Sau khi về hưu phán quan tham gia trò chơi chạy trốn
Chương 151 : Căn Phòng Cuối Dãy
Xuất hiện trước mặt hai người chính là cấu tạo điển hình của khách sạn, có hành lang âm u kéo dài, hai bên sườn đều là cửa phòng.
Chất lượng ánh sáng trong hành lang ở những nơi này không được tốt cho lắm, trông càng thêm âm u.
Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ sóng vai đi về phía trước, nhìn cách bố trí tuy xa hoa nhưng khó chịu kia, nói: “Kiểu hành lang này luôn khiến người ta cảm thấy bứt rứt không thôi.”
Đoàn Lệ nhìn cậu, nói: “Quả thật nơi này đã phạm vào điều kiêng kỵ.”
Kỳ Vô Quá lập tức nổi lên hứng thú, hỏi: “Nói rõ hơn được không?”
“Tất cả các phòng ở cuối dãy phần lớn đều không ai ở, cấu tạo vốn đã không đủ dương khí, phòng cuối lại càng dễ tụ âm.”
Kỳ Vô Quá gật đầu, nói: “Thảo nào trong mấy câu chuyện kinh dị đô thị, chuyện ma quái đều xảy ra ở phòng cuối hành lang.
Khi tôi đọc còn tò mò vì sao án giết người hay tự sát đều xảy ra ở phòng cuối.”
“Thực ra không phải cứ phòng cuối cùng mới có chuyện, mà những phòng tụ âm sẽ hấp dẫn ma quỷ đến đó ở.”
Trong lúc cả hai nói chuyện thì đã sắp đi đến cuối dãy.
Đoàn Lệ vừa dứt lời, cửa phòng cuối đột nhiên tự động mở ra.
Kỳ Vô Quá thoáng nhìn Đoàn Lệ, nói: “Anh xem cái này là gì? Nhắc tào tháo tào tháo tới.”
Đoàn Lệ còn chưa kịp lên tiếng, trong phòng đã có người hoảng hốt vọt ra như gặp phải thứ gì kinh khủng lắm.
Cô nện bước lảo đảo, sau khi rời khỏi phòng liền nhìn váng vất xung quanh, thấy Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ đứng ở hành lang thì lập tức nhào tới như nhìn thấy cứu tinh.
Lúc này Kỳ Vô Quá mới nhìn thấy rõ, người này mặc bộ đồ của nhân viên vệ sinh trong khách sạn, mặt đeo khẩu trang.
Phòng bên cạnh còn có một chiếc xe đẩy loại nhỏ, xem ra NPC này là nhân viên khách sạn.
Kỳ Vô Quá nhướng mày, cảm thấy khá thú vị.
Những tầng trên không có nhân vật NPC, chỉ có quỷ xuất hiện.
Vậy mà tầng này lại khác, bắt đầu xuất hiện NPC?
Cậu nhìn lướt qua nhân viên vệ sinh, trong lòng hơi hoài nghi.
Nhân viên vệ sinh không biết suy nghĩ của Kỳ Vô Quá, tiếp tục hoàn thành cốt truyện của mình.
Cô ta chỉ vào phòng, giọng nói run đến kỳ cục: “Bên trong… bên trong… bên trong có người chết!”
Kỳ Vô Quá nói: “Hử? Đừng hoảng, rốt cuộc bên trong làm sao?”
Nhân viên hít sâu mấy hơi, cố gắng bình tĩnh lại: “Khách trong phòng này mãi không trả phòng, tôi bèn gõ cửa, nhưng bên trong không ai đáp lại.”
“Tôi gõ vài lần thì cửa tự mở, hình như không khóa chặt.
Sau đó tôi vào xem… xem thử, thấy trên đất có vết máu.”
Kỳ Vô Quá nói: “Vậy cô nói cô chỉ thấy vết máu, không có người cũng không có thi thể?”
“Đúng vậy.”
Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ nhìn nhau, Đoàn Lệ khẽ gật đầu.
Kỳ Vô Quá biết ý của hắn, xem ra nhân viên vệ sinh không có gì bất thường.
Kỳ Vô Quá nói: “Chúng ta vào xem sao.”
Dường như nhân viên vệ sinh bị dọa không nhẹ, thấp thỏm đi theo sau cả hai.
Xộc vào mũi là mùi máu tươi nồng nặc, nặng đến mức khiến người khác tưởng mình đang ở trong lò mổ.
Trái với mùi máu tươi dày đặc trong không khí, bên trong phòng rất gọn gàng như không có ai ở.
Trên gối không có dấu vết người ngủ, khăn trải giường cũng rất phẳng.
Lúc vừa đi vào, Kỳ Vô Quá đã tiện đường liếc qua nhà vệ sinh.
