Hà Diễn Lạc rất quen thuộc với bản đồ, vừa vào game không bao lâu liền mò rõ được vị trí của Hà Nguyệt Tâm và Lâm Vĩ rồi.
Anh bảo trì khoảng cách một tòa nhà, vẫn luôn đi theo sau lưng hai người họ.
Còn Lâm Vĩ và Hà Nguyệt Tâm thì hiển nhiên là không hề phát hiện có một cái đuôi đang kè kè sau bọn họ, hoàn toàn không biết gì cả tiếp tục lục soát trang bị.
Vừa thấy em gái mò vào trong một tòa nhà, anh lập tức đi theo ngay, anh vểnh tai nghe tiếng bước chân của em gái, chú ý động thái của em gái.
Nhưng Tiểu Bạch mở loa nói chuyện trong nhóm, có chuyện hay không có chuyện cũng muốn nói cho anh biết.
Nghe ra được giọng nói không quan tâm và thiếu kiên nhẫn của Hà Diễn Lạc thông qua tai nghe.
Bên Tiểu Bạch im lặng mất một hai giây mới truyền đến tiếng nói: "......Được."
Tiểu Bạch siết chặt con chuột trong tay, mắt nhìn màn hình cứ như muốn phun ra lửa. Hà Diễn Lạc thế nhưng lại không thèm quan tâm tới cô ta ư?
Rõ ràng là có rất nhiều trạch nam đều thích loại con gái vừa ngọt ngào vừa quyến rũ như cô ta mà. Hà Diễn Lạc rốt cuộc là sao vậy? Anh ấy có khi nào là gay không vậy?
Hà Diễn Lạc thấy Tiểu Bạch đồng ý rồi, cũng không còn chí cha chí chóe nữa thì đeo tai nghe lên tai.
Thời gian sau đó, Tiểu Bạch thức thời ngậm miệng lại, tức giận thì có tức giận, nhưng nếu như khiến cho Hà Diễn Lạc ghét thì được thì ít mà mất thì nhiều hơn nữa. Bây giờ chỉ có thể tìm cơ hội khác thôi.
Nhìn bộ dạng của Hà Diễn Lạc chắc là muốn nghiêm túc chơi game rồi, vậy thì cô ta chỉ có thể chiều theo anh ấy thôi, nếu như có thể phát huy thật tốt trong game thì nói không chừng là có thể giành được hảo cảm của Hà Diễn Lạc cũng nên.
Tổng thời gian chơi game này của cô cũng tầm ba trăm mấy tiếng đồng hồ, kỹ thuật cũng rất khá, ngẫu nhiên phát huy siêu thường cũng có thể giết liên hoàn mười mấy lần liền nữa, trong đám người chơi nữ thì cũng tính là rất khá rồi.
Đặc biệt là phía đối diện còn có một người chơi nữ gà mờ nữa, đến lúc cô ta đè bẹp người đối diện rồi, so sánh một phát, đều là người chơi nữ cả, nhưng một người thì ở trên trời còn một người thì ở dưới đất.
Cô đi theo bước chân của Hà Diễn lạc, Hà Diễn Lạc vừa nhảy từ cửa sổ tầng 2 xuống thì liền đụng gặp cô ta ngay.
Thấy khẩu súng sau lưng Hà Diễn Lạc, mắt cô ta liền sáng rực lên: "......Trên lưng anh là khẩu dứa lớn à?" (???)
Cô không chơi súng bắn tỉa, tỉ suất bắn trúng rất thấp, khẩu 98K trên tay đối với cô mà nói thì không có mấy tác dụng gì cả, ngược lại thì khẩu M249 dùng để bắn ở cự ly gần này thì cô lại chơi rất giỏi.
Kỹ thuật bắn tỉa của Hà Diễn Lạc nổi tiếng là tốt ai cũng biết, khẩu M249 nằm trong tay anh cũng chẳng phát huy được bao nhiêu tác dụng cả.
Ngữ khí cô ta thả lỏng lại, tận lực không dùng giọng nói ngọt ngấy người hồi nãy nói: "Khẩu M249 của anh có thể cho em không?"
Hà Diễn Lạc nhìn trang bị trên người cô ta một cái, trừ khẩu 98K ra thì khẩu còn lại trên người đích thực là không bằng M249 thật.
Anh khựng người 2 giây, sau đó xoay người nương theo bờ tường chạy về phía đường đối diện, bên trong tai nghe truyền đến giọng nói có chút lười nhác của Hà Diễn Lạc: "Không được."
Tiểu Bạch: "......"
Sắc mặt cô ta có chút tái xanh, người đàn ông này sao lại nhỏ mọn đến vậy chứ, tìm anh ta muốn một cái trang bị thôi cũng không được.
