Sau khi ăn sáng xong, đám người chơi như mấy thực tập sinh vừa từ thế giới hiện thực bước vào bệnh viện vậy, bị chia tới các phòng khác nhau. Lúc này Kỳ Vô Quá và Đoạn Lệ không thể lấy cớ mắc bệnh được nữa, cho nên tất nhiên không thể tiếp tục hành động với nhau. Kỳ Vô Quá đi theo giáo viên hướng dẫn được chia cho mình, đi đến tầng cao nhất của tòa nhà trắng. Kỳ Vô Quá càng nhìn càng thấy nơi bọn họ đi không hợp lý cho lắm, cậu thầm nghĩ, lần này lại chia random, không chừng với vận may như sao chổi của cậu sẽ lại gây ra hậu quả mất. Mãi tới khi lên thẳng tầng cao nhất, bác sĩ Lý dẫn cậu mới dừng lại, sau đó mở cánh cửa sắt nặng trình trịch ra. Dự cảm cuối cùng cũng trở thành sự thật. Thứ xuất hiện trước mắt Kỳ Vô Quá không phải là phòng trị liệu của chủ tuyến, cũng không phải là phòng thí nghiệm đã từng xuất hiện trong câu chuyện cũ về viện điều dưỡng, mà là một lớp màn hình gắn tường. Rõ ràng đây là một phòng điều khiển. Kỳ Vô Quá khó tin nhìn bác sĩ Lý, hỏi: “Thầy à, mấy thứ này là gì?” Bác sĩ Lý nói: “Đây là nơi có thể quan sát tình huống của bệnh nhân từng phòng, nếu có gì không ổn thì phải cảnh cáo hoặc báo cho hộ công tới xem xét.” “Chẳng phải theo dõi là việc của bảo an à?” Trước đây Kỳ Vô Quá đã từng có kinh nghiệm làm bảo an khi ở không gian quỷ vực, không còn xa lạ gì với đống thiết bị trước mắt. “Thanh niên bây giờ toàn lũ ăn không ngồi rồi, ăn như rồng cuốn nói như rồng leo mà làm như mèo mửa, cậu cho rằng việc theo dõi này chỉ cần người không có kỹ thuật gì thì sai rồi.” Bác sĩ Lý nói một câu thâm sâu, sau đó giải thích, “Nếu không phải là người chuyên nghiệp như chúng ta, sao có thể phân biệt ra được bệnh nhân trong phòng có phát bệnh nghiêm trọng không, hay là chỉ đang bị bệnh như ngày thường.” Bác sĩ Lý tươi cười, để lộ nụ cười khiến Kỳ Vô Quá nhớ đến nụ cười mấy bệnh nhân kia dán trên kính thủy tinh. Vừa hoang đường vừa quỷ dị. “Đây là vì tốt cho các cậu thôi.” Bác sĩ Lý nói, “Người mới sẽ không tránh khỏi tò mò quá mức với viện điều dưỡng.” Tò mò là từ mấu chốt của trò chơi. Trong lòng Kỳ Vô Quá khẽ động, thế nhưng không hỏi thêm về việc này, gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi.” Sau khi bác sĩ Lý rời đi, Kỳ Vô Quá thử đổi bộ đàm vô tuyến, phát hiện chỉ có một kênh duy nhất, hẳn là chỉ có thể trò chuyện với bộ đàm vô tuyến của bác sĩ Lý mà thôi. Kỳ Vô Quá khá thất vọng, đang tính toán tìm cách lừa lấy bộ đàm của bác sĩ Lý, như vậy có thể liên lạc với Đoạn Lệ bất cứ lúc nào. Nghĩ tới đây, Kỳ Vô Quá hơi sửng sốt, rõ ràng cậu đã hình thành tính cách độc lập không phụ thuộc vào ai, bây giờ mới tách ra khỏi Đoạn Lệ mấy chục phút mà đã cảm thấy không quen rồi. Lần đầu có người bạn thân tới mức này, không biết duy trì khoảng cách