Mấy người chơi dày dặn kinh nghiệm nhìn nhau, dường như hơi do dự. Kỳ Vô Quá lại nói thẳng: “Trên đảo không an toàn, lên thuyền đi.” Tuy rằng anh Tiền là boss cuối trong không gian quỷ vực này, nhưng từ đầu tới cuối vẫn xuất hiện với dáng vẻ hòa nhã dễ gần, đáng tin hơn hẳn mấy chiếc xúc tu thật lớn kia. Giọng điệu của Kỳ Vô Quá rất kiên quyết, mấy người chơi lâu cũng không do dự nữa, đi dọc theo chiếc thang bộ đi thẳng lên thuyền. Thuyền ma âm thầm rời khỏi bên tàu với tốc độ cực nhanh, cũng không biết chiếc thuyền rách nát này đi bằng cách nào. Khoảng một lúc sau, thuyền ngừng trôi, hình bóng anh Tiền yên lặng xuất hiện ở đầu thuyền. Kỳ Vô Quá nhìn hải đảo cách đó không xa, làn sương xám đã hơi tản đi một chút. Một cái bóng bạch tuộc cực lớn dưới mặt biển hoàn toàn lộ ra, mấy chiếc xúc tu khổng lồ hoàn toàn bao vây chặt chẽ. Con bạch tuộc này hẳn là con đã chạy trốn khỏi Đoàn Lệ mấy ngày trước. Chẳng qua mới chỉ mấy ngày không gặp, cơ thể của nó đã phát triển đến mức gần như nuốt sạch hải đảo vào bụng. Xúc tu bạch tuộc giơ lên cao, phần giác hút trên xúc tu cũng có thể thấy rõ. “Á… Thứ gì thế kia?” Giản Thần tái mặt. Sắc mặt của mấy người chơi khác cũng trở nên xanh mét. Cũng không trách được bọn họ phản ứng dữ dội như vậy, trên mỗi giác hút của xúc tu bạch tuộc đều có một khuôn mặt. Thể hình của bạch tuộc quá lớn, dù là thuyền u linh đã trôi đi cách đảo một khoảng xa, mọi người vẫn có thể nhìn thấy những khuôn mặt trên giác hút bạch tuộc. Những khuôn mặt đó đờ đẫn vô cảm, cứ như chỉ là một chiếc mặt nạ cực kỳ tinh xảo mà thôi. Nhưng nhóm người chơi lại phát hiện ra mấy khuôn mặt quen thuộc trong số kia, rõ ràng đó là NPC từng gặp hoặc nói chuyện trên đảo. Thậm chí Giản Thần còn thấy ngư dân ngày đó dẫn bọn họ ra khơi đánh cá. “Anh Tiền, không thể để nó cắn nuốt dân trên đảo được, cứ tiếp tục như vậy, con bạch tuộc này sẽ càng lúc càng lớn.” Kỳ Vô Quá nói. Anh Tiền cau mày, cũng biết Kỳ Vô Quá đang nói thật. Ngư dân trên đảo đều là năng lượng trong không gian quỷ vực hóa thành, chế tạo ra một không gian là một chuyện vô cùng hao tốn năng lượng. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, anh Tiền cũng không muốn phá hủy hải đảo và những ngư dân kia. Chỉ là bây giờ anh ta không thể suy xét quá nhiều được nữa, rốt cuộc con bạch tuộc mất khống chế này là do ai động tay động chân? Chờ đợt này kết thúc, thể nào anh ta cũng phải đến chỗ quản lý Thiên tự khiếu nại một phen. Nghĩ tới đây, anh Tiền không do dự mà nâng tay lên búng một cái, hòn đảo to lớn hóa thành một đám sương mù rồi biến mất trên mặt biển. Người dân trên đảo cũng tạm thời quay về khởi nguồn của không gian quỷ vực, mà những sinh vật biển hóa thân thành du khách đã sớm nhảy xuống biển ngay khi phát sinh biến cố. Bạch tuộc mất đi mục tiêu tấn công, xúc tu giơ trên không trung cứng đờ một lúc, sau đó lại đùng đùng nổi giận. Cơ thể nó nhô lên mặt biển, cái đầu thật lớn xuất hiện trước mắt mọi người. Đây là một con bạch tuộc lớn, hai mắt đỏ ngầu, trông vô cùng hung hãn. Nó chuyển động cái đầu cực lớn, tìm kiếm mục tiêu để tấn công. Chiếc thuyền ma trôi trên mặt biển là vật thể duy nhất còn sót lại trong không gian rộng lớn này. Vì vậy bạch tuộc lập tức lao đến thuyền ma, lúc này anh Tiền đã giận tới cùng cực, vừa hơi động lòng, chiếc thuyền u linh đã trôi về phía bạch tuộc. Ngay khi tới gần, mấy người chơi dày dặn kinh nghiệm chợt biến