Kỳ Vô Quá đánh mắt nhìn tổ ong vò vẽ kia, nói: “Cái thứ đó chính là một quả bom hẹn giờ, vô cùng nguy hiểm, chậc, tôi cứ cảm thấy xui xẻo kiểu gì.”
Trọng điểm của Đoạn Lệ lại không giống cậu: “Nhìn dáng vẻ vẫn còn sợ hãi này của cậu đi, cậu từng bị ong vò vẽ đốt à?”
Kỳ Vô Quá xoa xoa mũi, không hiểu sao lại cảm thấy hơi xấu hổ: “Trước đây còn nhỏ dại nên đã từng có mấy lần chọc tổ ong vò vẽ.”
Đôi mắt của Đoạn Lệ lộ ra mấy phần ý cười, cảm thấy người tên Kỳ Vô Quá này thật thú vị.
Trong tình cảnh phải sống chung với nhà họ Kỳ, suốt thời thơ ấu của Kỳ Vô Quá đều thiếu sự can thiệp của người thân, hầu hết những đứa trẻ phải lớn lên trong tình huống như vậy đều sẽ không tình nguyện nói ra tuổi thơ của mình.
Kỳ Vô Quá lại không như vậy, cậu không kiêng kỵ gì khi nói về tuổi thơ của mình, đồng thời cũng không cảm thấy thời thơ ấu thiếu sót gì. Cậu là người quẳng đâu sống đó, vả lại sẽ không để người khác ảnh hưởng đến cách sống hoặc tâm tình của bản thân.
Trong hai ngày ở Kỳ gia, Đoạn Lệ phát hiện Kỳ Vô Quá không có tâm tình gì đặc biệt đối với người nhà họ Kỳ, cho dù đó là yêu hay là hận, hoàn toàn như người xa lạ không có quan hệ gì với mình.
Hai người đi vòng qua cây đại thụ, đang lúc chuẩn bị rời đi, ở phía trước lại xuất hiện Trình Giảo Kim(1) chặn đường.
Đây là hai con heo, từ ngoại hình xem ra là heo nhà, nhưng ánh mắt hung ác kia lại khiến cho người ta cảm giác đó là lợn rừng.
Bệnh sạch sẽ của Đoạn Lệ khiến hắn có chút khó chịu, thấp giọng nói: “Thôn này bị cái gì vậy, heo mà cũng thả rông được.”
Kỳ Vô Quá mặt đối mặt với hai con heo, nói: “Tôi cảm thấy vấn đề bây giờ không phải là heo thả rông hay không, mà là bọn nó dường như rất không thân thiện…”
Lời còn chưa dứt, hai con heo kia đã xông đến, thân thể mập mạp to lớn, khí thế mạnh mẽ, rất có bộ dáng của xe tăng hạng nặng.
Đoạn Lệ còn tính là bình tĩnh, kéo tay Kỳ Vô Quá sang một bên nhường đường cho chúng đi.
Nào ngờ hai con heo kia không phải là đang đi ngang qua, mà lại chạy thẳng về phía bọn họ.
Đoạn Lệ cùng Kỳ Vô Quá vừa nhường đường mở lối, hai con heo đã dùng toàn bộ cơ thể đồ sộ của mình nhanh nhẹn vọt tới.
Kỳ Vô Quá trở tay kéo Đoạn Lệ: “Chuyện này thì tôi có kinh nghiệm này! Hai con heo này phát điên rồi, chạy mau lên! Tôi không muốn bị heo húc đâu!”
Đoạn Lệ hơi sững sờ trước kinh nghiệm sống phong phú của Kỳ Vô Quá, sau đó bị ép phải chạy thật nhanh.
Lúc mới bắt đầu là Kỳ Vô Quá kéo Đoạn Lệ chạy như điên, về sau lại đổi thành Đoạn Lệ kéo Kỳ Vô Quá chạy như phát rồ. Đường trong thôn uốn lượn phức tạp, hai người thấy đường liền rẽ vào, kết quả không cẩn thận lại vào phải ngõ cụt.
