Sau khi về hưu phán quan tham gia trò chơi chạy trốn
Chương 32 : người chơi
Đây quả thật là một lời lay tỉnh người trong mộng, Kỳ Vô Quá lúc này mới nhớ ra cái người trung niên hôm qua lên xe kia đúng là mặc một bộ quần áo giống hệt như vậy.
Chẳng qua có rất nhiều người đi làm việc cũng mặc bộ đồ có kiểu dáng tương tự, áo màu xanh đậm bị mài mòn, quần màu đen, còn đội thêm mũ rơm.
Giống y đúc như những con người rơm đang đứng trong ruộng.
Xe bus lại khởi động thêm lần nữa, Đoạn Lệ kéo Kỳ Vô Quá về phía sau một chút: “Xe chạy rồi, động tác này của cậu không an toàn.”
Tâm tư của Kỳ Vô Quá vẫn đặt trên mấy con bù nhìn, nên rất nghe lời mà quay về dựa vào trên lưng ghế.
Người rơm, những lời đồn ma quái trên đảo Giang Tâm, còn có tên lái xe tan tầm trong sơ lược cốt truyện, vào lúc này dường như không có mối liên kết nào giữa chúng.
Rất khó để phân biệt chủ tuyến của trò chơi, tốc độ của xe bus càng chạy càng chậm, về sau quả thật đã thành tốc độ rùa bò.
Cửa đường hầm bị kẹt xe.
Thành phố mới phía bên kia tuy hoang vắng, nhưng lại có nhiều tiểu khu để ở, người cũng không tính là ít, để đi lại thì hầu như ai cũng mua xe. Đặc biệt là vào những lúc cao điểm đi làm như thế này, toàn bộ xe cộ đều tập trung hết ở trong đó, để lưu thông được dòng xe này e là sẽ rất khó khăn.
Cũng không biết chủ thầu lúc xây dựng đường hầm đã nghĩ thế nào, hoặc có lẽ là vì để tiết kiệm nguyên vật liệu, bên trong đường hầm lại được thiết kế cho xe chạy hai làn, còn khu vực mới bên ngoài đường hầm có những bốn làn xe.
Đường bốn làn biến thành đường hai làn, thường ngày vào những giờ cao điểm đi làm xe ních chật cứng hầm.
Chướng ngại vật trên đường ngày hôm qua còn chưa được dời đi, chiếm nguyên một phần đường xe chạy.
Cho nên đường bốn làn nay chỉ còn một làn, kết quả như thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
Xe bus đi về phía trước bằng tốc độ sên bò, NPC đi làm ngồi trong xe đều mang vẻ mặt lo lắng, oán giận công trình đột nhiên phải tu sửa.
Duy chỉ có đám người chơi là vẫn còn giữ được bình tĩnh.
Kỳ Vô Quá lần thứ hai nhìn ra cửa sổ, lần này đã có công nhân làm việc quanh chướng ngại vật nằm trên đường kia.
Mặt đường bị xới lên, không biết đang sửa chữa gì, nhưng mà mấy công trình thị chính đều là như vậy, trừ những công nhân làm việc ở trong đó ra, thì chẳng ai biết người ta đào đường lên để làm gì.
Chỉ có một công nhân là vô cùng kỳ quái, hắn không tham gia đào đường tu sửa, mà là đứng một bên đường.
Vì để đảm bảo an toàn, đường hầm sẽ được xây song song với một đường hầm khác, nhưng để dùng cho những tình huống khẩn cấp, thì sẽ có một con đường thông ngang hai đường hầm đó với nhau.
Lối vào con đường thông ngang đó được lắp một cánh cửa sắt, ngày thường sẽ bị khóa lại, người công nhân kia lại ngồi xổm trước cửa không biết làm gì.
Kỳ Vô Quá để ý tới hắn, là bởi vì quần áo của người công nhân kia vô cùng bẩn.
Hắn mặc trên mình một bộ đồng phục của đội thi công, còn có áo khoác phản quang, nhưng màu của nón an toàn lại không đồng nhất với những thứ khác.
Chỉ là trên quần áo hắn dính không ít bùn, trên mũ bảo hiểm cũng vậy, nói chung không hề thích hợp với những người còn lại trong đội.
Dòng xe cộ trong hầm tuy chậm, nhưng dù sao vẫn có thể đi tiếp.
Mấy phút sau, công nhân quái dị kia đã biến mất ngay trong tầm mắt của Kỳ Vô Quá.
Cậu nhíu nhíu mày, trong lòng thầm ghi nhớ thêm một thứ: Công nhân kỳ quái trong đường hầm.