Bình thường lúc cô chơi game, chỉ cần tìm người chơi nam muốn trang bị, chỉ cần nghe giọng nói ngọt đến tận xương tủy của cô ta thì người ta liền đổ rồi, càng đừng nhắc đến trang bị gì nữa, người ta hận không thể tháo hết tất cả trang bị trên người cho cô ta nữa kìa.
Thật là khó tiếp cận mà!
Hà Diễn Lạc không có công phu đâu mà quan tâm đến tâm trạng của cô ta. Anh đi theo sau lưng Hà Nguyệt Tâm suốt, đợi Hà Nguyệt Tâm bước ra khỏi tòa nhà thì liền lập tức đi theo sau ngay.
Hai đầu chân mày của anh đột nhiên nhíu chặt lại, hồi nãy rõ ràng anh thấy sau lưng Hà Nguyệt Tâm có vác theo khẩu M416, nhưng bây giờ trên người em gái lại chẳng có gì cả. Súng đâu? Tại sao lại biến mất rồi?
Ngược lại thì Lâm Vĩ thì thân hình đô mập, cơ hồ là đủ hết tất cả trang thiết bị rồi.
Anh nhảy lên trên nóc nhà, từ ban công chui vào trong tầng 2, ngừng lại trong nhà vệ sinh của tầng 2, anh tháo hơn nửa trang bị trên người mình xuống, lại vứt khẩu M249 xuống đất. Chỉ giữ lại cho mình một chút đạn và băng gạc. Anh xoay người lượm 2 cái đồ bảo hộ cấp 2, mặc lên người xong thì bước ra khỏi phòng.
Đợi Tiểu Bạch lần nữa gặp lại Hà Diễn Lạc thì kinh ngạc hỏi: "M249 trên người anh đâu rồi?"
Hồi nãy còn ở trên người mà, tại sao vừa chớp mắt cái là không thấy rồi?
Hà Diễn Lạc qua một lúc sau mới lạnh nhạt nói: "Vứt rồi."
"Tại sao anh lại vứt chứ??"
Tiểu Bạch khắc chế không được âm thanh có chút lớn, cô ta thật sự là cạn lời với Hà Diễn Lạc rồi! Hồi nãy cô tìm anh ta đòi trang bị thì anh ta không cho, kết quả xoay đầu liền vứt hết trang bị trên người đi, tại sao chứ?
Thà là vứt đi trang bị của mình cũng không cho cô ư?
Hà Diễn Lạc xoa xoa tai, khác với cảm xúc kịch liệt của Tiểu Bạch, hai người hoàn toàn không chung một tần số, ngữ khí của anh mang chút tùy ý nói: "Ờ, hành lý nặng quá."
Tiểu Bạch: "......"
Cô ta hận không thể bóp nát con chuột trong tay, Hà Diễn Lạc quả thật là đang vả thẳng mặt cô mà. Fin cái gì chứ! Chẳng qua chỉ là một thằng trai thẳng ngu si không có mắt mà thôi.
Khán giả trong hội trường tuy rằng không có nghe thấy thành viên hai đội nói gì, nhưng nhìn thấy hành động của Fin đều ngạc nhiên vô cùng.
Cả hội trường đều vang lên tiếng nghị luân.
Đang yên đang lành vứt trang bị làm gì vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì thực lực bản thân quá mạnh, nên mới muốn vứt đi một số trang bị tốt để cân bằng thực lực của đối phương sao?
Đại thần, anh nhường có chút hơi lố không?
Cũng quá dịu dàng rồi đi.
Hà Nguyệt Tâm tiếp tục chăm chỉ tìm trang bị, lúc lên lầu cũng không có bị lag như lúc mới bắt đầu rồi, thao tác cũng ngày càng lưu loát hơn rồi.
Nhưng liên tục lục soát mấy tòa nhà rồi đều không có gì cả, cô đều có chút nản lòng rồi. Bây giờ ngay cả khẩu súng cũng không có, cô làm sao có thể sống sót hơn 3 phút trước mặt anh ba đây.
Tòa nhà đang lục soát này, tầng 1 vẫn nghèo nàn như những tòa khác, leo lên tầng 2 tiếp tục lục soát, lúc cô mở cửa nhà vệ sinh tầng 2 ra, thì cô đơ người luôn.
Trong nhà vệ sinh khắp nơi đều là trang bị, nào là áo giáp cấp 3, nào là mũ bảo hiểm cấp 3,......
Xảy ra chuyện gì vậy?
Nhà vệ sinh này không phải là nhà vệ sinh bình thường nữa rồi, cũng quá giàu tài nguyên rồi đi!