Hai con heo kia tạm thời bị bỏ lại phía sau, nhưng dựa vào tiếng móng heo va lạch cạch vào đường lát đá, có thể thấy chúng không lâu nữa sẽ bắt kịp.
Đoạn Lệ ấn Kỳ Vô Quá vào một góc kín đáo, nói: “Tránh trong này một chút.”
Kỳ Vô Quá xụ mặt, nhỏ giọng nói: “Vô dụng thôi, anh đừng nhìn đám heo này trông ngu ngốc, trên thực tế khứu giác của chúng rất khỏe, nước ta còn dùng heo phá đường mở núi đấy, chúng ta trốn ở đây chắc chắn sẽ bị phát hiện.”
Kỳ Vô Quá có lẽ đã buông tay phó mặc cho số phận: “Cùng lắm thì bị heo húc cho một cái thôi. Cho dù anh giỏi võ, cũng không thể đi đánh nhau với heo được.”
“Dù có đánh thắng cũng một là mất mặt, hai là người dân trong thôn này cổ quái không biết lai lịch, lỡ động vào heo trong thôn, có khi họ sẽ đuổi giết chúng ta rồi quẳng xác xuống hồ mất.”
“… Bên này.”
Đoạn Lệ chỉ thấy ấn đường mình đập thình thịch, hoàn toàn không hiểu nổi Kỳ Vô Quá đang nghĩ gì trong đầu.
Hắn kéo tay Kỳ Vô Quá xoay về phía bên cạnh, ngồi xổm xuống xốc một cái nắp đậy bằng gỗ, sau đó nhét Kỳ Vô Quá vào.
Kỳ Vô Quá kinh ngạc phát hiện mình đột nhiên ngồi trong một không gian tối tăm, lại nhìn thấy Đoạn Lệ khép ván gỗ lại.
Sau một lát, Kỳ Vô Quá mới biết không gian họ đang đứng hẳn là một tầng hầm trữ thức ăn.
“Này, không khí trong hầm không được thoáng, nồng độ CO2 cao, dễ xảy ra chuyện lắm…”
Đoạn Lệ im lặng một lát rồi nói: “Dù sao đây cũng là không gian quỷ vực, chắc chắn có quy tắc, duy chỉ có một điều không thay đổi, đó là chỉ có lệ quỷ mới có thể giết chết người khác.”
“Ừm, anh nói nghe có lý đấy.”
Cho dù thế nào cũng tránh được nguy cơ bị heo tông rồi.
Kỳ Vô Quá lấy di động ra bật đèn pin, chiếu sáng không gian trước mặt.
Căn hầm này lớn tới bất ngờ, hai bên đều là giá đựng làm bằng gỗ, trên kệ bày một ít rau dưa trái cây. Có lẽ là do địa thế nên không khí trong hầm rất mát, hiệu quả có thể sánh ngang với ngăn làm đông của tủ lạnh.
Kỳ Vô Quá vừa nhìn vừa tấm tắc: “Tủ lạnh thiên nhiên này, đã tiết kiệm điện còn bảo vệ được môi trường, cuộc sống của thôn dân nơi này đúng là sung sướng.”
Đoạn Lệ hỏi: “Cậu thích nơi như thế này à?”
Kỳ Vô Quá suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Nếu ở một thời gian ngắn thì được, chứ nếu trường kỳ thiếu chuyển phát thiếu đồ ăn ngoài thiếu internet thì chắc tôi nghẹn chết mất.”
“…” Đoạn Lệ dừng lại vài giây, lại nói: “Nhà tổ Đoạn gia dù không có thức ăn ngoài nhưng vẫn có internet.”
Kỳ Vô Quá xua tay: “Không sao không sao, dù sao tôi cũng chỉ làm khách ở nhà anh một thời gian, tôi làm khách sẽ biết tự giác, không được voi đòi tiên đâu.”
Đoạn Lệ không nói gì thêm, hai người duy trì im lặng đi về phía trước.
