Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân
Chương 44 : Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân
Chương 44: Chuẩn bị
Hôm nay Trường Ngọc rời khỏi nhà sớm, đi vào nghĩa trang, nhắc tới cũng lạ, nghĩa trang chôn những hũ tro cốt, ban đầu nhà tang lễ muốn hỏa táng di thể của Cố Tranh nhưng mà mẹ Cố không đành lòng đàm phán với người trông coi nghĩa trang, an táng quan tài ở nơi hẻo lánh yên tĩnh.
Đã nhiều năm như vậy, mỗi tết thanh minh đều có người đến tảo mộ, trước mộ người khác sạch sẽ còn bày biện hoa tươi, chỉ có Cố Tranh khác biệt, trên bia mộ tích tụ một lớp bụi, trước mộ còn có đầy lá rụng, trong lòng Trường Ngọc khó chịu, cầm lấy chủi quét dọn quét dọn sạch sẽ đất trống trước mộ giống như người trông coi nghĩa trang.
Cố Tranh đã có thể ra ngoài, an ủi cô, “Thật ra cũng không có gì.”
Trường Ngọc trừng mắt liếc anh một cái, thấy anh đáng thương vô cùng lại mềm lòng xuống, nói cho cùng vẫn là cô không để ý, nếu cô để ý sao có thể nhiều năm như vậy không tới gặp anh, từ sau tang lễ cô chưa từng tới nghĩa trang này. Trước kia cô không tin quỷ thần nhưng mà không thể nhìn bia mộ anh lụn bại như vậy.
Biết cô đang tự trách, Cố Tranh chớp mắt, “Nếu cảm thấy em bạc đãi anh thì về sau phải đối xử tốt với anh một chút.”
Trường Ngọc siết chặt hai nắm đấm, đó là đương nhiên!
Cố Tranh cười yếu ớt, không nói tiếp nữa.
Buổi sáng hai người xem xét chút, ban đêm nghĩa trang đóng cửa, người trông coi nghĩa trang sẽ không ngủ ở đây, thế này cũng tiện cho bọn họ, Trường Ngọc thuê hai người hỗ trợ đào mộ, ban đầu hai người kia không muốn tới, Trường Ngọc trả thêm tiền bọn họ mới đồng ý. Tới nghĩa trang, nhanh chóng đào quan tài ra đưa tới nhà họ Cố. Trường Ngọc liền để hai người đi.
Hai người rời khỏi nhà họ Cố liền bắt đầm xì xào bàn tán một trận, cảm thấy cuộc làm ăn này rất tà môn, không có ai hơn nửa đêm đào người từ trong mộ ra còn mang về nhà.
Nhưng mà bọn họ cũng hiểu quy củ, sẽ không nói ra ngoài.
Nhà họ Cố, Trường Ngọc mở quan tài ra, một cảm giác lạnh lẽo đập vào mắt, thoáng cái Cố Tranh phất tay áo, chặn thi khí cho cô.
“Được rồi.”
Trường Ngọc đợi đến khi không còn nguy hiểm ngó đầu ra từ phía sau Cố Tranh, nghiêm túc quan sát người nằm trong quan tài.
Thi thề trong quan tài không bị hư thối chút nào, vẫn là dáng vẻ thiếu niên, chỉ là nhiệt độ tương đối thấp hơn người bình thường. Đối lập với trạng thái linh hồn cơ thể anh càng có cảm giác thiếu niên hơn, dáng người cũng hơi gầy yếu, đường nét khuôn mặt cũng nhu hòa hơn không ít.
Trong nháy mắt nhìn thấy anh, ký ức từ thuở nhỏ không ngừng tuôn ra trong đầu.
“Thế nào, xem mê mẩn rồi?”
Cố Tranh ghé vào bên tai cô, giọng nói ngờ vực, nhìn Trường Ngọc chăm chú, không cho mình trong quan tài một chút dư quang nào.
Người này sao mà ngay cả bản thân cũng ăn giấm được? Trường Ngọc đỡ trán.
Trường Ngọc vỗ quan tài, ra hiệu anh làm chính sự.
Cố Tranh cũng đành phải tạm thời buông tha cô. Trường Ngọc hỏi thăm cần làm gì, vốn dĩ Cố Tranh định bảo Trường Ngọc đỡ anh vào bồn tắm lớn, còn có thể lấy chút phúc lợi tùy thích, nhưng mà bây giờ sao mà nhìn thấy bản thân cũng khó chịu, tay điểm hai cái thân thể liền bay lên đi về phía phòng tắm.
“Không phải làm gì hết, yên lặng chờ sau ba ngày ba đêm là ổn rồi.”
Bồn tắm lớn có chức năng tự động điều chỉnh nhiệt độ nước, chỉ cần ba ngày ba đêm là anh có thể thức tỉnh triệt để.
Anh nói như vậy nhưng Trường Ngọc vẫn lo lắng, đi theo Cố Tranh vào phòng tắm, sau đó nhìn Cố Tranh cười trấn an cô, rồi chui vào thân thể.
“Chờ anh.”
Mắt Trường Ngọc không chớp một cái, ngồi xổm bên cạnh anh, nắm chặt tay anh.
“Em chờ anh.”
Ngồi trong phòng tắm một giờ cô liền ra ngoài, dù sao cô cũng không thể nào ở trong đấy đợi ba ngày ba đêm, đến lúc đó sợ không phải Cố Tranh sống, cô lại chết rồi. Cô muốn xử lý tốt mọi thứ trong mấy ngày này, để Cố Tranh không có chút nỗi lo nào về sau.
Ba ngày này Trường Ngọc vẫn luôn ở trong phòng ngủ Cố Tranh, ngủ trên chiếc giường trước kia anh nằm, không biết có phải là ảo giác của cô không, dường như còn có thể ngửi thấy hương thơm trên người anh, Trường Ngọc ôm gối mặt bị hun đến chóng mặt.
Lúc Trường Ngọc đi vào tắm rửa sẽ nhìn xem Cố Tranh, có khi không nhịn được lén hôn trên mặt một cái mới thỏa mãn rời khỏi phòng tắm.
Thời gian cứ trôi qua lặng lẽ như vậy, tại mấy giờ cuối cùng, cô chuẩn bị xong mọi thứ, cũng chuẩn bị kỹ càng hoàn toàn giao bản thân cho Cố Tranh, lúc này mời dời cái ghế ngồi trước mặt anh, lẳng lặng chờ đợi.
Cuối cùng, khi hạt cát cuối cùng của đồng hồ cát lăn xuống, tinh thần Trường Ngọc cũng căng thẳng tới mức cao nhất, mi mắt thiếu niên nằm trong nước run run, mở cặp mắt màu đen kia ra.
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
117 chương
60 chương
8 chương
138 chương
10 chương
42 chương