Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ lạnh lùng nhìn Chu Lập xả giận. Qua hồi lâu sau, Chu Lập mới hơi bình tĩnh lại, hỏi: “Hồn phách Kỳ Hãn Dật đâu?” Kỳ Vô Quá nói: “Biết rồi còn cố hỏi cũng không thay đổi được sự thật. Vừa rồi ông tìm thấy mảnh vụn phướn dẫn hồn, chứng tỏ ông cũng biết hồn phách Kỳ Hãn Dật tan biến rồi chứ?” Mặt Chu Lập trắng bệch, nói: “Nhà họ Chu, nhà họ Chu! Chu Lập này thề không đội trời chung với chúng.” Kỳ Vô Quá không có bất cứ đồng cảm nào với sự thê thảm của Chu Lập. Tên này ranh ma xảo quyệt, biểu hiện bây giờ một phần là xuất phát từ đau khổ, phần còn lại là ý đồ lợi dụng cậu. Nói đúng hơn là thông qua cậu để lợi dụng thế lực nhà họ Đoàn. Nhà họ Chu giết chết Kỳ Hãn Dật, Chu Lập kết thù cùng nhà họ Chu, thế nhưng với năng lực của ông ta sẽ không thể nào lay nổi thế lực to lớn như Chu gia. Cho nên tất nhiên nhà họ Đoàn là sự lựa chọn tốt nhất. Kỳ Vô Quá cười nói: “Chu đại sư, ông đừng diễn với tôi nữa, tôi có mấy câu muốn hỏi ông.” Chu Lập nghe xong, biết Kỳ Vô Quá đã biết ẩn tình trong đó, cho nên kỹ xuất diễn vụng về của ông ta không còn bất cứ tác dụng nào nữa. Nhưng bây giờ Chu Lập không quan tâm, chỉ cần khiến nhà họ Chu phải trả giá, ông ta đã thỏa mãn lắm rồi. “Được, cậu hỏi đi, tôi biết gì sẽ đáp nấy.” Đoàn Lệ đảo mắt nhìn mấy thiếu niên nhà họ Đoàn. Không cần hắn lên tiếng, nhóm Đoàn Thường Lâm đã ngoan ngoãn lùi đến cửa ra vào sân thượng. Chuyện người lớn với nhau, tất nhiên lũ trẻ như bọn họ không cần biết quá nhiều. Kỳ Vô Quá hỏi: “Kỳ Hãn Dật có quan hệ gì với ông?” Chu Lập thở dài, vết nhăn trên mặt dường như hằn sâu thêm: “Nó là con trai tôi.” Kỳ Vô Quá không hứng thú lắm với câu chuyện này. Đơn giản mà nói, khi Chu Lập còn trẻ đã làm không ít chuyện vô lương tâm gây tổn hại tới âm đức, cho nên mãi mà không có con được. Vất vả lắm tới tuổi trung niên ông ta mới có đứa con. Tuy Chu Lập vô đạo đức thật, nhưng lại có tình cha bao la với đứa bé này, yêu quý tới cùng cực. Chỉ là dù Chu Lập có che chở cho nó như thế nào đi chăng nữa, đứa bé kia vẫn không thể sống qua tuổi thành niên. Chu Lập không cam lòng, tìm một thiên sư giỏi bói toán tính một quẻ, lại có được thông tin tệ hơn nữa. Ông ta tổn hại âm đức, bao nhiêu báo ứng đều đổ lên đầu đứa con. Dù đứa bé này vào địa phủ luân hồi cũng chỉ có thể đầu thai làm súc vật. Tất nhiên Chu Lập không cam lòng, ra tay giữ hồn con trai lại, muốn tìm một gia đình tốt để con nhập cư sống trái phép. Lại sau đó nhờ có nhà họ Chu mới xảy ra những cơ sự về sau. Thật ra đáp án này của Chu Lập không nằm ngoài dự đoán của Kỳ Vô Quá. Dù là Kỳ Phú Quý, Kỳ Hãn Dật hay Chu Lập, trong chuyện này chúng chẳng qua đều chỉ là con cờ mà thôi. Mà xem ra nhà họ Chu đứng sau màn làm chủ cũng chưa phải kẻ thao túng chân chính. Kỳ Vô Quá lại hỏi: “Vì sao ông lại tìm phướn dẫn hồn, cái chết của Kỳ Hãn Dật liên quan gì tới chuyện này?” Chu Lập cười thảm, nói: “Hồn phách của Tiểu Dật vỡ thành vô số mảnh nhỏ, hòa tan vào phướn dẫn hồn, nếu không chắp đủ linh hồn nó, nó sẽ mãi mãi không được siêu sinh.” “Vì sao nhà họ Chu muốn giết chết Kỳ Hãn Dật, chẳng lẽ vì để khôi phục phướn dẫn hồn?” Trong mắt của cậu, Kỳ Hãn Dật chẳng qua chỉ là một người bình thường, dù hồn của gã có như thế nào đi chăng nữa cũng không đủ để khôi phục phướn dẫn hồn. Chu Lập lại nhìn Kỳ Vô Quá, nói: “Nhà họ Chu vốn