Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ nhìn nhau, cả hai vừa thầm niệm, đàn chim đen lẫn chim lửa đã lao vào nhau, chúng đều không phải chim thật, lúc bay trên không trung không tạo ra tiếng động nào. Nhưng Tào Xuyên lại cảm thấy khi chúng vỗ cánh đã mang theo cảm giác hủy diệt trời đất. Cậu ta liên tục lui mấy bước, muốn trốn ở đâu đó ôm đầu run bần bật, nhưng lại cảm thấy chỉ là một đàn chim mà thôi, hành động của mình quá mất mặt. Ngay khi Tào Xuyên đang do dự, hai đàn chim đã hòa vào nhau. Chúng âm thầm tụ hội thành một đàn chim khổng lồ lớn hơn nữa. Hai màu đen đỏ hòa vào nhau khiến đàn chim trông cực kỳ diễm lệ động lòng người. Tào Xuyên cảm thấy dù cậu ta có rời khỏi đây, quên đi những gì đã trải qua, cậu ta vẫn sẽ nhớ rõ cảnh tượng này. Đàn chim khổng lồ sau khi tụ hội liền bay về phía tòa cao ốc. Tào Xuyên phát hiện những con chim đó đều có đôi có cặp, bên cạnh mỗi con chim lửa nhất định sẽ có chim đen làm bạn, mỗi tầng đều sẽ có mấy chục cặp chim ở lại, càng lên cao, số chim càng ít dần. Cho đến tầng cao nhất. Toàn bộ chim đều được Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ chia đều. Đoàn Lệ hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?” Kỳ Vô Quá hơi ngừng một lát, nói: “Từ từ, để tôi đưa một con quỷ đi làm công đã.” Cậu khẽ nâng bút, một làn sương đen bay ra khỏi tòa nhà. Khi quỷ đói rơi xuống, cơ thể nó vẫn còn run bần bật. Thân là lệ quỷ, dù nó ẩn nấp trong tòa nhà cũng cảm nhận được thứ dương khí trí mạng đáng sợ bên ngoài. Quỷ đói cảm thấy mình chết chắc rồi, dù ở trong không gian có thể tái sinh, nó cũng chết chắc rồi. Dù sao không gian này cũng sắp biến mất, huống chi là mấy oan hồn lệ quỷ gửi thân bên trong như nó. Đúng lúc này, chim đen luôn đậu trên vai cử động, sau đó nó nhận ra mình đã đi bên ngoài. Trước mắt là thanh niên thích cười nhưng lại ra tay vô cùng tàn nhẫn. Kỳ Vô Quá thấy quỷ đói mờ mịt nhìn mình, tốt bụng nhắc nhở: “Mày đã làm xong thỏa thuận rồi, bây giờ có thể đi.” Câu nói này lọt vào lỗ tai quỷ đói như tiếng sấm truyền, nó gật đầu liên tục, chỉ sợ chậm một bước sẽ bị nhốt chết ở đây như những con quỷ trong tòa nhà. Chim đen trên vai nó bay lên, sau đó một xoáy nước màu đen xuất hiện trên không trung. Quỷ đói còn chưa kịp phản ứng đã bị xoáy nước hút thẳng vào đó, biến mất không còn tăm hơi. Kỳ Vô Quá thấy Đoàn Lệ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình bèn giải thích: “Tôi chưa từng làm mấy việc thế này, không được thạo cho lắm, nhưng có thể đảm bảo nó sẽ bình an tới nơi.” Đúng lúc này, Tào Xuyên đột nhiên hét toáng lên, ôm đầu chạy về phía Kỳ Vô Quá. “Cứu em!” Kỳ Vô Quá quay lại nhìn, chỉ thấy nơi Tào Xuyên đang đứng có một cái bóng nằm lại. Tào Xuyên chạy, nhưng bóng cậu ta vẫn ở chỗ đó. Cái bóng kia xoắn vặn, dần dần nhạt đi như muốn biến mất. Chỉ là cái bóng đã bị Đoàn Lệ phát hiện, sao có thể để nó chạy mất được? Hai con chim lửa đáp xuống từ trên không, thoắt cái đã bay tới chỗ chiếc bóng. Chim lửa không ngừng lướt đi, chui vào bên trong nó. Tào Xuyên vốn còn đang run bần bật, nhìn thấy cảnh này lại không khỏi há hốc, lẩm bẩm hỏi: “Có… Có chuyện gì với bóng của em vậy?” Kỳ Vô Quá nhìn cậu ta: “Cậu có chắc đó là bóng của cậu không?” Tào Xuyên nghĩ một lát, đột nhiên giật