Kỳ Vô Quá nói: “Không phải là do tôi lo lúc đi ăn cơm trên người sẽ bị ám mùi à, anh cũng biết mùi trong quan tài không dễ ngửi mà.” Cuối cùng Đoàn Lệ cũng chịu nhìn qua, còn hỏi lại: “Cậu vẫn ổn chứ?” Kỳ Vô Quá ngạc nhiên, gật đầu nói: “Tạm ổn, tôi đây dễ tính mà, không giống người sáng thấy xác chết ba ngày sau về ăn cơm không ngon miệng như anh.” “Cho nên,” Đoàn Lệ nói, “Cậu lo tôi không ăn được cơm nên mới đi tắm?” Kỳ Vô Quá cười nhạt: “Cũng không thể nói vậy được, tôi mang theo mùi quan tài đi vào nhà ăn thì có khác nào đuổi khách của Giản Thần đi không?” Cậu vừa dứt lời, chỉ thấy khuôn mặt vừa dịu đi của Đoàn Lệ lại trở nên cứng nhắc. Tuy rằng Kỳ Vô Quá không biết mình nói sai ở đâu, nhưng trực giác nhắc nhở cậu tốt nhất nên đổi sang đề tài khác. “À ý tôi là anh đừng để ý chuyện vừa rồi quá. Mọi người đều là con trai, lỡ nhìn thấy nhau cũng không có gì phải xấu hổ.” Nhưng Kỳ Vô Quá xoay chuyển đề tài rồi vẫn không có hiệu quả, biểu cảm trên mặt Đoàn Lệ càng lúc càng rõ. Có lẽ người khác không biết, còn Kỳ Vô Quá lại biết Đoàn Lệ đang nghĩ đến tình huống vừa rồi, lần nữa cảm thấy xấu hổ. Trong lòng cậu thầm mắng mình đúng là chữa lợn lành thành lợn què, tuy rằng cậu không hiểu lắm, sao cậu không thấy xấu hổ mà Đoàn Lệ vẫn cứ canh cánh trong lòng thế kia. Nhưng dù như thế nào, Kỳ Vô Quá cảm thấy mình vẫn có trách nhiệm tháo gỡ khúc mắc đi, miễn cho ảnh hưởng tình bạn của hai người. “Thật ra chuyện này cũng không cần phải xấu hổ, trước đây khi tôi đi học đại học cũng từng tắm nhà tắm tập thể, ai cũng như nhau, không sao…” Đoàn Lệ dừng bước, hắn nhìn Kỳ Vô Quá, biểu cảm trở nên khác thường. “Vừa rồi cậu thấy ngại à?” Kỳ Vô Quá trả lời theo phản xạ: “Hơi hơi, nhưng điều chỉnh lại thì sẽ thấy ổn.” “Lúc cậu tắm phòng tắm công cộng khi học đại học có thấy ngượng không?” Kỳ Vô Quá không hiểu ra sao, cảm thấy có lẽ mình nên giả bộ suy nghĩ vớ vẩn như Đoàn Lệ thường nhận xét. Thế nhưng lúc này trông Đoàn Lệ có vẻ hơi cáu giận, cho nên Kỳ Vô Quá không đánh trống lảng được, chỉ đành thật thà trả lời: “Không có.” Đoàn Lệ khẽ cười, nói: “Vậy cậu có từng nghĩ vì sao bị tôi nhìn thấy lại xấu hổ không?” “?” Kỳ Vô Quá vẫn rất khó hiểu, trong lòng cảm thấy hơi bất thường. Cậu nghĩ phản ứng của Đoàn Lệ dường như không bình thường cho lắm, nhưng lúc ấy chính cậu cũng chẳng bình thường hơn được bao. Đoàn Lệ thấy thế bèn nói: “Tôi cho là mình nên suy nghĩ lại, cậu cũng vậy.” “…” Về sau Đoàn Lệ không nhắc tới chuyện này nữa mà thảo luận chuyện sáng nay với Kỳ Vô Quá. Kỳ Vô Quá cũng rất hợp tác bỏ qua chủ đề, sâu trong lòng cậu bỗng có một dự cảm rằng nếu mình tìm hiểu sâu vào những lời Đoàn Lệ vừa nói, chắc chắn sẽ bước qua một lĩnh vực chưa từng đặt chân tới. Mờ mịt, còn có nguy hiểm. Bản năng của loài người sẽ luôn lảng tránh những nơi mình không biết. Nhưng bản tính con người không chỉ có vậy, càng không biết lại càng tò mò. Giống như trong không gian quỷ vực, những nguy hiểm tiềm tàng lại khiến người chơi rục rịch tìm đến. Kỳ Vô Quá không biết mình có phải người thích thăm dò cái kia hay không, cũng không biết mình có tò mò về thứ đó không, nhưng ít nhất bây giờ cậu lựa chọn lảng tránh. Lúc đi vào quán cơm, Kỳ Vô Quá thoáng liếc qua sườn mặt đẹp trai của Đoàn Lệ, cảm thấy mọi thứ dường như đã có sự thay đổi. Tiệm cơm hôm nay buôn bán không được tốt lắm, khách chỉ lác đác có vài