định mượn công đức của cậu để cứu sống một người. Về sau mọi chuyện thay đổi, bọn họ bèn nói là giúp Tiểu Dật một tay.” Nói tới đây, dường như Chu Lập nghĩ tới chuyện đau lòng, ngực không ngừng phập phồng mấy lần mới miễn cưỡng khống chế cảm xúc. “Chỉ là tôi không ngờ bọn họ đúng là giúp một tay đập vỡ hồn phách thành như bây giờ.” Kỳ Vô Quá nheo mắt, nói: “Phướn dẫn hồn nát thành bao nhiêu mảnh, hồn phách Kỳ Hãn Dật bị chia làm bấy nhiêu?” Đầu tiên Chu Lập gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Tôi không chắc lắm, dù sao tôi cũng chỉ là một nhánh của nhà họ Chu, sao bọn họ có thể chuyện quan trọng cho tôi nghe được?” “Vậy vì sao ông lại muốn tới đây?” Chu Lập nói: “Tôi, tôi cảm nhận được linh hồn của Tiểu Dật nên mới tìm tới đây.” Bây giờ chuyện đã sáng tỏ, Kỳ Hãn Dật bị nhà họ Chu khống chế tự sát, hồn phách chia thành nhiều mảnh, đặt vào trong từng miếng phướn dẫn hồn. Số phướn đó làm mắt trận, có thể thông đến không gian quỷ vực, cũng có thể xem đây là cơ sở để tạo ra một không gian quỷ vực giả mạo. Còn Kỳ Hãn Dật mở đường như thế nào, có lẽ là người ký hiệp ước vốn là gã, cũng có lẽ là vì đã từng có quan hệ với tỏa hồn trận trên người Kỳ Vô Quá. Chỉ là nhà họ Chu làm vậy với mục đích gì? Bọn chúng vốn hy vọng dùng công đức cứu sống một người, vậy mà cách làm này chỉ dẫn được thuần ác ý. Dùng loại ác ý này sống lại sẽ biến thành ác quỷ chỉ muốn hủy diệt tất cả. Đối với nhà họ Chu thì không có bất cứ lợi lộc nào cả. Kỳ Vô Quá cau mày, nghĩ mãi vẫn không có đáp án. Cậu nhìn Đoàn Lệ, hắn khẽ lắc đầu, ý bảo mình cũng không có manh mối. Đoàn Lệ nói: “Về trước đã.” Kỳ Vô Quá gật đầu, cậu nhìn thoáng Chu Lập nằm sóng soài như ngọn đuốc tàn trong gió, hỏi: “Vậy vị Chu đại sư này phải làm sao đây?” “Giao cho hiệp hội Thiên Sư xử lý, tự mình giữ hồn phách, gây nhiễu loạn trật tự luân hồi.” Đoàn Lệ nói: “Đây đều là những điều tối kỵ trong huyền môn.” Chu Lập nghe vậy chỉ suy sụp đứng dậy, không nói một lời. Những gì vừa trải qua khiến ông ta biết năng lực của mình không thể đối nghịch lại với nhà họ Chu. Hiện giờ đứa con duy nhất của ông ta rơi vào kết cục này, dù hiệp hội Thiên Sư xử phạt ông ta như thế nào cũng không còn quan trọng nữa. *** Sau khi ra ngoài, Đoàn Lệ và Kỳ Vô Quá định tới trụ sở của hiệp hội Thiên Sư ở thành phố Y. Lần thi lấy tư cách hành nghề thiên sư này tạo thành con số thương vong rất lớn, đây không phải việc nhỏ. Kỳ Vô Quá nằm trên giường, phát hiện dường như dù ở trong không gian quỷ vực hay trong thế giới hiện thực, cậu và Đoàn Lệ đều bị trói buộc chặt chẽ bên nhau. Rõ ràng mấy tháng trước còn là người xa lạ, bây giờ lại là tri kỷ tin tưởng nhau nhất. Kỳ Vô Quá nhìn trần nhà, cảm thấy duyên phận giữa người với người đúng là tuyệt không thể tả. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cậu và Đoàn Lệ đã quen thuộc nhau một cách nhanh chóng, một là hợp ý, hai là cùng nhau đi qua rất nhiều trò chơi. Thật ra trừ điều này thì còn có một việc. Kỳ Vô Quá cảm thấy có lẽ mình đã quen Đoàn Lệ từ lâu. Cảm giác không rõ ràng này khiến cậu giao phó toàn bộ sự tin tưởng cho Đoàn Lệ. Bên này Kỳ Vô Quá dần ngủ mất trong lúc suy nghĩ miên man, Đoàn Lệ phòng bên kia lại mở mắt. Hắn ngồi dậy, thế nhưng thứ rời đi lại là một cái bóng mờ, cơ thể hắn vẫn nằm trên giường, hơi thở đều đặn như đang trong trạng thái ngủ say. Cái bóng