giữa bạn bè cũng là điều bình thường. Kỳ Vô Quá trước nay luôn hiểu rõ bản thân đã tự an ủi mình như thế. Cậu quẳng những suy nghĩ vớ vẩn kia ra sau đầu, cơ hội sưu tập thông tin hiếm có nay đã bày ra trước mắt, đừng nên lãng phí thì hơn. Hai phòng kia vốn bỏ trống, mà như vậy cũng chẳng có gì lạ. Viện điều dưỡng rất lớn, cho dù có khá nhiều bệnh nhân khu bệnh nặng thì phòng bệnh cũng ở không hết. Chỗ đặc biệt là, sau khi cửa phòng mở ra, người bị hộ công đẩy vào lại là hai người quen mặt. Một người là bác sĩ Vương, người kia là bác sĩ Tống, nói đúng ra là hai người đã từng là bác sĩ. Dường như bác sĩ Vương đã bị phán định là có tính công kích, cho dù là chưa tan hết hiệu quả của thuốc, ông ta vẫn bị cột chặt trên giường, còn bác sĩ Tống thì ổn hơn, hộ công chỉ để bà ta trên giường, sau đó không trói buộc gì nữa. Kỳ Vô Quá nhìn bác sĩ Vương nằm trên giường, nói: “Thì ra sơ lược cốt truyện đang chiếu ở đoạn này.” Chuyện xảy ra trong sơ lược cốt truyện không thể thoát được mối quan hệ với chủ tuyến. Đây là kinh nghiệm Kỳ Vô Quá góp nhặt được qua vài lần qua cửa trước, bây giờ hẳn cũng không ngoại lệ. Cậu tạm thời không nhìn màn hình khác, chỉ tập trung quan sát bác sĩ Vương. Quan sát một hồi, quả nhiên phát hiện ra điều khác thường. Theo lý mà nói, bác sĩ Vương bị tiêm thuốc an thần vào, bây giờ vẫn còn chưa tỉnh hẳn. Thế nhưng miệng của ông ta vẫn luôn động đậy. Chất lượng theo dõi của camera trong viện điều dưỡng không tồi, hình ảnh khá rõ ràng, giống hệt với phần lớn camera khác, vừa nghe không thấy tiếng, mà nhìn cũng không ra đồ vật cụ thể. Camera theo dõi treo trong góc phòng, tất nhiên Kỳ Vô Quá không thể thông qua khẩu hình của bác sĩ Vương để đoán đối phương đang nói gì. Cậu thở dài nói: “Tiếc quá, khoảng cách hơi xa, không thấy rõ khẩu hình.” Giọng nói vừa dứt, màn hình lập tức kéo sát khoảng cách một chút. Kỳ Vô Quá hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ camera này tiên tiến vậy ư, chẳng lẽ là điều khiển bằng giọng nói? Mặt bác sĩ Vương trong màn hình ngày càng rõ, ngày càng gần. Cuối cùng, khắp cả màn hình chỉ còn lại cái mặt của bác sĩ Vương. Bác sĩ Vương không được tính là đẹp, hơn nữa đã đến tuổi trung niên nên làn da hơi mỡ màng thô ráp. Loại khoảng cách này khiến Kỳ Vô Quá cảm thấy khó ở. Cậu thở dài nói: “Ít nhất khuôn mặt phải đến trình độ của Đoạn Lệ mới có thể chịu đựng được khoảng cách này. Ngừng lại được rồi đấy.” Nhưng lần này camera không còn nghe lời như vậy nữa, cứ như nó có suy nghĩ riêng của mình. Khoảng cách vẫn tiếp tục được thu hẹp, chờ đến khi màn hình dừng lại, trong màn hình đã chỉ còn lại một cái miệng. Đó là miệng của bác sĩ Vương. Cái miệng kia cứ máy móc khép mở, không biết mệt mỏi. Kỳ Vô Quá cố gắng chịu đựng