người. Giản Thần và mấy người chơi khác ngồi trước bàn ăn mọi hôm thường ngồi, Kỳ Vô Quá còn chưa qua đó nhưng đã cảm nhận thấy bầu không khí vô cùng nặng nề. Cái cảm giác ấy như có một tầng mây đen bao phủ đỉnh đầu người chơi. Kỳ Vô Quá đi qua kéo ghế ngồi xuống, hỏi: “Sao thế?” Giản Thần thở dài, trông có vẻ không muốn nói chuyện. Kỳ Vô Quá nhìn về phía Cung Thụy, lại hỏi: “Sòng bạc của cậu sao rồi?” Trông Cung Thụy đã ổn hơn nhiều, vừa rồi không dám lên tiếng có lẽ cũng vì tình huống trên bàn cơm không được tốt cho lắm. Cậu ta vừa nghe Kỳ Vô Quá hỏi xong liền trả lời: “Chỉ tiếc hôm qua anh đi sớm quá, hôm sau chuyện còn đặc sắc hơn nữa cơ, cái ông khách đeo vòng vàng kia…” Chiều qua sau khi Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ rời đi, cậu ta đã ổn định lại trật tự trong sòng bạc. Cung Thụy nói tới đây bỗng hỏi: “Mà tôi không biết trong sòng bạc lại có nhiều bảo vệ đến vậy, hơn nữa không biết làm ăn kiểu gì nữa, tôi mà không nói gì thì bọn họ cứ trơ mắt nhìn khách làm loạn.” Kỳ Vô Quá hỏi: “Cậu đã từng chơi trò chơi mô phỏng kinh doanh chưa?” Tuy Cung Thụy không hiểu vì sao Kỳ Vô Quá lại hỏi như vậy, nhưng cậu ta cũng thật thà trả lời: “Chơi rồi.” “Vậy thì tốt, có một loại trò chơi kinh doanh cần cậu nhấn chuột vào nhân viên mới có thể tương tác.” Kỳ Vô Quá giải thích, “Không khác là mấy so với sòng bạc của cậu, lần sau nhớ lấy là được.” “…” Cung Thụy há miệng như muốn phản bác, thế nhưng nghĩ lại thì thấy đối phương nói rất có lý. Cuối cùng cậu ta chỉ có thể tiếp tục kể tiếp chuyện hồi sau. Sau khi du khách đeo vòng vàng bị bảo vệ cản lại thì vẫn chưa hả giận, tuyên bố phải khiếu nại sòng bạc của Cung Thụy. Lúc ấy Cung Thụy chỉ cảm thấy to chuyện rồi, trong thành tích khảo sát, khiếu nại của du khách chiếm phần to nhất. Cậu ta còn chưa biết nên làm sao để trấn an du khách đeo vòng vàng này thì thế cục đã thay đổi. Bên ngoài có một gia đình đi vào, người nhà kia rất kỳ quái, ai nấy đều có khuôn mặt bụ bẫm đáng yêu, số lượng tổng cộng là tám người, sáu nữ hai thiếu niên. Thiếu niên vừa bước vào, thấy cảnh hỗn loạn trên đất liền nhăn chặt mày nói: “Sao thế này, vất vả lắm tôi mới được mẹ cho đến đây chơi, xem ra bây giờ chẳng làm ăn gì được rồi?” Cung Thụy là chủ sòng, tất nhiên phải có trách nhiệm giải thích. Cậu ta đang định lên tiếng thì thấy du khách đeo vòng vàng trước đó còn kiêu ngạo đột nhiên không ngừng run rẩy. Hắn tiến lên trước một bước, lại vì sợ hãi mà khuỵu xuống đất. Phản ứng của du khách đeo vòng vàng trông rất thái quá, nhưng dưới hành động của các khách xung quanh lại trở nên bình thường. Thiếu niên mặt búp bê chỉ mới chau mày mà du khách xung quanh đã lui lại ba bước, bao gồm cả mấy du khách bình tĩnh ngồi đánh bài khi khách đeo vòng vàng phá hoại. Thiếu niên mặt búp bê vừa nói xong, tất cả khách đều trộm men theo vách tường lẻn đi, chỉ để lại vị khách đeo vòng vàng đang run bần bật. Cậu ta càng mất hứng, quay đầu bĩu môi làm nũng: “Mẹ, mẹ xem bọn họ kìa, khác nào kỳ thị con không!” Cung Thụy nhìn thiếu niên mười tám mười chín tuổi tự nhiên làm nũng với mẹ mình, hoàn toàn không thèm quan tâm tới hình tượng thì càng cảm thấy quỷ dị. Mẹ thiếu niên không nói gì, cô gái trẻ tuổi bên cạnh tiến lên, đập một phát lên gáy thiếu niên: “Xem cái thứ như em này.” Cô gái trẻ tuổi dạy dỗ em mình rồi đảo mắt nhìn du khách đeo vòng vàng trên đất: “Là anh đến đây phá hoại đúng không? Làm chúng tôi không có chỗ chơi?” Cô vừa dứt lời, du khách đeo vòng vàng như được bấm công tắc khởi động, lộn xộn gào lên: “Tôi, tôi sai rồi, đừng đâm tôi! Đừng cắn tôi, đừng ăn tôi, tôi cút ngay đây, cút xa thật xa!” Cuối cùng du khách trong sòng đều chạy hết, chỉ còn sót lại người nhà kia chơi thâu đêm. Lúc thiếu niên bỏ đi còn ủ rũ bảo người chơi ít quá nên không vui. Cung Thụy nói tới đây, Giản Thần đột nhiên lên tiếng hỏi: “Có phải người nhà mà cậu nói mặc đồ đen, toát lên cảm giác trâm anh thế phiệt không?” Cung Thụy gật đầu: “Đúng vậy, mặt trông đáng yêu đấy, nhưng khí thế rất đáng sợ, sao vậy, anh gặp rồi à?” Giản Thần thở dài nói: “Tôi bị người nhà này khiếu nại.” Cung Thụy hỏi: “Sao lại thế?” Giản Thần tóm tắt đơn giản nguyên nhân lượng khách trong tiệm cơm giảm đi, tất nhiên là có liên quan tới người nhà kia. Trước khi người chơi tới nửa tiếng, công việc làm ăn của tiệm rất tốt. Lúc ấy Giản Thần đứng trước quầy bán cơm, nghĩ nếu cứ duy trì như vậy thì thành tích khảo hạch của mình hẳn sẽ không thành vấn đề. Anh ta là người chơi hệ ăn bám, dùng thuật ngữ để miêu tả thì là leech(1), ai leech được đến cuối thì thắng. Từ vài lời mà anh Tiền để lại có thể suy đoán rằng kết quả khảo hạch chính là con đường qua cửa ổn định nhất. Không ngờ anh ta vừa xuất hiện suy nghĩ ăn ké thì đã bị nghiệp quật. Người đến làm loạn vẫn là thiếu niên mặt búp bê kia, cậu ta tùy ý lật thực đơn ra, sau đó là lật bàn. Cậu ta hét lên: “Cái quán rách gì thế này? Hải đảo du lịch mà không có hải sản, tôi muốn ăn cá, hơn nữa còn phải con to!” Phản ứng của khách trong quán không khác với khách trong sòng bạc Cung Thụy đêm qua cho lắm, đều nhân lúc thiếu niên nổi giận mà mon men theo vách tường rồi lặng lẽ rời đi. Tim Giản Thần như rỉ máu, khách hàng bỏ đi như vậy đã làm tốn hết bao nhiêu tiền. Nhưng chuyện quan trọng trước mắt là phải trấn an thiếu niên kia đã, anh ta đành phải đi đến nói: “Xin chào, chỗ chúng tôi có phong tục không ăn hải sản, cho nên trong thực đơn không có cá.” Nhưng thiếu niên kia không thèm nói lý, nằng nặc đòi ăn cá, hơn nữa còn uy hiếp Giản Thần bảo nếu mai tiếp tục không có cá sẽ khiếu nại Giản Thần. Lại sau đó, quán cơm biến thành tình huống như bây giờ. Giản Thần cũng không biết vì sao cái nhà kiêu căng kia đã rời đi rồi mà các khách khác vẫn bỏ ra khỏi cửa, chọn sang quán khác ăn. Kỳ Vô Quá nghe xong, gật gù nói: “Xem ra sự kiện đột phá lần này là thiếu niên mặt búp bê này rồi.” Nhạc Phỉ Vân hỏi: “Sự kiện đột phá?” “Ừ.” Kỳ Vô Quá giải thích, “Từ lúc bắt đầu trò chơi đã xuất hiện cách qua cửa rồi, các người biết mà.” Những người chơi lâu đều liên tục gật đầu, chỉ có Cung Thụy mờ mịt: “Cái gì? Điều kiện qua cửa gì?” ***************** Chú thích: (1) Leech: Nghĩa đen của nó là con đỉa, mà các bạn cũng biết thuộc tính của con đỉa rồi đấy: Chờ động vật đi qua thì bám lên hút no máu ký chủ. Ai thường chơi game (nhất là các game farm đồ như Elsword) thì sẽ biết đến từ này, đây là một từ ám chỉ những người trong một tổ hợp ghép đội mà thường xuyên đứng im chờ đồng đội đánh xong phó bản sẽ đi lụm đồ ké chứ chẳng làm gì cả, kể cả buff hay góp dmg. Thường thì những người này vô hại, nhưng lâu lâu mà đi raid (dạng phó bản chỉ mở theo giờ và ngày cố định, thường có độ khó rất cao) thì loại người này rất khó chịu vì gây hụt dmg cho tổ đội..