Bên trong nhà vệ sinh cũng rất sạch sẽ, khăn lông khăn tắm đều treo ở những chỗ quy định, không có dấu vết đã từng sử dụng.
Điều khác thường duy nhất là trên đuôi giường có một bãi máu.
Phạm vi vết máu không lớn, nếu không phải trong phòng quá nồng mùi máu tươi, có lẽ nhân viên vệ sinh cũng sẽ không cho rằng đã xảy ra chuyện.
Kỳ Vô Quá nhìn nhân viên vệ sinh đứng cách một khoảng xa, hỏi: “Cô đã quét dọn căn phòng này chưa?”
Nhân viên vệ sinh lắc đầu: “Chưa, tôi còn chưa kịp dọn dẹp thì đã thấy vết máu kia.”
Thế thì rất kỳ lạ, trên giường hoàn toàn không có dấu vết ngủ lại, khách cũng không trả phòng.
Vậy vị khách kia đi đâu đây? Không thể nào có chuyện bị thương rồi đến bệnh viện được.
Trong thế giới hiện thực, chuyện này có thể xảy ra, nhưng trong không gian quỷ vực thì không thể nào.
Chắc chắn người này ở trong phòng.
Kỳ Vô Quá nhìn chằm chằm vào vết máu ở đuôi giường, phát hiện hình như vết máu đã mở rộng phạm vi.
Cậu mượn cái đèn pin từ nhân viên vệ sinh, sau đó ngồi xuống chiếu vào gầm giường.
Quả nhiên vết máu tràn dọc đáy giường, kéo thẳng từ đầu giường đến đuôi giường.
Càng gần đầu giường, vết máu lan càng rộng.
Giường dài khoảng 1m8, trong phạm vi này, vết máu đã tụ thành một vũng nhỏ.
Nhưng số máu đó lại trùng hợp chỉ nằm khuất trong đệm, không chảy sang hai bên mạn sườn.
Tí tách.
Dưới đôi mắt quan sát của Kỳ Vô Quá, một giọt máu từ ván giường nhỏ xuống dưới sàn.
Nhìn thấy như vậy, Kỳ Vô Quá đã biết vị khách trong phòng ở đâu.
Cậu đứng dậy, nói: “Người nằm dưới tấm đệm lót.”
Sắc mặt Đoàn Lệ vẫn bình thản như cũ, nhân viên vệ sinh nghe vậy càng trở nên hoảng loạn.
Cô lui về sau mấy bước, dường như không muốn nán lại đây thêm một giây nào nữa.
Kỳ Vô Quá lại tàn nhẫn nói: “Xin lỗi, tôi nghĩ cô phải ở lại đây rồi.”
Âm điệu của nhân viên dọn vệ sinh trở nên bén nhọn, chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi, chẳng qua cô vẫn còn giữ được lý trí, hỏi: “Vì… vì sao tôi phải ở lại?”
“Cô là người phát hiện ra hiện trường.” Kỳ Vô Quá nói một cách chắc nịch: “Đương nhiên phải ở lại, bằng không cảnh sát tới đây rồi phải đi đâu tìm cô hả?”
“Cảnh sát?”
“Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô không định báo cảnh sát à?”
“…”
Kỳ Vô Quá thấy nhân viên vệ sinh ngoan ngoãn đứng bên cạnh, quay lại nói với Đoàn Lệ: “Khiêng tấm đệm này qua đây đi.”
Loại nệm 1m8 rất nặng, mà nệm chuyên dùng cho khách sạn lại càng nặng thêm, cả hai phải tốn sức mới xốc được mặt dưới nệm lên thả trên mặt đất.
Đáy nệm hơi nhô lên, từ độ dài và hình dáng có thể thấy đó là người.
Nhưng toàn bộ nệm đã bị bịt kín mít, không có bất cứ lỗ hổng nào, cũng không có vết chỉ khâu lại.
Nệm khi may xong xuất xưởng cũng trong trạng thái như thế, vậy người bên trong được nhét vào như thế nào?
Kỳ Vô Quá đứng dậy, đi về phía nhân viên vệ sinh đang run gối đến mức gần như đứng không vững.
“Có kéo không?”
Nhân viên vệ sinh gật đầu, nói: “Có, có, tôi đi lấy cho cậu.”
Khi cô chuẩn bị quay người đi ra cửa thì bị Kỳ Vô Quá cản lại.
Cậu nói: “Hay thôi, tôi thấy trạng thái của cô không tốt lắm, lỡ cầm kéo không chắc cắt phải tay mình thì làm sao đây?”
Nhân viên vệ sinh còn chưa kịp đáp lời, Kỳ Vô Quá đã cảm thấy bên kia có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm.