Có một khẩu súng nhìn rất lợi hại rồi cũng thôi đi, còn có đạn dược, băng gạc, thùng y tế, thậm chí còn có cả đồ bảo hộ cấp 3, bên cạnh còn có một cái kính phóng to gấp 8 lần nữa!
Cô đây là......gặp may mắn lớn rồi à?
Sau khi phản ứng lại rồi thì đè nén cảm xúc kích động trong lòng xuống, gom hết tất cả trang bị vào trong túi. Cô quả nhiên là *Âu Hoàng mà! Cho dù trang bị bị Lâm Vĩ lấy đi rồi thì sao chứ, xoay đầu cô liền nhặt được trang bị tốt hơn rồi!
(*Âu Hoàng 欧皇: Từ lóng mạng TQ, dùng để chỉ những người cực kỳ cực kỳ cực kỳ may mắn khi chơi game)
Cô vui vẻ đeo trang bị đầy mình, nhất thời cảm giác an toàn tăng lên rất nhiều, như vậy thì khi ra ngoài có đụng phải anh ba thì cũng sẽ không sợ mình sẽ bị anh ba một phát đánh chết rồi, ít ra thì cũng phải ba bốn phát mới chết được.
Nhất thời cô cảm thấy bản thân mình hết nghèo rồi, quả thực là giàu đến phì nhiêu luôn rồi!
Trong tai nghe truyền đến giọng nói của Lâm Vĩ: "Sao vậy?"
Hà Nguyệt Tâm lúc này mới phát hiện, lúc cô kinh ngạc ra tiếng đã bị Lâm Vĩ nghe thấy rồi.
Nhớ đến tình cảnh Lâm Vĩ đòi trang bị của cô hồi nãy, cô đè nén sự kích động trong lòng xuống, bình tĩnh nói: "Không có gì cả, hồi nãy lúc lên lầu bị lag thôi."
Cô nghĩ kỹ rồi, không thể đưa trang bị cho Lâm Vĩ nữa, đồng đội là gì chứ, đừng mình chết mới là điều quan trọng nhất!
Lại nói phía đối diện là anh ba cô đó, cô không muốn bị anh ba đè xuống đất mà ma sát đâu.
Lâm Vĩ cười nhẹ một tiếng, mang chút chế nhạo. Ngay cả lên lầu thôi cũng có thể lag được? Đúng là phế vật mà.
"Ờ, lần sau chú ý chút."
Quả nhiên là trong đội chỉ có mình cậu có thể đánh thôi, đến lúc hai bên giao chiến thì người đầu tiên nằm xuống chắc sẽ là Hà Nguyệt Tâm, đến lúc Hà Nguyệt Tâm bị bắn bỏ rồi thì cậu cũng sẽ không đi cứu, cứu rồi cũng chỉ là lãng phí thời gian, lãng phí thuốc trên người cậu thôi.
Khán giả trong hội trường ngược lại sôi trào rồi, nhất là khi nhìn thấy Hà Nguyệt Tâm chui vào trong cái nhà vệ sinh mà hồi nãy Fin vứt trang bị đó, nhặt hết tất cả trang bị mà Fin vứt đi thì bọn họ đều kinh ngạc rồi.
Thật là quá may mắn rồi đi??
Fin vì muốn nhường khán giả may mắn mà vứt đại trang bị, bây giờ đều bị em gái gà mờ này nhặt hết rồi ư?
Đây là Âu Hoàng gì vậy. Cho dù là gà mờ nhưng cũng không ngăn được vận khí tốt mà.
Bằng không nhìn Lâm Vĩ liền hiểu ngay thôi, thao tác của Lâm Vĩ thuần thục hơn Hà Nguyệt Tâm nhiều như vậy, nhưng bây giờ trang bị trên người Hà Nguyệt Tâm lại tốt hơn của Lâm Vĩ rất nhiều!
Fan sắp khóc rồi. Bọn họ cũng muốn nhặt được trang bị mà Fin vứt!
Hà Diễn Lạc ngồi xổm dưới khung cửa sổ, thấy Hà Nguyệt Tâm chui ra, trên người trang bị đầy đủ thì mới chuyển tầm mắt ra chỗ khác.
Hà Nguyệt Tâm sợ bị phát hiện ra tung tích, chỉ biết men theo vật cản trên đường vào trong phòng lục soát, dựa theo quỷ tích hành đồng như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ mò đến tòa nhà đó thôi, và cũng sẽ vào trong nhà vệ sinh đó.
Hồi nãy nhân vật của Hà Nguyệt Tâm là áo phông và quần short. Bây giờ trên người đều trang bị mũ bảo hiểm và áo giáp, trên người bọc kín bưng.