sắc, chạy ngược về phía khoang thuyền. Kỳ Vô Quá vừa chạy vừa hỏi: “Sao thế này, sao anh ta chỉ cần nghĩ là có thể điều khiển thuyền vậy chứ?” Đoàn Lệ nói: “Con thuyền ma này được tạo ra từ năng lượng của gã.” Đúng lúc này, bên kia đột nhiên vọng tới một tiếng vang lớn, Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ dừng lại, chỉ thấy thuyền ma đã va chạm với bạch tuộc. Chỉ với một chiếc xúc tu, đầu con thuyền ma đã bị nó phá hủy hơn phân nửa. Bước chân của Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ đột nhiên dừng lại. Vừa rồi bọn họ định vào khoang thuyền tránh nạn vì cho rằng anh Tiền là boss của không gian này, đối phó với một con bạch tuộc biến dị hẳn sẽ không thành vấn đề. Nhưng tình huống bây giờ không giống vậy, con thuyền ma là năng lượng do anh Tiền tạo ra, bây giờ đầu thuyền bị phá hủy hơn phân nửa, cơ thể của anh ta thoắt cái mờ hẳn đi, có vẻ đã bị thương nặng. Kỳ Vô Quá chau mày, nói: “Trông có vẻ sai sai.” Đoàn Lệ: “Ừ.” Hai người nhìn nhau, ngầm hiểu ý đối phương, im lặng quay đầu lao về phía đầu thuyền. “Này! Hai cậu!” Giản Thần phát hiện cả hai đổi hướng, sốt ruột hét to. Bọn họ chẳng qua cũng chỉ là người thường mà thôi, tham gia vào cuộc chiến giữa các boss lệ quỷ có khác nào tìm đường chết không? Chỉ là anh ta còn chưa kịp nói xong, đã thấy đầu ngón tay Đoàn Lệ lóe lên một ánh lửa hồng, ngọn lửa kia lao vút trên không trung hóa thành muôn vàn chim lửa, giống hệt mũi tên rời cung, bắn thẳng về phía bạch tuộc khổng lồ. Mỗi con chim lửa đều nhắm vào mục tiêu vô cùng chuẩn xác, đó là khuôn mặt dữ tợn trên giác hút của bạch tuộc. “Cao, cao nhân…” Giản Thần chưa nói xong, chiếc thuyền ma đã bị sóng lớn dội tới, đột nhiên xóc lên một cái. Nếu không phải Cung Thụy và Thạch Nhụy đứng một bên kéo anh ta, có lẽ Giản Thần đã rớt hẳn xuống mặt biển. Những người chơi không giúp đỡ được gì tự giác chạy vào khoang thuyền, không gây thêm phiền toái cho các tay to đứng phía trước. Kỳ Vô Quá cau mày, tháo khuyên tai xuống khỏi tai trái. Cậu không tham gia vào màn đấu kia, bây giờ cậu chỉ là một người bình thường, ngoài mượn năng lực của bút Phán Quan ra thì không còn cách nào khác để đối phó với lệ quỷ. Con bạch tuộc kia dường như cũng đã bị thương nặng, nhưng Kỳ Vô Quá lại thấy dưới phần thân khuất trong làn nước biển của nó dần hình thành xoáy nước. Rất nhiều đàn cá ùa về hướng này, trên người chứa đầy tử khí, đua nhau nhào vào miệng bạch tuộc như măng tre mọc lên. Trên chiếc xúc tu của bạch tuộc, những khuôn mặt đã bị cháy đen gần như thành tro lần nữa tái sinh. Còn cơ thể của anh Tiền càng lúc càng mờ dần. Con bạch tuộc đang cắn nuốt không gian quỷ vực này. Kỳ Vô Quá không biết trong không gian hiện tại đã gặp phải chuyện gì. Tuy rằng ở một góc độ nào đó, không gian quỷ vực đã vi phạm vào điều cấm kỵ của địa phủ, người sau màn vươn tay mò tới thế giới của người chết, thế nhưng qua vài lần chơi, cậu mới biết không gian quỷ vực vô cùng có trật tự, hơn nữa phía sau hẳn còn có cơ chế quản lý hoàn thiện. Tình huống cắn nuốt không giản quỷ vực như thế này không hề bình thường chút nào. Kỳ Vô Quá liếc nhìn Đoàn Lệ, phát hiện hắn bỗng rất bất thường. “Đoàn Lệ, phải giết chết con bạch tuộc kia trước.” “…” Đoàn Lệ không trả lời, cau mày như đang suy nghĩ gì đó. Kỳ Vô Quá chỉ cảm thấy bên cạnh cậu tràn ngập mùi hương của nguy hiểm, người đứng gần cậu bỗng trở nên xa lạ. “Đoàn Lệ.” Lúc này