nếu như đối phương chỉ đang trần thuật một sự thật, vậy thì tiếp tục thôi. Kỳ Vô Quá lúc này đang ngập tràn cảm hứng diễn kịch, tận tình sắm vai một người bình thường vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ sau khi bị công kích. “Anh!” Cậu hơi dừng lại, quan sát cơ thể một chút mới trả lời: “Rõ ràng trước khi đến đây tôi đã tắm rồi mà, bẩn chỗ nào?” Có lẽ là do hành động của Kỳ Vô Quá đã chạm vào công tắc nào đó trong quá trình phát triển của cốt truyện, nói chung lúc này thôn dân vô cùng thành thật, gần như là hỏi gì đáp nấy. Kỳ Vô Quá lại hỏi: “Thập Nhất cũng đã từng là phượt thủ từ bên ngoài đến, vì sao anh ta có thể mở nhà trọ cạnh hồ?” “Cậu ta sắp sạch sẽ rồi, không giống như các cậu.” Kỳ Vô Quá khẽ nhíu mày, càng lúc càng cảm thấy lời thoại này đang đi theo hướng sai lệch. “Thập Nhất sắp sạch sẽ?” “Nhanh thôi, hắn rất nhanh sẽ có thể tẩy sạch những thứ dơ bẩn bên ngoài, hoàn toàn sạch sẽ.” Thôn dân nở nụ cười, trong nụ cười đó mang theo chút cuồng nhiệt: “Đây là thứ hắn cần tìm ở thôn này.” Nói xong câu đó, dù cho Kỳ Vô Quá có ép hỏi như thế nào đi chăng nữa, thôn dân nọ cũng không muốn nói thêm, gồm có lai lịch của Thập Nhất và tác dụng của chiếc hầm kỳ lạ. Cuối cùng Kỳ Vô Quá đành phải tiếc nuối từ bỏ, cậu lại chưa chuẩn bị gì, vả lại không thể nghiêm hình bức cung thật. Hơn nữa, sau khi tham khảo mấy bộ game ảo, mỗi lần chạm được đến điểm chính cốt truyện đều chỉ có thể lấy được manh mối có hạn. Nếu muốn nhiều hơn nữa, dù có giết chết NPC cũng không đạt được gì. Nghĩ tới đây, Kỳ Vô Quá bèn cởi trói cho thôn dân, thả cho anh ta chạy. Sau khi đi ra khỏi tầng ngầm, Thiên Đường thôn cổ quái đã chuyển tối, thời gian cũng không còn nhiều lắm. Hai người bèn đi thẳng về nhà trọ, bây giờ là khoảng bốn giờ chiều, cách bữa tối chỉ còn nửa tiếng. Lúc Kỳ Vô Quá tới nơi đã thấy người chơi khác quay trở về, còn đang ngồi ở sân nghỉ ngơi nói chuyện. Đôi mắt của Mã San San tinh tường, nhìn từ xa thấy Đoạn Lệ và Kỳ Vô Quá đi tới liền đứng lên vẫy tay, đồng thời chỉ sang bên cạnh, ra hiệu bọn họ có thể đi vòng từ con đường nhỏ vào tới sân nghỉ. Như vậy thì không cần phải đi xuyên qua nhà trọ, bớt được vài bước chân. Đối với chuyện đi lại, Kỳ Vô Quá tất nhiên sẽ đi càng ít càng tốt, cứ theo hướng Mã San San chỉ mà đi. Phần sân làm bằng gỗ nằm phía sau trọ, thoạt trông công dụng của nó chỉ dùng để làm nơi ngắm cảnh. Vì có thể có được góc tốt nhất để ngắm cảnh mặt hồ, sân được xây cao hơn mặt hồ hai mét. Phần chân chống sân dùng cột nâng lên, điều này không có gì lạ. Bước chân của Kỳ Vô Quá hơi dừng lại, ánh sáng mặt dưới sân không tốt lắm, có chút tối tăm. “Sao vậy?” Đoạn Lệ hỏi. Kỳ Vô Quá cầm di động chiếu sáng mặt bên dưới, cỏ dại rậm rạp, mơ hồ tản ra mùi vị khiến người ta khó chịu. Những điều này đều hợp với lẽ thường, nhưng thứ không bình thường là có mấy dấu bùn rất mới, trông như vừa được chuyển đến. Trong cốt truyện khi có người mất tích, bùn cũng có dấu vết bị chuyển đến… Kỳ Vô Quá xoa xoa