Bên môi anh nhếch lên một nụ cười cực nhẹ.
Con gái con đứa, phải ăn bận kín đáo chút mới được.
Hà Diễn Lạc đoán chừng thời gian, trang bị trên người tuy rằng không có nhặt đủ, đồ bảo hộ trên người cũng đều là cấp 2 thôi, nhưng cũng được rồi.
Anh bắn một súng về phía tòa nhà mà Lâm Vĩ đang ở.
Đạn bắn vào trong tường, như là đang nhắc nhở tất cả mọi người, bắt đầu chiến thôi.
Lâm Vĩ lập tức phát hiện nguy cơ, cậu trốn ra sau cửa dùng cửa che chắn để tìm vị trí của Hà Diễn Lạc.
Tiểu Bạch nghe thấy tiếng súng nổ, biết rằng hai bên muốn giao chiến rồi cũng mò qua đó, ngồi xổm đằng sau một chiếc xe cũ.
Hồi nãy Hà Diễn Lạc từ chối ý tốt của cô ta hết lần này tới lần khác không nói, còn coi cô ta như không tồn tại nữa, trang bị cũng thà là vứt bỏ cũng không cho cô!
Cục tức này cô ta nuốt không trôi, cô ta chơi PUBG lâu như vậy rồi, kỹ thuật không phải là luyện không đâu, cô phải để cho Fin biết, anh ta không được coi thường cô.
Cô nắm bắt vị trí của Lâm Vĩ, bắn một phát đầy khiêu khích vào cửa sổ Lâm Vĩ đang đứng trước khi Fin nổ súng.
Phát súng này bắn vào khung cửa sổ, thiếu chút nữa thôi là có thể bắn trúng Lâm Vĩ rồi.
Thừa lúc Lâm Vĩ không có ló đầu ra, cô ta lại đổi một nơi có đồ che chắn gần hơn chút, lần này góc nhìn càng gần hơn, càng có thể nhìn rõ nhất cử nhất động của Lâm Vĩ hơn.
Bên cửa sổ lòi ra một góc của mũ bảo hiểm, cô ta nhắm chuẩn thời cơ, đứng dậy nổ súng về phía cái mũ bảo hiểm đó.
Nhưng bởi vì thuật bắn súng không chuẩn, hai phát súng đều chỉ bắn trúng khung cửa sổ mà thôi, ngay cả mũ bảo hiểm của Lâm Vĩ cũng không đụng tới được.
Bởi vì động tác bắn súng này, cô ta có khẽ đứng dậy, để lộ phần đầu đội mũ bảo hiểm ra.
Lúc này Lâm Vĩ mới đứng dậy, nổ súng về phía Tiểu Bạch.
【Linw đã bắn bể đầu Bai bằng M416.】
Màn hình của Tiểu Bạch đột nhiên xám xịt, cô ta tức giận quăng tai nghe lên trên bàn.
MC lập tức nói: "Xem ra vị khán giả may mắn này cũng là người chơi thâm niên của PUBG, kỹ thuật bắn súng chuẩn đến kinh người, một phát thôi đã có thể bắn bể đầu rồi! Kỹ thuật bắn súng này thậm chí có thể so được với game thủ chuyên nghiệp rồi đấy!"
MC khen ngợi Lâm Vĩ rất nhiều, đối với người chơi nghiệp dư mà nói thì đây coi như là bình phẩm rất cao rồi.
Khán giả xem đến có chút nhiệt huyết dâng trào rồi. Người chơi nghiệp dư bình thường thì bắn mấy phát mới có thể đánh chết một người được, người có thể một phát bắn bể đầu như vậy thật sự là ít vô cùng.
Nhưng mà Lâm Vĩ làm được rồi!
Lâm Vĩ thấy tin tức thông báo trên màn hình, miệng nở nụ cười có chút đắc ý. Phát súng này khiến lòng tự tin của cậu dâng lên ngút trời trong nháy mắt, trình độ của cậu không kém là bao so với game thủ chuyên nghiệp không nói, thậm chí còn có thể bất phân cao thấp nữa.
Cậu nhìn qua chỗ mà Fin đang ẩn nấp.
Hồi nãy lúc đọ súng với Tiểu Bạch, Fin cơ hồ là không có ra tay. Cậu đoán không ra ý nghĩ của Fin, bây giờ 2 đấu 1, thế cục tuy rằng bất lợi với Fin nhưng cậu cũng không dám ngang nhiên ra tay với Fin liền.
Hai người đọ súng, Tiểu Bạch sẽ thua là kết quả đương nhiên, Hà Diễn Lạc sớm đã đoán ra rồi, đội của bọn họ chết một người cũng không sao cả.