Những đầu mối này có chút hỗn loạn, nhưng sau khi đã có kinh nghiệm qua cửa lần trước, Kỳ Vô Quá biết chúng sẽ có một điểm chung, từ điểm chung đó có thể biết được chủ tuyến của trò chơi.
Sau khi ra khỏi đường hầm, thì không còn gì không đúng nữa.
Phong cảnh lọt vào tầm mắt càng lúc càng phồn hoa, trong không khí tràn ngập sự sống động, mọi thứ không khác gì thành phố bình thường khác.
Điều duy nhất khiến Kỳ Vô Quá giật mình, đó chính là tất cả người chơi đều cùng xuống một trạm.
Mọi người nhìn nhau một lát, rồi ăn ý tự giới thiệu nhau.
“Tưởng Lệ Tuệ, ban ngày ở bệnh viện Huệ An đằng kia chăm sóc bệnh nhân”. Người chơi có thiết lập nhân vật là nữ trung niên làm nội trợ đang tỏ vẻ rất đau khổ: “Đây là nhiệm vụ nhân vật, không thể làm gì khác.”
“Chu Dũng, giáo viên dạy toán kiêm chủ nhiệm lớp 12(2) trường cấp ba Đệ Nhất đối diện.” Cậu trai cao lớn thô kệch, làn da ngăm đen, hoàn toàn không giống dáng vẻ của một thầy giáo dạy toán nói.
Người phụ nữ trẻ tuổi đứng cạnh cậu ta nhấc tay nói: “Tôi là Lộ Mạn Mạn, học sinh lớp 12(2), không ngờ đời này tôi còn có thể gặp lại năm chồng sách đọc một ngày.”
Sau khi Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ tự giới thiệu nhân vật của mình, Lộ Mạn Mạn nhìn xung quanh một chút, tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc mà nói.
“Không đúng, vẫn còn một nhân vật nhân viên ngân hàng, sao không thấy cô ta đâu?”
Câu nói của cô vừa dứt, thì một chiếc xe con đỗ lại trước bến, một cô gái ăn mặc thời thượng bước ra từ trong ghế phụ của xe.
Cô ta khom lưng chào hỏi người trong xe một tiếng, sau đó chiếc xe con rời đi.
Người phụ nữ trẻ tuổi nhìn mọi người đứng trên sân ga, hơi sững sờ, rồi như nhận ra được điều gì, nhẹ giọng hỏi: “Là người chơi à?”
Mọi người khẽ gật đầu với cô.
Cô cười cười, nói: “Tôi là Phùng Chân, đi làm ở ngân hàng đối diện.”
Dường như Lộ Mạn Mạn là một người có tính cách rất hoạt bát rộng rãi, hỏi thẳng cô: “Cô là người mới đúng không, thế mà không đi cùng với chúng tôi, lại còn có xe riêng đưa đón, đãi ngộ thật là tốt.”
Phùng Chân thở dài: “Đừng nói nữa, tôi vừa mở cửa ra đã thấy cách trang trí trong phòng khách bị thay đổi, còn có đàn ông ngồi trong nhà, suýt chút nữa sợ tới bay hết hồn phách rồi.”
Tất cả mọi người đều là người từng trải, liên tục gật đầu.
Bên kia trò chuyện khí thế ngút trời, còn Kỳ Vô Quá vẫn đang theo dõi chiếc xe rời đi kia.
Những người chơi trong xe bus cũng có nhiệm vụ nhân vật, mọi người chỉ hàn huyên vài câu rồi đường ai nấy đi, người thì đi làm, người thì đi học.
Tiệm trà sữa của Đoạn Lệ nằm trên đường Hoàng Kim, là con phố bán đồ ăn vặt cho trường cấp ba Đệ Nhất ở gần đó.
Vào những giờ cao điểm như buổi trưa hay sau khi tan học, đám học sinh sẽ ra ngoài kiếm ăn, hai người bọn họ lúc này cũng chỉ làm chút công tác chuẩn bị mà thôi.
Hai người không hề hoang mang mà đi thẳng về phố ăn vặt.
Đoạn Lệ hỏi: “Vừa rồi cậu nhìn gì thế?”
Kỳ Vô Quá liếc mắt nhìn hắn, quả nhiên sức quan sát của Đoạn Lệ rất mạnh. Chỉ là cậu không ngờ rằng, vừa rồi có nhiều người như vậy, tin tức cũng phức tạp, vậy mà đối phương lại phát hiện ra mình chỉ nhìn NPC chồng của Phùng Chân, để lộ ra một tia kỳ lạ.
Đột nhiên Kỳ Vô Quá có cảm giác, sự chú ý của Đoạn Lệ vẫn luôn đặt trên người mình, rất ít khi quan tâm tới người khác.