cánh tay, nói: “Càng ngày càng giống giết người hàng loạt, thật là khiến người ta sợ hãi.” Đoạn Lệ hỏi: “Lúc cậu gặp lệ quỷ đều rất bình tĩnh, sao nhìn thấy cảnh này lại thấy sợ?” Kỳ Vô Quá cười cười: “Quỷ có gì mà sợ, lòng người mới đáng sợ.” Nói xong, cậu không chần chừ nữa mà đi dọc lên cầu thang. Đoạn Lệ đứng ngẩn ra một lát, thấp giọng nói một câu: “Lòng người đáng sợ nhất sao?” Đám người chơi đứng trên sân hóng gió cũng không tụ tập với nhau lâu lắm. Kỳ Vô Quá vừa ngồi xuống đã nghe Mã San San nói: “Người gần đủ rồi, chúng ta bắt đầu trao đổi tin tức đi thôi.” Hầu Giai Vân lên tiếng trước: “Tôi ở lại trong trọ với Mã San San, xài bao nhiêu mánh khóe vẫn không thể khiến mấy người giúp việc để ý đến. Điều duy nhất có thể xác định là mấy giúp việc này không phải là người địa phương.” Kỳ Vô Quá nghe khẩu khí chắc nịch của cô mà kinh ngạc: “Không phải bọn họ không để ý đến cô à, sao cô biết được?” Hầu Giai Vân nói: “Làn da của họ rất mềm mại, trong khi vùng này cao hơn mặt biển nhiều, ánh mặt trời cũng rất gắt, nếu là người sống từ nhỏ ở đây sẽ không thể có làn da như vậy.” Kỳ Vô Quá nghe thấy cũng có lý, gật đầu thở dài: “Khả năng quan sát rất cao, quá siêu, tất cả những tình huống không hợp lẽ thường tình đều sẽ giúp chúng ta tìm ra chủ tuyến.” Mã San San nghe đến đó lại bổ sung thêm: “Có một điểm tôi thấy rất kỳ lạ.” Cô đảo mắt nhìn mọi người một vòng rồi nói tiếp: “Thập Nhất là ông chủ đúng không, vậy mà tôi thấy anh ta chuyên đi giúp đỡ mấy người sống trong trọ.” Hầu Giai Vân gật đầu: “Lúc Tiểu Đặng quét bếp, Thập Nhất sẽ đứng bên hỗ trợ, lúc Tiểu Lý quét dọn, Thập Nhất cũng làm chung với cô, lúc Tiểu Hứa đi chăm sóc đám hoa cỏ trong vườn, Thập Nhất lại đứng bên cạnh giúp.” Sử Mạnh Huy nghe xong liền nói: “Chủ trọ lúc xây nên cái nhà trọ này không phải cũng là tự mình làm hết à, cái này có gì mà lạ đâu. Đúng là đám đàn bà con gái, lúc nào cũng để ý chuyện vặt vãnh.” Kỳ Vô Quá sờ sờ cằm, nói: “Tôi lại cảm thấy ông chủ Thập Nhất quả là kỳ quái, cảnh đẹp trời xanh, kéo ghế ra nằm trong sân phơi nắng chẳng phải tốt hơn à, đúng là phí của giời…” Lúc cậu nói ra nửa câu đầu, hai cô gái vốn đang bị Sử Mạnh Huy vô cớ mắng mỏ dùng ánh mắt mong đợi nhìn cậu. Kết quả Kỳ Vô Quá vừa nói xong, hai người lại yên lặng nhìn cậu tiếp, cuối cùng quyết định làm như chưa nghe thấy gì. Bên trong trọ không phát hiện được thêm manh mối nào, Phó Hàm cùng Sử Mạnh Huy bắt đầu nói ra những thông tin họ phát hiện được bên hồ. Phó Hàm nói: “Tôi đã đi với Sử Mạnh Huy một vòng rất lớn, phát hiện điểm kỳ lạ nhất đó là bên hồ quá sạch sẽ.” “Quá sạch sẽ?” Mã San San hỏi. “Ừ.” Phó Hàm gật đầu, “Không có bất kỳ dấu vết sinh hoạt nào của con người, điều này không hợp với giả thuyết trong game.” Những người ở đây đều là người chơi già dặn kinh nghiệm, đương nhiên biết ý của Phó Hàm là ý gì. Hiện tại trong tay mỗi người đều nắm giữ tin tức liên quan, chuẩn xác nhất là thông tin khi trò chơi vừa mới bắt đầu. Thiên Đường thôn này là một điểm