Hà Diễn Lạc có chút không tập trung, anh thấy Hà Nguyệt Tâm hồi nãy vừa trốn ra sau một tảng đá ngay lưng chừng núi rồi.
Lúc Tiểu Bạch và Lâm Vĩ đọ súng, anh vẫn luôn chú ý động tĩnh của Hà Nguyệt Tâm, sợ Hà Nguyệt Tâm sẽ nhịn không được mà ló đầu ra và bị Tiểu Bạch phát hiện.
Nhưng may thay em gái không làm vậy.
Lâm Vĩ thấy Hà Diễn Lạc không ra tay, đợi đến cũng có chút hoang mang trong lòng rồi, cậu đi ra từ cửa sau, leo cửa sổ lặng lẽ mò qua một tòa nhà khác.
Còn Hà Diễn Lạc thì cơ hồ là không có thay đổi vị trí.
Cậu trốn bên cạnh cửa, quan sát động thái của Hà Diễn Lạc, đột nhiên trong đầu dấy lên một ý nghĩ, có lẽ......Fin cũng chỉ có thế mà thôi?
Vừa nghĩ như vậy, cậu dứt khoát bắn một phát súng khiêu khích vào vật che chắn của Hà Diễn Lạc.
Hà Diễn Lạc bị phát súng này triệu hồi lực chú ý, nhướng nhẹ mày lên, người này là muốn đọ súng với anh à?
MC cũng kích động rồi: "Lâm Vĩ sắp đối đầu với Fin rồi! Đây là muốn đọ súng với nhau ư! Phát súng hồi nãy của Lâm Vĩ vô cùng chuẩn, thậm chí không thua game thủ chuyên nghiệp, không biết gặp phải Fin thì sẽ thế nào nhỉ? Hơn nữa từ tình hình bây giờ có thể thấy được, súng trên người Lâm Vĩ tốt hơn Fin rất nhiều, trên người cũng đều là đồ bảo hộ cấp 3 cả, còn đồ bảo hộ trên người Fin chỉ có cấp 2 thôi, lực phòng ngự kém xa một khúc không nói, lực sát thương của súng cũng thấp hơn của Lâm Vĩ! Fin có chút nguy hiểm rồi!"
Khán giả thấy vậy cũng đổ mồ hôi giùm Fin.
Hồi nãy Fin vứt hết trang bị tốt trên người rồi, bây giờ trang bị trên người sao có thể so với Lâm Vĩ được chứ.
Nếu như Lâm Vĩ bắn trúng Fin, mà còn là bắn bể đầu nữa thì không phải Fin sẽ thua rồi sao!
Hà Nguyệt Tâm trốn ở một bên cũng thấy rõ được tình hình trước mặt, Tiểu Bạch bị Lâm Vĩ đánh chết rồi. Bây giờ lại muốn đánh anh ba nữa.
Tuy rằng cô và Lâm Vĩ là một đội, nhưng cô cũng không thích thấy anh ba cô thua.
Nhưng bây giờ cô không thể làm gì cả, chỉ có thể ở bên cạnh lo lắng thay cho anh ba mà thôi.
Anh ba đừng thua mà!
Từ biểu cảm trên mặt Hà Diễn Lạc hoàn toàn nhìn không ra chút khẩn trương nào cả, anh đeo tai nghe, mặt nhìn màn hình, tư thế ngồi thậm chí còn không có chút biến hóa nào nữa.
Trong mắt anh lộ ra chút biểu cảm thích thú.
Tốc độ của Lâm Vĩ rất nhanh, họng súng lộ ra từ sau cửa, nổ súng về phía cơ thể có chút lộ ra ngoài của Hà Diễn Lạc.
Kết quả hai phát đều bắn trật.
Lúc nổ súng cơ thể bị lộ ra ngoài không kịp trốn đi, Hà Diễn Lạc nổ hai súng về phía Lâm Vĩ.
Hai phát súng của Hà Diễn Lạc phát nào cũng trúng. Tuy rằng nói lực sát thương của súng không cao, nhưng khổ nỗi bắn cực chuẩn, hai phát thôi đã ngốn mất phân nửa máu của Lâm Vĩ.
Còn Lâm Vĩ thì không có phát nào bắn trúng Hà Diễn Lạc cả.
Trong lòng Lâm Vĩ hoảng loạn, lập tức đóng chặt cửa lại, lôi thuốc ra chuẩn bị uống. Thuật bắn súng của Fin vừa nhanh vừa chuẩn. Cậu còn chưa nổ súng thì đã bị Fin bắn trúng rồi, trong lòng hoảng loạn vô cùng, súng trên tay càng lệch tâm hơn nữa.