Hầm được cấu tạo theo kiểu hẹp dài và khá sâu.
Càng vào tới bên trong, đồ trữ trong hầm càng đa dạng, thậm chí Kỳ Vô Quá còn tận mắt thấy mấy món đồ công nghiệp, hoàn toàn không hợp với căn hầm nguyên sơ.
Nói một cách đơn giản, thì hai bên kệ chất đầy những mì gói, bim bim, khoai lang sấy các loại.
Kỳ Vô Quá dừng bước, trên tay cầm theo gói que cay(2), nói: “Thôn dân nơi này thật thú vị, thu giữ nhiều que cay vậy làm gì?”
Biểu cảm trên mặt Đoạn Lệ bắt đầu hơi mờ mịt: “Que cay… là gì?”
Kỳ Vô Quá kinh ngạc, sau đó nói: “Là loại đồ ăn đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn.”
Cậu vốn muốn cho Đoạn Lệ nếm thử mùi vị của que cay, bù đắp cho tuổi thơ khuyết thiếu của hắn, thế nhưng bàn tay vừa vươn ra đã thu lại.
Đoạn Lệ nhìn ra động tác kỳ quặc của Kỳ Vô Quá, hỏi: “Sao đấy?”
Kỳ Vô Quá nói: “Vốn muốn cho bù đắp thiếu khuyết cho tuổi thơ của anh, nhưng mà nghĩ lại thì thấy ra ngoài rồi tính sau, chứ tôi có cảm giác đồ ăn ở đây không được tốt cho lắm.”
Kỳ Vô Quá nói xong liền tiện tay ném gói que cay lên giá để bên cạnh, có lẽ là do động tác của cậu quá mạnh, vậy nên kệ hàng hơi lung lay một chút.
Phần đựng que cay dưới cùng của giá chứa đổ sập, để lộ món đồ phía dưới.
“…”
“…”
Đoạn Lệ liếc mắt nhìn Kỳ Vô Quá một cái, chỉ cảm thấy trực giác của đối phương đúng là quá chuẩn.
Kỳ Vô Quá nói: “Thật là thê thảm, vô cùng thảm, vật bồi táng lúc chết lại là que cay, thảm kịch nhân gian đây chứ đâu.”
Không sai, sau khi núi que cay bị sụp xuống đã để lộ một bộ xác khô.
Có lẽ vì nằm trong không khí đặc thù của hầm ngầm nên người chết này đã không bị mục nát thành dáng vẻ xấu không nỡ nhìn, mà là mất nước biến thành thây khô.
Làn da màu nâu đen ép sát vào khung xương, phần nhãn cầu đã biến mất, viền mắt hãm sâu xuống dưới, chỉ nhìn qua thôi đã khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
Kỳ Vô Quá ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát một lúc, phát hiện trên tay người này vẫn còn nắm một bao que cay.
“Cái này là ăn que cay đến chết đây à?” Lông mày Kỳ Vô Quá hơi cau lại, càng lúc càng cảm thấy người vô danh này chết thật thảm.
Còn về phần vì sao cậu lại suy luận như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, phần bụng của thi thể vô danh cao vống lên, ở bên khóe miệng còn vương lại vài sợi que cay còn dư.
“…” Đoạn Lệ nói: “Đồ ăn phải bị mục rồi chứ.”
“Que cay thì chưa chắc.” Kỳ Vô Quá cười nói: “Anh đã từng nghe người ta đồn que cay làm từ nilon chưa, đương nhiên đây chỉ là lời đồn thôi.”
“Nhưng mà,” Kỳ Vô Quá đứng dậy, “như vậy cũng nói lên đặc tính của que cay rồi.”
Xác chết này ngoài tử trạng quỷ dị, đầu mối duy nhất có thể đoán ra được là hắn không phải người địa phương.
Bởi vì quần áo trên người hắn không phải là đồ dân tộc như thôn dân mặc, mà chỉ là áo thun cùng quần bò, xem ra là phượt thủ từ bên ngoài đến.