của Đoàn Lệ bước xuống giường, vào khoảnh khắc đứng lên, cái bóng dần ngưng tụ thành thực thể. Trong căn phòng tối tăm có hai Đoàn Lệ tồn tại. Một nằm ở trên giường, một đứng bên mép giường. Đoàn Lệ đứng bên mép giường giơ tay phất một cái, giữa không trung lập tức có cánh cửa xuất hiện. Hắn không thèm nhìn cơ thể mình lấy một cái, đi thẳng vào trong cửa. Đích đến của Đoàn Lệ là phòng làm việc của Khưu Lương, khi hắn tới nơi thì Khưu Lương vẫn đang chơi game. Đoàn Lệ gọi: “Khưu Lương.” Khưu Lương đang tập trung cao độ bị tiếng của Đoàn Lệ dọa sợ tới mức nhảy bật ra khỏi ghế. Cậu ta nói: “Anh Đoàn, sao anh quay về rồi? Có phải cảm thấy nhàm chán nên quyết định quay về làm đại lão đứng sau quản lý không gian quỷ vực không?” Đoàn Lệ biết cái tên Khưu Lương này thích nói nhảm, nếu không ngắt lời, cậu ta có thể nói đến ngày mai cũng chưa xong. “Quỷ vực hỗn độn gặp trục trặc rồi.” Khưu Lương nghe xong chợt ngẩn ra, cậu ta đẩy mắt kính rớt xuống tận mũi, nói: “Không thể nào, hệ thống theo dõi bên chỗ tôi không phát ra cảnh báo mà.” Khưu Lương không tin cũng là chuyện bình thường, mỗi một chỗ trong không gian quỷ vực đều có thiết bị theo dõi của cậu ta để đề phòng bên kia xảy ra chuyện. Lần trước khi quỷ vực hỗn độn xảy ra chuyện, gần như các không gian quỷ vực cỡ nhỏ đều chịu ảnh hưởng, quản lý Huyền tự và Hoàng tự gần như bị ô nhiễm toàn bộ. Lúc ấy quản lý Thiên tự không thể ngăn cản thế công ấy, phải nhờ có Đoàn Lệ kịp thời ra tay, dùng thủ đoạn tàn nhẫn đè ép sự rung chuyển kia xuống. Sự kiện lần đó Khưu Lương chưa từng được tận mắt chứng kiến. Khi cậu ta vừa đi vào không gian quỷ vực, đàn anh chịu trách nhiệm hướng dẫn cho cậu ta đã miêu tả tai nạn kia rất nhiều lần cho cậu ta. Khi Khưu Lương trở thành Thiên tự số mười, chịu trách nhiệm theo dõi số liệu không gian quỷ vực, cậu ta đã xem việc theo dõi quỷ vực hỗn độn là quan trọng nhất. Đoàn Lệ lấy ra một món đồ ném tới chỗ Khưu Lương, cậu ta vươn tay bắt lấy theo phản xạ, đồ vừa chạm tay, cậu ta đã như bị con gì cắn một phát, hoảng loạn ném nó lên mặt bàn. Mảnh nhỏ màu đen trên bàn là mảnh vụn Đoàn Lệ đã lén giấu đi khi phá hủy cánh cửa trên sân thượng. Mảnh nhỏ vừa thoát khỏi tay Đoàn Lệ đã uốn éo muốn rời đi như có sinh vật có sự sống. Khưu Lương nhanh tay lẹ mắt quơ lấy chiếc bình pha lê bên cạnh, nhốt mảnh đen nhỏ vào bên trong. Lúc này cậu ta mới có thể vỗ ngực thở phào, nói: “Anh Đoàn này, tôi không giống như anh, anh cứ vậy ném mảnh ác ý tới chỗ tôi, không sợ tôi bị ô nhiễm à?” Đoàn Lệ nói: “Ô nhiễm thì luyện lại là được.” Khưu Lương run rẩy nói: “Đừng, tôi không muốn trở về trạng thái hỗn độn không có ý thức, bị chấp niệm chi phối đâu.” “Nói chuyện chính.” Đoàn Lệ lạnh lùng cắt lời lảm nhảm vô nghĩa của Khưu Lương. Cậu ta làm động tác kéo khóa miệng, sau đó nâng mảnh ác ý nhỏ bị mình tạm thời phong ấn vào bình thủy tinh trong suốt. Đây là nơi làm việc của Khưu Lương, đồ vật trong đó có thể biến hóa theo ý muốn. Tuy cậu ta không biết đánh nhau, nhưng hiểu biết về ác ý trong hỗn độn còn nhiều hơn bất cứ quản lý Thiên tự nào. Đương nhiên trong số đó không bao gồm Đoàn Lệ. Cái bình thủy tinh này là thứ Khưu Lương nghiên cứu ra để hoàn toàn nhốt những món như mảnh ác ý. Cậu ta quan sát một lát rồi đứng dậy nói: “Anh Đoàn ngồi đây một lát, mảnh ác ý này hơi bất thường, để tôi đi làm báo cáo phân tích đã.”.