nảy mình, nói: “Cũng không đúng, vừa rồi khi đứng đó, em bỗng cảm thấy có người kéo chân, cúi đầu xuống xem thử là gì, kết quả lại thấy một đôi tay vươn ra khỏi bóng.” Trông cậu ta như chưa hết hoảng hốt, vuốt ngực sợ hãi nói: “Cũng may vừa rồi có con chim lửa bay lên làm rớt sợi lông xuống đất, em bèn nhặt trộm nắm chặt trong tay, đôi tay kia xuất hiện đúng lúc em cúi xuống, lúc này mới thoát được tới đây.” Nói tới đây, Tào Xuyên lén nhìn qua Đoàn Lệ, phát hiện hắn không quan tâm việc mình trộm lông chim mới yên tâm hỏi tiếp: “Anh Kỳ này, rốt cuộc thứ kia là gì?” “Tiết Khải.” Kỳ Vô Quá vừa dứt lời, một con chim lửa chợt bay vút lên, dưới móng vuốt sắc bén cắp lấy một người. Quả nhiên là Tiết Khải. Đối với bạn học luôn muốn giết mình, trừ sợ hãi và căm hận ra, Tào Xuyên không còn chút tình nghĩa nào nữa. Cậu ta run lên, phát hiện dường như Tiết Khải đã mất đi năng lực phản kháng, đôi mắt nhắm chặt, hẳn là đã hôn mê bất tỉnh. Lúc này Tào Xuyên mới cả gan hỏi: “Sao một người sống như Tiết Khải lại trốn vào bóng em được?” Kỳ Vô Quá nhìn cậu ta, đột nhiên nở nụ cười: “Ai nói Tiết Khải là người?” Mắt Tào Xuyên càng trừng lớn, lắp bắp hỏi: “Không… không phải người… Vậy cậu ta là quỷ ư? Không đúng, bọn em đều là bạn cùng phòng, cậu ta rất bình thường, ăn uống tiêu tiểu đều giống như em.” Kỳ Vô Quá lại cười nói: “Ai bảo bây giờ cậu là người?” Tào Xuyên nghe xong như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch, không biết nên làm sao: “Em… em chết rồi?” Kỳ Vô Quá nhướng mày, đang định nói tiếp thì nghe Đoàn Lệ nhắc nhở: “Đánh nhanh thắng nhanh.” Đoàn Lệ đã phong ấn con chim lửa mang Tiết Khải tới, dường như không muốn lãng phí thêm thời gian. Kỳ Vô Quá thấy Tào Xuyên như bị trò đùa dai tự dọa sợ muốn chết, nói thẳng sự thật: “Cậu không chết, chờ ra ngoài rồi sẽ trở lại bình thường.” Nói xong, Kỳ Vô Quá xoay người đi đến bên cạnh Đoàn Lệ, đứng sóng vai bên hắn. Còn mọi đả kích Tào Xuyên phải chịu đều thay đổi sau khi tất cả xảy ra. Những cặp chim xoay vần trên không thi nhau chui vào trong tòa nhà. Lại sau đó, từng chỗ bên trong nổ tung như pháo hoa nở rộ đêm năm mới, phát ra ánh sáng vô cùng chói mắt. Khắp đất trời đều rung chuyển, sông núi chao đảo, thiên địa ngả nghiêng. Tào Xuyên nhát gan, thế nhưng khi đứng trước cảnh tượng hệt như tận thế này, cậu ta lại vô cùng bình tĩnh. Mà hai người phía trước lại càng thêm vững chãi. Mấy chục tầng của tòa nhà dưới sự oanh tạc khổng lồ dần sụp xuống, từng tảng đá thật to rơi từ trên cao, mang theo sức mạnh hủy diệt cùng bụi tung mù mịt. Tòa Xuyên bỗng nhớ ra, có phải cậu ta nên chạy đi không, miễn lại bị gạch đá rớt xuống đè chết. Ngay khi cậu ta định nhắc nhở hai người kia, cậu ta phát hiện toàn bộ không gian đều trở nên vặn vẹo. Những hòn đá sụp xuống không rơi trên mặt đất mà biến thành một làn sương xám giữa không trung. Phạm vi của sương càng lúc càng lớn, cho tới khi toàn bộ mặt đất cũng biến thành sương. Tào Xuyên thấy Kỳ Vô Quá đứng phía trước quay người lại nói với mình: “Dù thế nào đi chăng nữa, chúc mừng cậu đã vượt ải.” Lại sau đó, tất cả đều chìm vào bóng tối. *** Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ cùng đứng trong một đống hoang tàn, hai bên thoáng nhìn qua đối phương. Đống phế tích này không