Cậu quay lại, thấy Đoàn Lệ cau mày nhìn cậu, dường như không hiểu cậu đang làm gì.
Kỳ Vô Quá chớp chớp mắt, sau đó hơi hất cằm.
Sau một lát, cậu thấy Đoàn Lệ khẽ gật đầu, biết hắn đã hiểu ý của cậu.
Xác nhận Đoàn Lệ sẽ canh chừng nhân viên vệ sinh xong, lúc này Kỳ Vô Quá mới ra khỏi phòng.
Xe đẩy dọn dẹp vẫn nằm trên hành lang, bên trên chất đầy mấy món đồ thường dùng trong khách sạn như khăn tắm, giấy vệ sinh…
Kỳ Vô Quá nhanh chóng tìm được kéo từ bên trong đó, cậu ngửi một lát, nhận ra trên kéo rất sạch sẽ, không có thứ mùi gì không nên tồn tại.
Xem ra không liên quan gì tới kéo.
Kỳ Vô Quá lại lục lọi thêm một lát, phát hiện có một hộp dao lam.
Khách sạn cung cấp dao cạo râu, cũng cung cấp lưỡi dao để đổi.
Tìm thấy lưỡi lam trong xe đẩy của nhân viên vệ sinh cũng không phải chuyện gì lạ, chỉ lạ ở chỗ bên trong có một lưỡi lam nhuốm đầy máu.
Kỳ Vô Quá thả lại lưỡi lam vào hộp, sau đó cất vào túi, lúc này mới cầm kéo xoay người đi tới phòng.
Lúc cậu đi vào, bên trong vẫn rất yên tĩnh, không xảy ra chuyện gì.
Dưới ánh mắt của Đoàn Lệ, nhân viên vệ sinh dán chặt lên tường, thoạt trông trạng thái còn kém hơn trước cả khi Kỳ Vô Quá đi ra.
Kỳ Vô Quá cười với cô, nói: “Chuẩn bị tâm lý vững vào.”
Sau đó cậu ngồi xổm xuống trước tấm đệm, dùng kéo rạch phần vải trên nệm..
Thứ đầu tiên lộ ra là một khuôn mặt máu thịt lẫn lộn.
“Á!”
Bên kia có tiếng thét chói tai vang vọng tới, Kỳ Vô Quá lại vờ như không nghe thấy gì, vững tay cắt tiếp.
Một bộ thi thể hoàn chỉnh xuất hiện trước mắt mọi người.
Đây là một người đàn ông, trên mặt máu thịt be bét, không nhìn rõ khuôn mặt.
Nguyên nhân chết có thể là do miệng vết thương bén ngọt trên cổ.
Cậu ta bị dao cắt đứt động mạch nên mới trào ra lượng máu lớn như thế.
Mà miệng vết thương lại không giống vết dao, những vết thương đó rất thô, phần mép cong lên, vì mất máu nghiêm trọng mà biến thành màu hồng nhạt.
Những vết thương thô to không đồng đều, nếu nói là bị cắt còn không bằng nói là bị cào.
Thế nhưng miệng vết thương đều rất sâu, sâu đến mức có thể nhìn thấy phần xương trắng bên trong.
Kẻ ra tay phải mạnh đến mức nào mới có thể tạo ra vết cào sâu thấy cả xương đây?
Kỳ Vô Quá cau mày, vươn tay cầm lấy tay thi thể.
Cậu vừa nhìn đã có thể chứng minh được suy đoán của mình.
Trên mỗi đầu ngón tay đều có thịt vụn và vết máu.
Cho nên người đã cào đến máu thịt lẫn lộn chính là cậu ta?
Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua nhân viên vệ sinh, nói: “Báo công an chưa?”
Nhân viên vệ sinh lại liên tục lui vài bước, nói: “Không, không thể báo công an.”
Kỳ Vô Quá đứng lên, chầm chậm đi qua, hỏi: “Vì sao không thể báo công an? Khách sạn xảy ra án giết người, vì sao không được báo công an?”
Nhân viên vệ sinh ngồi ngẩn ra đó, cơ thể run lên bần bật, trông như vì sợ mà không nói nên lời.
Kỳ Vô Quá lấy hộp lưỡi lam ra khỏi túi, nói: “Không báo công an cũng phải thôi, không bằng cô giải thích xem vì sao lại phải giết Trương Soái đi.”
Nhân viên vệ sinh điên cuồng lắc đầu: “Anh nói gì tôi không hiểu, Trương Soái là ai?”
Kỳ Vô Quá cười nói: “Trương Soái là bạn cô, cô quên rồi ư? Trịnh Hiểu Đồng?”.
Truyện khác cùng thể loại
115 chương
67 chương
15 chương
11 chương
39 chương