cảnh tượng khiêu chiến mắt thẩm mỹ của mình tới cực hạn mà nghiêm túc nhìn một lát, thế nhưng vẫn không thể hiểu được đối phương đang nói gì. Cậu dời mắt đi, nói: “Chịu rồi, mình chưa từng học khẩu ngữ, không biết được.” Giọng nói vừa dứt, trong phòng đột nhiên có tiếng ồn vang lên, đó là loại âm thanh nhiễu loạn. Sau một lúc lâu, trong đống tạp âm ấy loáng thoáng truyền đến giọng nói của một người đàn ông. Kỳ Vô Quá ngừng thở, nghiêng tai lắng nghe. “Hộp… Chết… Vì… Sao….Phải… Tôi… Thấy… Thấy… Mở… Ra… Tôi… Thấy… Tôi thấy rồi!” Giọng nói đột nhiên im bặt, hình ảnh trong màn hình cũng trở về bình thường. Kỳ Vô Quá nhìn bác sĩ Vương đã rơi vào hôn mê trong màn hình, thậm chí còn cảm thấy vừa rồi chỉ là ảo giác. Nhưng giọng nói vừa rồi là sự thật. Trong tiếng tạp âm hỗn loạn kia có giọng của hai người đàn ông. Trước đó là giọng của bác sĩ Vương, ông ta vẫn chất vấn người chơi vì sao lại mở hộp. Mà giọng nói phía sau lại đến từ Hứa Kiến Thiết. Suy nghĩ cẩn thận thì thấy, tiếng vọng của giọng nói kia khá kỳ lạ, cứ như đến từ một nơi trống trải. Kỳ Vô Quá trầm tư một lát, lại bị một hình ảnh khác thu hút ánh mắt. Hình ảnh đó thuộc về bác sĩ Tống. Bà ta vốn đang nằm trên giường, vào lúc tạp âm biến mất, bà ta ngồi dậy. Kỳ Vô Quá vốn tưởng bà ta đã tan thuốc, cho nên muốn nghỉ ngơi, vì vậy cậu không để ý lắm. Nhưng bây giờ bà ta lại có hành động gì đó. Bệnh nhân đi trong phòng bệnh là chuyện bình thường, bọn họ không phải con rối, tất nhiên sẽ phải đi lại. Chỉ là động tác của bác sĩ Tống rất kỳ lạ, bà ta cứ như đang nhảy múa vậy. Nói là nhảy múa cũng không đúng lắm. Tay chân bà ta cứ huơ qua huơ lại một cách không hề ăn ý. Điệu múa kỳ lạ này khiến Kỳ Vô Quá nhớ tới buổi múa rối mình đã từng được xem, lúc ấy người biểu diễn là một người mới học nghề, tài nghệ không tinh thông, hơn nữa còn căng thẳng, con rối gỗ do cậu ta điều khiển lúc đó cũng múa bằng những động tác như thế này. Đúng vậy, hiện tại bác sĩ Tống hệt như một con rối gỗ bị thao túng. Bà ta nhảy múa, cách màn hình ngày càng gần, càng lúc càng gần. Cuối cùng khuôn mặt bà ta dán sát lên màn ảnh, lẳng lặng nở nụ cười như chào bế mạc. Sau đó bác sĩ Tống không cử động nữa, Kỳ Vô Quá lại phát hiện một vấn đề. Lần này màn hình không kéo tới gần, mà là bác sĩ Tống chủ động tới sát màn hình. Nhưng camera được treo trong góc phòng cách mặt đất khoảng hai mét. Chân của bác sĩ Tống vẫn đặt trên mặt đất, mà mặt bà ta lại cách màn hình rất gần. Rất gần. ******************** Lảm nhảm: Thôi thôi thôi, nay lại ăn cơm chó nữa rồi, không ai đẹp bằng chồng anh hết, zừa lòng anh chưa:^( Btw chúc mừng chúng ta đã đi được gần nửa bộ truyện, chắc tầm một năm nữa là sẽ xong bộ này thôi, mọi người nhớ kiên nhẫn ăn cẩu lương nha =))))