Đoàn Lệ mới sực tỉnh, hắn khẽ gật đầu, giơ tay lấy ra cái chuôi kiếm cất trong túi đựng tùy thân. Kỳ Vô Quá lui về sau một bước để Đoàn Lệ không bị ảnh hưởng khi ra tay. Đoàn Lệ là thiên sư, tất nhiên sẽ rành rẽ cách đối phó với lệ quỷ hơn quan văn như cậu. Chỉ là tình huống tạm thời khá đặc biệt, con bạch tuộc mặt quỷ này dùng toàn bộ không gian quỷ vực để chống lại Đoàn Lệ. Cơ thể nó chìm dưới mặt biển, chỉ có xúc tu lộ ra bên ngoài. Thân thể Đoàn Lệ lưu loát di chuyển giữa khoảng thuyền rách nát kia, mỗi lần giơ tay là một khúc xúc tu rơi xuống đất. Những khuôn mặt bám vào dưới giác hút vừa rơi xuống nước đã lập tức bị bầy cá cắn nuốt. Sau đó bầy cá lại vào miệng bạch tuộc, chỉ vài phút sau, phần xúc tu bị chặt đứt lại mọc ra lần nữa. Trong khoảng thời gian ngắn, tình cảnh đã rơi vào thế giằng co. Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua mặt biển càng lúc càng đen, còn có cơ thể ngày càng mờ của anh Tiền. Con bạch tuộc mặt quỷ hấp thụ năng lượng của anh Tiền, nếu cứ tiếp tục như vậy, không gian nho nhỏ này sẽ dần hỏng mất. Hiện tại Kỳ vô Quá đã có chút hiểu biết về không gian quỷ vực, chỉ là không biết nếu không gian này mà bị phá vỡ sẽ gây ra hậu quả như thế nào. Cậu không phải là kiểu người làm việc hấp tấp, hơn nữa con bạch tuộc mặt quỷ này tạo cho cậu cảm giác vô cùng xấu. Cậu nắm chặt khuyên tai, chiếc bút Phán Quan xuất hiện trong tay. Thật ra cây bút này không được xem là bút do Phán Quan sử dụng dưới âm phủ, chẳng qua chỉ là nhờ thể chất đặc biệt của cậu mới có chút tác dụng mà thôi. Bây giờ phải giúp Đoàn Lệ một tay mới được. Ngòi bút của Kỳ Vô Quá khẽ lả lướt trên không trung, từng con chim đen phá gió hiện ra. Khi ngòi bút Kỳ Vô Quá dừng lại, số lượng chim đã lên đến tám con, ngang bằng với số xúc tu của bạch tuộc mặt quỷ. Kế hoạch của Kỳ Vô Quá rất đơn giản, bạch tuộc mặt quỷ vẫn luôn giấu đầu mình dưới nước chắc chắn là vì có lý do. Một là để tiện cắn nuốt bổ sung tử khí từ bầy cá, hai là nhược điểm của nó chắc chắn nằm ở phần đầu. Tuy rằng trên xúc tu của bạch tuộc mặt quỷ chứa đầy mặt người, thế nhưng nó vẫn không thể khống chế bản năng động vật của mình. Những du khách trên đảo mấy hôm nay, từ cá mặt trăng đến gia đình cá voi sát thủ rồi cả cá heo mũi chai thác loạn tập thể đã đủ để chứng minh sự thật này. Kỳ Vô Quá vừa thầm ra lệnh, những con chim đen kia lập tức bay về phía bạch tuộc mặt quỷ. Chim đen dưới ngòi bút của cậu không có tính công kích, tác dụng duy nhất là khơi thông dòng chảy sinh tử, dẫn vong linh trên trần thế về thế giới của người chết. Một chiếc xúc tu vụt qua, đập những con chim đen vừa bay ra khỏi thuyền thành mảnh nhỏ. Kỳ Vô Quá thản nhiên nở nụ cười. Chim đen bay lượn giữa lằn ranh hai giới, chúng nó không có tính tấn công, cho nên trần thế cũng không có gì có thể khiến chúng nó bị thương. Giản Thần và mấy người chơi khác trốn trong khoang thuyền đã bị biến cố này khiến cho há hốc, ngây ra như phỗng. Cung Thụy há miệng, trừ chữ “Đệt” ra thì không biết nên nói gì hơn. Giản Thần bình tĩnh hơn Cung Thụy nhiều, ngoài việc kinh ngạc cảm thán hai người kia đều không phải người thường thì có thể miễn cưỡng biết thế cục trong sân khá nguy hiểm. Đoàn Lệ trông rất thành thạo, thế nhưng càng lúc càng rơi vào thế giằng co, mà thật lâu sau mới thấy Kỳ Vô Quá ra tay. Chỉ là mấy con chim đen quỷ dị kia vừa xuất hiện đã gặp phải sự tấn công của bạch tuộc mặt quỷ..