phải là phế tích mà bọn họ dùng cách âm dương tương khắc nổ tung mà là cao ốc bị phủ vải trong thế giới hiện thực. Kỳ Vô Quá đột nhiên cười nói: “Chắc chuyến này sẽ khiến kẻ đứng sau nhà họ Chu tức chết được đấy.” Đoàn Lệ khẽ gật đầu: “Để làm ra không gian quỷ vực giả mạo này, hẳn đối phương đã hao tốn không ít sức lực, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn, kẻ thần bí kia sẽ không gây chuyện được nữa.” Trong lòng Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ đều hiểu rõ, chỉ bằng một nhà họ Chu chắc chắn sẽ không thể tạo ra không gian quỷ vực giả mạo được. Nếu chúng có năng lực tạo ra nó, vậy tại sao trước kia lại bị nhà họ Đoàn đè ép tới mức không thể trở mình, thậm chí càng đi càng lệch hướng, hoàn toàn trở thành lũ bàng môn tả đạo. Còn một điều nữa khiến Kỳ Vô Quá phải ngẫm nghĩ, sự tồn tại của không gian quỷ vực đã làm âm phủ phải kiêng kị, mà cái này đột nhiên xuất hiện… “Anh còn nhớ anh Tiền không?” Kỳ Vô Quá bỗng hỏi. “Ý cậu là con bạch tuộc mặt quỷ kia?” Kỳ Vô Quá nói: “Con bạch tuộc mặt quỷ kia hình như đi cắn nuốt không gian quỷ vực, cũng kỳ quái giống tòa nhà cao tầng này.” Trong không gian quỷ vực của anh Tiền, bạch tuộc mặt quỷ đột nhiên nổi điên, hơn nữa còn cắn nuốt năng lượng của tiểu không gian quỷ vực. Nếu không phải lúc ấy có Đoàn Lệ và Kỳ Vô Quá ở trong đó, nói không chừng không gian của anh Tiền sẽ bị nó nuốt sạch không còn gì. Trước đó anh Tiền đã thừa nhận bản thân bạch tuộc thuộc về một bộ phận của không gian, là boss phó bản trong đợt kinh doanh thứ hai của trò chơi giết chóc. Tuy anh Tiền thuộc phái ôn hòa, nhưng không gian quỷ vực không phải là nơi cho khách du lịch, đây là trò chơi lệ quỷ lộng hành, được trao đổi bằng chính tính mạng. Lúc người chơi ở thế giới hiện thực sắp chết sẽ ký hợp đồng đi vào không gian quỷ vực, có năng lực có may mắn có thể sống, đã xui còn không đủ năng lực sẽ chết. Đây cũng có thể coi như giao dịch công bằng trên tinh thần tự nguyện. Chẳng qua so với âm phủ, sự tồn tại của không gian quỷ vực là điều trái phép, bởi nó gây nhiễu loạn trật tự. Sau khi con bạch tuộc mặt quỷ nổi điên đã hành động trái với quy tắc không gian, bây giờ nhớ lại sự hình thành của không gian tòa cao ốc, quả thật đều có điểm tương đồng. Có nhiều chuyện trùng hợp đến lạ. Nghĩ đến đây, Kỳ Vô Quá thở dài: “Đột nhiên cảm thấy hơi vui vui.” Đoàn Lệ chưa bắt kịp suy nghĩ của Kỳ Vô Quá, có chút nghi hoặc: “Vì sao?” “Tôi còn chưa xui đến mức nghĩ gì gặp đó. Tôi bảo mà, rõ ràng tôi ghét làm chuyện này tới tận xương tủy, không gian quỷ vực còn cố ý cho tôi chơi trò này, không phải cố ý nhằm vào tôi thì nhằm vào ai?” Kỳ Vô Quá nói một cách hợp tình hợp lý: “Bây giờ mới thấy là do tòa cao tầng ở thế giới thật, không phải do tôi xui.” Đoàn Lệ bỗng thầm thở phào nhẹ nhõm. Bùm! Trong tòa nhà cao tầng phủ vải bỗng có tiếng nổ to vang lên, khuôn mặt Đoàn Lệ chợt thay đổi, nói: “Là đệ tử nhà họ Đoàn.” Hai người không để chậm trễ, lập tức đi về phía phát ra âm thanh. ********* Lảm nhảm: Trời má nãy tui lên Tấn Giang đọc được cái comment làm tui cười cả chiều mấy cô ạ =)))) Nguyên văn comment: “Nghỉ hưu rồi mà còn đam mê kiến thiết âm phủ cơ à” =))))))))))))) Oan cho anh Kỳ quá trời, người ta bị kéo zô chứ ai ham hố gì đâu má =))))))).