Cậu mín chặt môi, nếu không phải do tâm thái cậu mất cân bằng, hoạng loạn trong một chốc thì cậu nhất định có thể bắn trúng Fin rồi!
Thuốc vừa uống được một nửa, lượng máu đang tăng lên, vừa khôi phục được một nửa thì trên người lại trúng thêm một phát nữa.
Lâm Vĩ ngước đầu lên thấy Fin không biết khi nào đã leo cửa sổ vào trong phòng rồi, giờ Fin đang nhìn anh từ trên cao xuống, súng trên tay đang nhắm chuẩn vào đầu anh.
Hà Diễn Lạc quét mắt nhìn khẩu M416 trên người Lâm Vĩ một cái, nghĩ đến cái gì đó, hai đầu lông mày nhíu chặt lại. Khẩu súng M416 trên người Hà Nguyệt Tâm đột nhiên biến mất không thấy, Hà Nguyệt Tâm không ngốc, chắc là sẽ không vứt hết trang bị như anh.
Nhưng bây giờ khẩu M416 này lại ở trên người Lâm Vĩ.
Hà Diễn Lạc mở voice chat lên, giọng anh có chút tùy tiện, từng chữ lọt hết vào trong tai nghe của Lâm Vĩ: "Khẩu M416 này là cậu nhặt được à?"
Nhân vật game của Lâm Vĩ đang chảy máu, cậu muốn tiếp tục uống thuốc, nhưng súng đang chỉa thẳng vào trán cậu, cậu muốn nhúc nhích cũng không dám nhúc.
Trong lòng đang nghi hoặc rằng tại sao Hà Diễn Lạc không bắn chết mình, nghe thấy Hà Diễn Lạc hỏi vậy thì có chút không hiểu gì cả: "Không phải."
Hà Diễn Lạc hiểu rồi.
Hà Nguyệt Tâm là người mới, không hiểu về game lắm, nếu như đã lên sân khấu thi đấu rồi thì sẽ không muốn mình thua quá khó coi, người mới cũng không có cái ý thức là nhặt được trang bị thì phải dâng tặng cho đồng đội.
Như vậy thì chính là người này đòi từ tay em gái anh rồi.
Anh dời súng ra khỏi đầu Lâm Vĩ.
Dục vọng cầu sinh của Lâm Vĩ tăng cao, cũng không kịp nghĩ tại sao Hà Diễn Lạc cho dù họng súng đã nhắm chuẩn đầu cậu rồi, dưới tình thế như vậy rồi còn chưa nổ súng nữa. Cậu nghĩ cách dời ra chỗ xa hơn, lôi băng gạc ra tự băng bó cho mình.
Lượng máu bắt đầu tăng lên, thời gian chậm rãi trôi qua, thấy Fin cũng không có ý định nổ súng về phía cậu, cậu liền nhấc súng lên nổ súng về phía Fin ngay.
Kết quả súng còn chưa kịp nổ thì Hà Diễn Lạc cứ như sớm đã có chuẩn bị rồi, lại nổ hai phát súng về phía cậu.
Lượng máu trong nháy mắt lại chạm đáy rồi, lúc chỉ còn lại một tia máu thôi thì Hà Diễn Lạc lại ngừng tay lại.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, nhưng Hà Diễn Lạc chính là không bắn chết Lâm Vĩ, không cho cậu một cái thống khoái.
Lâm Vĩ cơ hồ sắp sụp đổ rồi, nhẫn nhịn xúc động muốn quăng con chuột trong tay đi. Tức đến nổi gân xanh trên trán nổi đầy lên. Đây là sỉ nhục!
Fin trêu đùa cậu trước mặt nhiều khán giả trong hội trường như vậy, rõ ràng là có thể cho anh một phát chết liền luôn, nhưng anh lại không làm vậy, cứ thế mà nhìn anh uống thuốc lần này tới lần khác, sau đó lại bắn tới khi lượng máu của cậu gần chạm đáy.
Hà Diễn Lạc thấy thời gian cũng đủ rồi, Hà Nguyệt Tâm cũng đợi đến nổi có chút chán rồi thì mới một phát súng bắn qua giải quyết Lâm Vĩ luôn.
【SK_Fin đã thành công kích sát Linw.】
Trong khoảnh khắc màn hình của Lâm Vĩ xám xịt, bên tai nghe đột nhiên truyền đến giọng nói của Hà Diễn Lạc, câu nói này của Hà Diễn Lạc âm lượng có chút nhỏ, trong giọng nói có chút lạnh lùng: "Đồ của con nít mà cũng giành, mặt mũi không cần nữa rồi à?"
Lâm Vĩ: "......"