“Thiên đường nhân gian đến rồi không muốn đi, hay là không thể đi đây.”
Kỳ Vô Quá lắc lắc đầu, đút tay vào trong túi, tiếp tục đi về phía trước.
Đi vào sâu thêm một đoạn nữa, hàng hóa trên kệ lại biến thành trái cây rau dưa, thoạt trông như sắp tới phần cuối hầm.
Đột nhiên phía trước có tiếng động truyền đến.
Đoạn Lệ nhanh tay kéo cổ áo Kỳ Vô Quá lại, sau đó lắc mình nép trong khe hở giữa hai kệ hàng.
Khe hở giữa kệ hàng hơi hẹp, thành ra để chứa được hai người thì có hơi miễn cưỡng.
Tình cảnh trước mắt là mặt Kỳ Vô Quá áp sát vào ngực Đoạn Lệ, chiều cao hai người chênh lệch không quá lớn, Kỳ Vô Quá có thể cảm nhận được hơi thở phả ra từ Đoạn Lệ.
Có chút ngứa, còn có hương vị của hắn, khiến cho phần lưng phía sau của cậu nổi hết cả da gà.
Phía trước sáng lên, phá vỡ bầu không khí ám muội.
Có người bật đèn pin cầm tay đi vào, từ trang phục có thể thấy đó là một thôn dân.
Người đó một tay cầm đèn pin, tay còn lại xách theo cái rổ.
Trông có vẻ là thôn dân xuống hầm lấy đồ ăn, Kỳ Vô Quá nhỏ giọng nói: “Tôi có một kế.”
Đoạn Lệ nhẹ giọng hỏi: “Kế gì?”
Kỳ Vô Quá cười cười: “Chờ anh ta lại đây đã.”
Tiếp theo hai người im lặng không lên tiếng, khoảng cách với thôn dân đã rất gần rồi, bọn họ sợ rằng bị người đó phát hiện.
Thôn dân cũng không ngờ dưới tầng hầm tối tăm lại ẩn chứa hai người, cho nên độ cảnh giác cũng rất thấp, ngay khi thôn dân đi ngang qua Đoạn Lệ và Kỳ Vô Quá.
Thì Kỳ Vô Quá nhảy xổ tới, ấn chặt thôn dân kia xuống mặt đất.
Đoạn Lệ thấy thế lập tức bước nhanh về phía miệng hầm, đóng kín lối ra vào.
Căn hầm lúc này đã trở thành một mật thất tạm ngăn cách với bên ngoài, hơn nữa ánh sáng không tốt, địa thế đặc biệt, phảng phất như một phòng bức cung(3).
Kỳ Vô Quá thả tay ra, lấy một chiếc dây thừng dùng để cột thức ăn trói chặt tay chân của thôn dân nọ.
Cậu lấy đèn pin đặt dưới cằm chiếu ngược lên, cười một cách quỷ dị: “Tôi hỏi anh có chịu nói không?”
Đáp lại cậu là ánh mắt tức giận của thôn dân.
***************
Chú thích:
(1) Trình Giảo Kim (程咬金): Ông sống trong khoảng năm 589 – 665, là một đại tướng công thần khai quốc cho nhà Đường. Ông được xếp thứ 19 trong số 24 công thần được vẽ chân dung trên Lăng Yên các. Tương truyền ông có thân hình to béo, chuyên sử dụng búa lớn làm vũ khí.
(2) Que cay: Một loại đồ ăn vặt của Trung Quốc, làm từ váng đậu phụ và các loại gia vị tẩm ướp, siêu ngon luôn á các cô ơi:<
<img alt=6dc75d824738d86fae6c25c55791cc35 src="https://sutuhad.files.wordpress.com/2020/09/6dc75d824738d86fae6c25c55791cc35.jpg?resize=450%2C450" data-pagespeed-url-hash=3153989664 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
(3) Phòng bức cung: Ở cổ đại còn gọi là phòng tra tấn, giờ thì có phòng lấy khẩu cung của tội phạm.
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
67 chương
15 chương
11 chương
39 chương