Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 5 : Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 5: Bắn lên mặt   Trường Ngọc cũng là lần đầu tiên làm bằng miệng cho người ta, hoàn toàn không biết gì, rõ ràng thời điểm đi tới trong lòng ước chừng không chắc, xen lẫn thiếu sót bất đắc dĩ lại muốn buông thả tâm tình của mình trong mộng, nhưng mà lúc thứ trong quần gần ngay trước mắt, cô bỗng nhiên lại không sợ.   Không có bất cứ tình cảm gì, chỉ là ngậm lấy cẩn thận từng li từng tí.   Quy đầu rất lớn, môi đỏ hé mở ngậm lấy, phần còn lại không thể nuốt hết, Trường Ngọc hơi nghi ngờ một chút, thời điểm Cố Tranh nhỏ như vậy mà vật trong quần đã lớn như thế sao? Nhưng cô chưa kịp nghĩ lại, Cố Tranh đã lên tiếng ngắt lời cô.   “Dùng tay nắm chặt phần còn lại.”   Giọng nói người đàn ông khàn khàn trầm thấp, hoàn toàn không giống giọng nói thiếu niên, Trương Ngọc lại không để ý, tay cậu đặt trên đỉnh đầu cô, vuốt ve cổ vũ.   Trường Ngọc rũ mi dày xuống, một tay nắm chặt vật lớn, phát hiện còn chưa nhốt chặt hoàn toàn, một cái tay khác cũng không thể không để lên, hay tay nắm chặt, không thầy cũng tự hiểu vuốt ve nhẹ nhàng.   Đầu lưỡi liếm như liếm đường, dùng đầu lưỡi liếm quy đầu, cái lỗ nhỏ nhỏ dường như tiết ra cái gì đó, nhưng cô không để ý tới phân biệt, bởi vì mỗi khi cô liếm qua cái khe rãnh tinh tế ở giữa kia, bàn tay của người đàn ông đặt trên tóc cô sẽ không chế nổi mà run rẩy.   Đầu ngón tay xẹt qua đường cong gân xanh nhô lên, côn thịt trong lòng bàn tay nhảy lên, nóng bỏng người.   Người đàn ông phát ra một tiếng thở thô ráp, rũ mắt nhìn người trước mặt, thân hình từ thiếu nữ biến thành phụ nữ thành thục, nhũ hoa hơi nhú lên đã biến lớn nhưng không lớn quá, lớn nhỏ vừa vặn một tay anh là có thể bọc lại, rõ ràng giống như chế tạo riêng dành cho anh.   Khoang miệng ẩm ướt mềm mại, đầu lưỡi thỉnh thoảng liếm láp mang đến khoái cảm làm tê dại da tóc trên đầu anh, dòng điện toàn thân vọt thẳng xuống bụng dưới, một sự khát vọng muốn đâm nát cô, khoang miệng xúc động không ngừng kéo lên, bức anh đến mức khóe mắt đỏ mắt.   Cố Tranh nhắm mắt lại, thở dài, nhưng anh không nỡ.   Cô gái nhỏ không có chiêu, chỉ dùng suy nghĩ thiếu thốn của mình là thế nào cũng không thể để cậu thanh tịnh, Cố Tranh yêu thương cô, sờ mặt cô bảo cô buông ra.   “Ưm…”   Trường Ngọc lại cố chấp lắc đầu, vì ngậm vật lớn trong miệng nên khuôn mặt nhỏ phình lên, quai hàm và răng ê cực kỳ nhưng lại không mở miệng, vì cô muốn làm cậu thoải mái.   Trong mắt Cố Tranh lóe lên một ánh sáng đỏ, giọng nói khàn khàn: “Tớ đến cho.”   Nói xong, tay lớn đặt trên ót kéo về phía mình, vật lớn tiến vào trong một đoạn nhỏ, Trường Ngọc giương mắt trong mắt bùng lên ánh sáng ngạc nhiên, Cố Tranh cảm thấy buồn cười.   “Kế tiếp cậu phải chịu đựng thật tốt.”   Cố Tranh nói không sai, nửa giờ tiếp theo Trường Ngọc gần như muốn khóc lên.   Cảm giác khóe miệng của mình gần như phải bị đâm thủ theo động tác của cậu, nước bọt không chịu khống chế chảy xuống từ khóe miệng, trong miệng bị vật lớn tắc đầy, không có một chút kẽ hở, Trường Ngọc bị tay Cố Tranh đè lại, vật lớn vào rồi rút ra một đoạn nhỏ trong miệng cô, sau đó lại chen vào hơn nửa, tốc độ càng lúc càng nhanh, cô chỉ có thể cam đoan răng không va phải cậu.   “Ưm ưm ưm…”   Hai cánh tay đã sớm mệt đến mức không có sức lực, chỉ có thể bất lực chống đỡ trên đùi Cố Tranh, nhũ hoa thỏ ngọc bị đâm nhảy lên một cái nhảy lên một cái, đâm vào từng đợt.   Cô không còn sức lực, Cố Tranh lại càng chơi càng vui, nghiêm túc ra vào, cậu không nhịn được nhắm mắt lại, miệng thở từng hơi từng hơi, “Ngọc nhi cậu chờ một chút, xong ngay đây…”   Động tác dưới tay không dừng lại chút nào, ngược lại càng ngày càng lỗ mãng, giận đến mức hốc mắt Trường Ngọc đựng đầy nước mắt, mặt ửng đỏ gần như bốc khói, lại không có cách nào,chỉ có thể phối hợp với cậu, thân thể mềm mại đung đưa trên mặt thảm màu thẫm.   Lông tơ trên thảm đâm vào huyệt nhỏ của cô, cách một tầng đồ lót siêu mỏng căn bản là vô dụng, ánh mắt Trường Ngọc mê ly, một đôi mắt đầy nước mắt, thảm ướt một mảng lớn.   Một tay vô lực vỗ xuống đùi Cố Tranh, ra hiệu cô thật sự không được, người đàn ông không có phản ứng, chỉ lo làm miệng cô.   Trường Ngọc tức giận đến mức giơ tay lên đánh một cái, lúc này lại đánh bậy đánh bạ đánh trúng hòn bi bị ghẻ lạnh, Cố Tranh bỗng nhiên dừng lại, trực tiếp rút ra ngoài, một giây sau vật lớn phun ra một đống tinh dịch đậm đặc, Trường Ngọc ngẩn ra cũng không biết né tránh, toàn bộ tinh dịch rơi xuống mặt cô, xương quai xanh, trên nhũ hoa.   Khóe môi đỏ thắm dính dịch trắng, đầu ti màu hồng cũng bị rơi trúng, Trường Ngọc run lên, không biết làm sao.   Cố Tranh thở hổn hển, nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô trong lòng không khỏi sinh ra một sự chột dạ, anh ngồi xổm xuống, móc khăn trong túi ra lau sạch sẽ cho cô từng chút từng chút một.   Trường Ngọc đỏ mặt nhìn anh, Cố Tranh nhìn ra một loại khát vọng nào đó trong mắt cô, anh nở nụ cười, ôm chầm lấy thân thể mềm mại, đặt môi mỏng lên đôi môi đỏ mọng của cô, ôm lấy người mềm thành một bãi đi về phía giường lớn.