Khán giả trong hội trường thấy Fin dùng cách này để giết khán giả may mắn thì đột nhiên im lặng hơn rất nhiều, có người nghị luận rôm rả.
Như vậy......có phải là có chút tàn nhẫn không.
Thì ra Fin không có tình người như vậy? Cho thủ hạ bại tướng một phát thống khoái không được sao?
Khán giả không có nghe thấy voice chat trong nhóm, nhưng Fin mở voice chat toàn game rồi, cho nên câu nói cuối cùng của anh cũng một chữ không sót lọt hết vào tai của khán giả.
Nghe thấy câu nói cuối cùng của Fin, không ít người không hiểu gì cả, chẳng lẽ Fin giết Lâm Vĩ như vậy là có lý do sao?? Là bởi vì Lâm Vĩ giành đồ của con nít ư?
Nhưng con nít lại ai đây?
Lúc này Hà Nguyệt Tâm thay đổi vật che chắn từ cái này sang cái khác lại cái khác, cuối cùng cô nằm bò lên thảm cỏ luôn, cô vểnh tai lên nghe động tĩnh xung quanh.
Cô đặc biệt tìm một chỗ cỏ mọc rậm nhất để trốn rồi, bộ đồ màu xanh trên người hoàn mỹ hòa nhập với thảm cỏ thành một thể.
Những người ló đầu ra không phải đều chết hết rồi sao?
Điều này thể hiện là làm như vậy không có kết cục tốt! Lại nói cô chỉ là gà mờ thôi, vẫn là trốn đi vẫn hơn, cô cảm thấy cô có thể trốn như vậy cả đời!
Tên của Lâm Vĩ trong danh sách đồng đội đã xám ngắt rồi.
Quá đáng sợ rồi, anh ba của cô quả thực không phải là người mà, ngay cả Lâm Vĩ đều bị anh đánh chết rồi.
Bây giờ chỉ còn lại cô và anh ba thôi. Nhưng cô làm sao có thể đánh thắng được anh ba chứ?
Game này có giới hạn thời gian không vậy? Cái loại mà trốn đến một thời gian nhất định là thắng đấy?
Nhưng cô đã không chơi lâu rồi, nhớ không rõ quy tắc của game này nữa rồi.
Vừa nghĩ tới đây thì bên cạnh vang lên tiếng bước chân, Hà Nguyệt Tâm chuyền góc nhìn qua đó, anh ba cô hoàn toàn không thèm che chắn mà cầm súng đi thẳng lên núi.
Cô thế nhưng còn cảm thấy anh có chút nhàn hạ nữa, cuối cùng càng đi càng gần, giờ chỉ còn cách cô tầm 10m thôi.
Trong lòng Hà Nguyệt Tâm đột nhiên dâng lên một cảm giác khủng hoảng, nếu như bị anh ba phát hiện ra vị trí của cô thì cô cũng sẽ bị anh ba cô đánh chết mất.
Như vậy thì thật thảm quá rồi. Cô có chút muốn khóc.
Anh ba có khi nào sẽ nhường cô vì cô là em gái anh không nhỉ?
Vừa nghĩ tới đó thì cô lập tức phủ nhận ngay.
Trông mong anh ba chơi game nhường cô thì hơi phi lý. Kiếp trước anh ba lúc nào cũng làm lơ cô, cho dù sau khi hai người thân nhau rồi thì anh ba cũng không nhất định sẽ nhường cô nữa kìa.
Thời điểm đó tuy rằng anh ba có chút lụi tàn, nhưng vẫn còn có tâm trí mà độc mồm độc miệng với cô, chuyên gia nói bộ dạng tức giận của cô giống như bà lão vậy, căn bản là chưa từng dịu dàng với cô lần nào cả.
Nhìn anh ba đang đến gần, anh nhìn qua nhìn lại, rõ ràng là đang tìm người, Hà Nguyệt Tâm tự thắp một nén nhang cho mình trong lòng, bắt đầu tiến hành đếm ngược cho cuộc đời chơi game của mình.
Hà Diễn Lạc thuộc bản đồ như lòng bàn tay, không cần đoán thì cũng biết được em gái đang trốn ở đâu, nhưng khó khăn lắm mới có một lần em gái chơi game chung với anh, anh phải cho em gái trải nghiệm những điều tốt trong game mới được.
Anh mở voice chat toàn game lên, nhịn không được ý cười, giọng nói mang chút lười biếng và xấu xa: "Anh nhìn thấy em rồi nha."
Hà Nguyệt Tâm run người theo phản xạ có điều kiện, anh ba đang cố ý kích thích cô!
Nhớ đến những chuyện xấu xa trước kia của anh ba, cô đột nhiên lớn gan hơn nhiều, không phải chỉ là nổ súng thôi sao! Ai không biết chứ!