du lịch nổi tiếng trên mạng, mặc dù trọ chỉ đón tiếp ít người đã đặt vé trước, nhưng điều đó cũng không thể ngăn cản phượt thủ từ khắp nơi đổ về. Cho dù đây là không gian quỷ vực, thôn Thiên Đường là một nơi tách biệt, thế nhưng nếu giả thiết đã là điểm du lịch nổi tiếng thì sẽ thực hiện theo logic của thế giới thực. Điểm du lịch nổi tiếng chắc chắn sẽ có rất nhiều khách thăm quan. Mà nếu đã nhiều người, ven hồ sẽ không thể duy trì nguyên vẹn được. Phó Hàm nói xong, Sử Mạnh Huy liền tiếp lời ngay, hắn vừa mở miệng đã khiến hai cô gái rùng mình một cái. “Còn thứ khiến tôi cảm thấy kỳ lạ nhất là xung quanh thôn này không có nấm mồ nào.” Ông ta đảo mắt nhìn về phía thôn xóm, nói: “Tôi là người nông thôn, tục lệ trong nông thôn không giống với thành phố, đặc biệt là những nơi nằm sâu trong núi, người chết đều phải có mồ yên mả đẹp.” “Tôi đã đi hết một vòng xung quanh mà không thấy một nấm mộ nào, chuyện này rất bất thường. Còn lại thì hết rồi.” Ánh mắt của đám người chơi đổ dồn vào trên người nhóm Kỳ Vô Quá, Đoạn Lệ trầm mặc ít nói không thích giao lưu với người lạ, trách nhiệm đương nhiên sẽ thuộc về Kỳ Vô Quá. Cậu kể hết mọi chuyện ban nãy vừa gặp, thậm chí còn cố ý nhấn mạnh hai con heo kia dữ tợn như thế nào. Sau khi nghe xong, Mã San San nhìn chằm chằm họ một lúc lâu, nói: “Thật không thể tưởng tượng nổi cảnh các cậu bị heo đuổi chạy tóe khói.” Trên mặt Kỳ Vô Quá không hề có chút lúng túng, đã vậy còn nói tiếp: “Nghĩ lại thì thấy, nếu không bị chúng nó đuổi thì chắc chúng tôi đã không phát hiện được căn hầm cổ quái kia, không chừng hai con heo đó là NPC đưa tin vào thời khắc mấu chốt của game nữa đấy.” Phó Hàm nhanh chóng kéo câu chuyện đã lệch tông cả nghìn dặm quay trở về: “Nếu trong hầm có một cái xác, vậy có thể giải thích chuyện quanh thôn không có mộ phần được chưa?” Sử Mạnh Huy lắc đầu: “Không được, cậu không nghe là cái xác đó không phải thôn dân à?” Mọi người thảo luận một lúc lâu vẫn không thể xâu chuỗi những manh mối lộn xộn này thành thông tin liên quan đến chủ tuyến. Mà mặt trời đã từ từ biến mất, sắc trời tối lại. Thập Nhất đẩy cửa trọ ra gọi: “Ăn cơm thôi.” Trong khoảng thời gian ăn cơm tối không có chuyện gì lạ xảy ra, ngoại trừ việc Sử Mạnh Huy từ chối ăn bát canh của mình. Ai cũng tỏ vẻ đã hiểu, dù sao ám ảnh ban trưa vẫn chưa tan đi được. Mọi người ăn cơm tối xong, vừa quyết định quay về phòng nghỉ ngơi, đồng thời sắp xếp lại những thông tin đã thu hoạch được trong hôm nay thì Thập Nhất đã đứng lên. “Mời các vị tham gia hoạt động tập thể rồi đi nghỉ.” Kỳ Vô Quá trước giờ rất thích chọc vào điểm mấu chốt của NPC, cậu nói thẳng thừng: “Đừng mà, hôm nay mọi người đều mới đến, đi chơi về đã mệt lắm rồi, có hoạt động gì thì để mai cũng được.” Thập Nhất liếc mắt nhìn cậu, sắc mặt vô cùng khó coi, giọng nói vẫn bình tĩnh như cũ: “Xin hãy tuân thủ luật lệ của nhà trọ, các người tới nơi này không phải để hưởng lạc.” Kỳ Vô Quá đạt được tin tức mình muốn nên không nói gì nữa, chỉ gật gật đầu.