Suy nghĩ này mới hiện lên, cậu lại thấy mình đúng là nghĩ quá nhiều.
Kỳ Vô Quá thu hồi tâm tư phức tạp kia, nói: “Chiếc xe của NPC chồng cô gái kia, chính là chiếc đã xuất hiện trong sơ lược cốt truyện.”
Đoạn Lệ phản ứng rất nhanh, hắn lý giải lại: “Nói cách khác, chồng của Phùng Chân là NPC đầu tiên chết trong game.”
“Có lẽ vậy.” Kỳ Vô Quá nói, “Nhưng mà tôi chưa xác định được, sơ lược cốt truyện rốt cuộc là lấy mốc thời gian làm chính, hay là lấy chủ tuyến làm chính.”
Hai người trò chuyện một lúc thì đã tới cửa tiệm trà sữa.
Trong tình huống mọi chuyện còn chưa rõ ràng, bọn họ có tự suy đoán cũng không có tác dụng gì.
Thế là Đoạn Lệ và Kỳ Vô Quá bắt tay vào làm cho xong nhiệm vụ nhân vật, chuẩn bị công tác mở tiệm.
Sau khi xong xuôi công tác chuẩn bị, Kỳ Vô Quá tìm một cái bàn, bắt đầu cắt video, tư liệu chính là một giờ đi dạo trong biệt thự đêm hôm qua.
Đương nhiên những thứ này đều là nhiệm vụ nhân vật, bằng không với tính cách lười nhác của Kỳ Vô Quá, thời gian thích hợp này ở trong tiệm không ngồi ngốc ra uống trà sữa thì đúng là đáng tiếc.
Đoạn Lệ làm xong phần công việc của mình, sau đó cũng ngồi xuống cạnh Kỳ Vô Quá.
“Cần tôi giúp gì không?”
Kỳ Vô Quá nói: “Anh biết cắt video không?”
Đoạn Lệ lắc đầu: “Không biết.”
Kỳ Vô Quá có chút bất đắc dĩ, dù sao cậu cũng là người học nghệ thuật, mấy thứ phần mềm này đều đã từng luyện qua, bằng không nhiệm vụ nhân vật này chỉ có thể qua quýt rồi đăng lên thôi.
Cậu cười nói: “Vậy anh hỗ trợ gì đây?”
“Cậu có thể dạy tôi.”
Kỳ Vô Quá nghe tới đây cũng không nhận chuyện này vào người, nói thẳng: “Nói ra thì, video hôm qua anh chưa hề xem nhỉ, chuyện này thì đúng là cần thiên sư chuyên nghiệp như anh hỗ trợ đấy.”
Đoạn Lệ ngẩn ra, sau đó lại có chút bất đắc dĩ mà nói: “Để tôi xem thử.”
Video được phát trực tiếp khi trời đang tối, chất lượng không tốt lắm, nhưng nếu miễn cưỡng thì có thể nhìn khá rõ ràng.
Đoạn Lệ xem đến đoạn quay có ngôi nhà kéo rèm kia liền nói: “Dừng.”
Kỳ Vô Quá ấn nút theo bản năng, hình ảnh dừng lại ở cửa chính căn nhà.
Cánh cửa này thoạt nhìn vô cùng đắt tiền, nó được làm bằng đồng, phía trên còn khắc một đám hoa văn phức tạp.
“Vườn hoa trang trí này, còn có phù văn điêu khắc trên cửa, đều là đồ trấn quỷ.”
Đoạn Lệ khẽ nhíu mày, hỏi: “Gia đình tự thiêu kia chết ở trong căn này à?”
Kỳ Vô Quá lắc đầu: “Không, họ chết trong căn biệt thự to nhất trên đỉnh núi, căn này không sạch sẽ à?”
Đoạn Lệ gật đầu nói: “Có chút quỷ dị. Theo lý mà nói, cái chết trên đảo Giang Tâm liên quan đến lửa, mà trận pháp này dùng để chế ngự quỷ nước.”
“Quỷ nước…”
Kỳ Vô Quá sờ sờ cằm, cảm thấy mấy chuyện kỳ quái ở đảo Giang Tâm này có chút vượt dự kiến.
Rốt cuộc là do họ xui xẻo bốc trúng đảo Giang Tâm, hay là những người chơi khác cũng sẽ bị kéo đến.
Trò chơi mới bắt đầu, tất cả mọi manh mối đều mới thu nhặt được, sốt ruột cũng không có tác dụng gì. Kỳ Vô Quá biết rất rõ điểm này, sau khi cắt video đăng lên xong, liền vứt hết những chuyện này qua một bên, lười biếng ngồi lên ghế salon ngủ gà ngủ gật.