Cô nằm bò trong đám cỏ, nhắm chuẩn về phía Hà Diễn Lạc, nhấn vào nút nổ súng.
Pằng pằng mấy phát liền, tầm nhắm của cô thay đổi không ngừng, thậm chí là không có phát nào bắt trúng cả, đều đánh lạc qua bên người Hà Diễn Lạc hết.
Hà Diễn Lạc nở nụ cười trên môi. Xem ra em gái không chịu dọa được.
Anh nhìn đám cỏ mà Hà Nguyệt Tâm đang lẩn trốn, cầm súng bắn vào cái cây kế bên Hà Nguyệt Tâm.
Hà Nguyệt Tâm nhất thời tâm huyết dâng trào, cứ nằm bò như vậy tầm nhìn của cô có chút bị cản trợ, trước mặt cứ có mấy cọng cỏ chắn ngang hoài. Cô đứt phắt dậy nổ súng về phía Hà Diễn Lạc!
Cô cũng không sợ sẽ bị anh ba cô bắn trúng nữa, không phải chỉ là game thôi sao, có gì lớn lao đâu chứ.
Tuy rằng cô đứng dậy sẽ hoàn toàn lộ ra ngoài, anh ba sẽ có thể một phát súng giải quyết cô luôn, nhưng giờ phút này cô hoàn toàn không sợ nữa, cho dù một phát súng bắn không trúng anh ba thì cô cũng phải nổ súng. Lỡ như may mắn đánh trúng thì sao?
Máu xanh trên người Hà Diễn Lạc không ngừng trào ra, tầm nhìn của anh nhắm chuẩn về phía Hà Nguyệt Tâm, nhưng súng trên tay lại mãi không có động tĩnh gì cả.
Lượng máu khô cạn, màn hình của Hà Diễn Lạc xám đi, nhân vật của anh ngã xuống, thân ảnh biến mất, trên mặt đất chỉ còn lại một cái thùng gỗ mà thôi.
【Chúc mừng Hyuex thành công kích sát SK_Fin.】
【Đại cát đại lợi, tối này *ăn gà 吃鸡!】
(*Ăn gà 吃鸡: cách gọi khác của PUBG)
Hà Nguyệt Tâm thấy màn hình trước mặt hiện lên dòng chữ này thì ngây cả người.
Cô thắng rồi?
MC: "Xảy ra chuyện gì vậy?? Fin thế nhưng lại thua cho một em gái gờ mờ tổng thời lượng chơi game 3 tiếng ư? Đây là nhường rồi hay là tiêu chuẩn thực sự vậy?"
Khán giả cũng nổi điên lên rồi.
SK trong tình trạng chỉ còn một mình Fin sống sót mà Fin cũng có thể lật ngược tình thế được thì có thể chứng minh được tiêu chuẩn game thủ chuyên nghiệp của Fin rồi. Một giây trước Fin còn nhẹ nhàng thư thả mà bắn chết Lâm Vĩ, nhưng giây sau lại bị Hà Nguyệt Tâm bắn chết ư??
Đây là tình huống thần thánh gì vậy?
Sau khi bình tĩnh lại cũng có không ít người nhìn ra Fin rõ ràng là đang nhường khán giả may mắn. Đây cũng là chuyện có thể lý giải được, dù sao thì khán giả may mắn cũng là fan mà.
Hà Nguyệt Tâm trong nhất thời có chút mê mang, lúc xuống sân khấu rồi vẫn có chút chưa hoàn hồn về kịp.
Anh ba là đang nhường cô sao?
Phương Viên ôm cánh tay Hà Nguyệt Tâm lắc qua lắc lại một cách điên cuồng: "Nguyệt Tâm, bà lợi hại quá đi mất!! Thế nhưng lại giết cả Fin nữa!! OH MY GOD, chuyện này tôi có thể chém cả năm luôn!!"
Triệu Nghệ có chút bó tay nhìn Phương Viên đang kích động cùng cực một cái, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được lúc sau Hà Diễn Lạc gần như là không dùng bất cứ cái gì đề che chắn cho mình cả, ngược lại cứ thế mà đi thẳng lên nui, rất rõ ràng là anh đang nhường Hà Nguyệt Tâm rồi.
Hà Nguyệt Tâm có chút ngẩn ngơ, giây phút cuối cùng mà anh ba ngã xuống có mở voice chat toàn game và dùng giọng nói nhỏ nhất để nói với cô một câu.
"Đợi lát kết thúc rồi đừng đi, đợi anh ở cổng B2."
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
10 chương
58 chương
92 chương
31 chương
13 chương
63 chương
51 chương
142 chương