Kỳ Vô Quá nhắm mắt lại ngủ một mạch tới trưa, sau đó bị tiếng cười đùa của một đám nữ sinh đánh thức.
Trường cấp ba gần đó đã tan học.
Lộ Mạn Mạn theo sau đám bạn tiến vào, mục tiêu của cô vô cùng rõ ràng, vừa bước vào đã chạy thẳng qua chỗ Kỳ Vô Quá.
Nhiệm vụ nhân vật của Đoạn Lệ là mở tiệm bán trà sữa, nên hắn phải tới quầy chào hỏi khách khứa, còn phải pha chế đồ uống.
Sau khi Lộ Mạn Mạn ngồi xuống liền mở miệng huyên thuyên: “Vừa tan học đã nghe đám bạn nói ở phố ăn vặt mới khai trương một quán trà sữa, ông chủ là hai anh chàng đẹp trai, tôi biết ngay là các anh mà.”
Kỳ Vô Quá không nhận những lời này mà hỏi thẳng: “Các cô có gặp phải chuyện gì không?”
Lộ Mạn Mạn chống cằm, quay đầu ra phía quầy bán hô: “Anh đẹp trai, cho tôi một cốc trà sữa, size cực lớn ít đường ít đá.”
Kỳ Vô Quá thấy mí mắt Đoạn Lệ còn không thèm nhấc lên, liền biết đối phương chắc chắn sẽ không bỏ lời của Lộ Mạn Mạn vào tai.
Cậu đứng lên đi vào quầy bán, pha cho Lộ Mạn Mạn một cốc trà sữa. Nói ra thì trò chơi này đúng là chu đáo, nhân vật trong game có đủ loại hình, người chơi không cần phải thành thạo các kỹ năng khác nhau.
Lúc làm trà sữa, cơ thể của Kỳ Vô Quá tự động pha chế rất thành thạo, cứ như cậu đã từng đi bán trà sữa thật vậy.
Đoạn Lệ nhìn cậu một cái, hỏi: “Quan tâm người ta thế à?”
“Trao đổi thông tin thôi, chủ yếu là tôi cũng muốn uống.”
Mấy phút sau, Kỳ Vô Quá bưng hai ly trà sữa đá quay trở về chỗ ngồi.
Lộ Mạn Mạn một hớp uống cạn non nửa ly, lúc này mới thả lỏng mà dựa lưng vào ghế.
“Khát chết tôi rồi.” Cô nói, “Trưa hôm nay, chỉ cần là đang trong thời gian học thì tôi đều chạy đi thăm dò xung quanh trường một lần, đi học cũng đi cạnh NPC để nghe ngóng tin tức.”
“Trường học là nơi dễ có lời đồn nhất.”
“Nói chuyện với người thông minh đúng là bớt việc.” Lộ Mạn Mạn tặng Kỳ Vô Quá một cái liếc mắt đầy tán thưởng, “Cậu đoán kết quả thế nào?”
Kỳ Vô Quá không hề trả lời, chỉ cười cười: “Mọi thứ đều rất bình thường.”
“Sao cậu biết?” Lộ Mạn Mạn trợn tròn mắt.
“Đoán.”
Lộ Mạn Mạn buông tay, nói: “Haiz, cái trường này bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, đến cả chuyện kỳ quái trong trường cũng không có.”
“Vậy nhà cô phía bên kia thì sao?” Kỳ Vô Quá hỏi.
“Đừng nói nữa, bây giờ tôi chỉ là một học sinh cấp ba, vừa về nhà đã bị xách đầu vào bàn học làm đề một tiếng liền, sau đó chỉ cần đầu chạm gối là ngủ, căn bản chẳng kịp làm gì cả.”
Vừa nói xong câu này, mấy học sinh kia đã gọi Lộ Mạn Mạn qua.
“Được rồi, tôi quay lại trường đây…”
Nhìn Lộ Mạn Mạn lê bước chân phờ phạc quay về trường, Kỳ Vô Quá đột nhiên cảm thấy trong số những người chơi, thì Lộ Mạn Mạn chắc chắn là người chơi thảm nhất.
Dù sao thì dùng góc nhìn nào đó mà nói, kiếp sống ôn thi lớp mười hai đúng là ác mộng.
********
Lảm nhảm: Cái chương này làm tui liên tưởng tới trường đại học của tui. Không hiểu sao trường tui đang học nó sạch sẽ cực kỳ luôn, không hề có một lời đồn nào về chuyện ma quỷ này nọ. Ban đầu tui còn nghĩ là do tui chưa biết, nhưng mà sau này học lâu mới thấy đúng là do trường mình sạch sẽ thật =))))
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
67 chương
15 chương
11 chương
39 chương