Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân
Chương 42 : Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân
Chương 42: Hồ gia xong đời rồi
Ngày hôm sau Hồ Ti Tùng tỉnh lại, còn chưa mở mắt đã cảm thấy toàn thân mỏi mệt, nhất là bộ phận sau lưng khó mà mở miệng kia đau đớn vô cùng.
Anh ta ngồi dậy từ trên giường, trên người đắp kín chăn, cả phòng chỉ có một mình, quần áo trên người không cánh mà bay, anh vén chăn lên xem xét, cúi đầu hít vào một hơi, trên người đỏ tím từng mảng từng mảng, bên sườn thắt lưng còn có hai dấu tay, núm vú vừa đỏ vừa sưng, lúc di chuyển chăn cọ xát anh ta đau không chịu nổi. Ném chăn đi, giữa hai chân dường như có gì đó chảy ra, anh ta duỗi tay ra sờ, thứ trắng trắng dính trên ngón tay không thể quen thuộc hơn nữa làm khóe anh ta muốn nứt ra.
Mình bị người chơi rồi?
Đàn ông có thể làm đàn ông, anh ta biết, nhưng mà nghĩ thế nào cũng không tới sẽ xảy ra trên người mình, hơn nữa còn nằm dưới.
Hiển nhiên Hồ Ti Tùng không chấp nhận, nhớ lại tình cảnh tối hôm qua, chỉ nhớ được sau khi uống rượu liền trở nên khô nóng, lúc bỏ chạy bị ngăn lại, sau đó anh ta không nhớ được gì hết. Nhưng mà anh ta có thể xác nhận là bạn tốt hạ độc trong rượu, nếu không anh ta sẽ không thất thố như vậy.
Cầm lấy điện thoại đặt đầu giường, anh cũng phải hỏi “bạn tốt” một chút.
Nhưng điện thoại không có phản ứng, một buổi tối đã sớm không còn pin, không còn cách nào chỉ có thể sạc pin trước, chống đỡ thân thể đi vào phòng tắm tắm rửa.
Vịn vách tường, vòi hoa phun dòng nước ra, nhìn thấy tình trạng bi thảm của cơ thể anh ta càng căm hận những kẻ chạm vào mình, nếu như để anh ta biết là ai, anh ta nhất định sẽ không buông tha bọn họ!
Nhẫn nhịn lửa giận tắm rửa qua loa xong, ra ngoài ngồi bên giường khởi động máy, vừa mở máy mười mấy cuộc điện thoại màu đó tràn ngập ánh mắt, trên phần mềm chat hiện 99+.
Hồ Ti Tùng ngây ra một lúc, mặc dù bình thường cũng có rất nhiều người tìm anh ta nhưng màn hình toàn màu đỏ này rõ ràng không bình thường.
Anh ta đang muốn ấn mở nhìn xem thì một cú điện thoại gọi tới.
Nhìn cái tên nhảy lên, Hồ Ti Tùng nhắm mắt chập chạp nắm lỗ mũi nghe máy.
“Alo…”
“Đỗ hỗn trướng, mày làm cái quái gì vậy, muốn làm Hồ gia sụp đổ mới bằng lòng bỏ qua sao?” Ba Hồ đối diện micro rít gào.
Hồ Ti Tùng: “Ba ba nói gì vậy? Sao con nghe không hiểu.”
“Mặt mũi Hồ gia ta đều bị mày vứt sạch, nhanh chóng lăn về cho tao, lập tức lập tức!”
Điện thoại cúp máy “đùng”, một chút cũng không cho anh ta cơ hội nói chuyện.
Hồ Ti Tùng đành phải cho người đưa quần áo lên, một bên chờ người đưa tới, một bên ấn mở phần mềm.
Toàn màn hình là người lạ hoặc người quen chat riêng với anh ta.
“Cậu điên rồi sao? Cậu vẫn ổn chứ?”
“Không nghĩ tới cậu là loại người thế đấy, khó trách tôi không đuổi kịp cậu.”
“Đàn em nếu em đã thích đàn ông vậy sao lại từ chối anh, anh còn lớn hơn tên đàn ông trong video.”
“Hóa ra học trưởng cấm dục như vậy là vì yếu sinh lý, ha ha ha ha ha ha ha.”
…
Đủ loại, có thể là đồng tình, có thể là châm chọc, có thể là lời nói chán ghét không ngừng tiến vào tầm mắt anh ta, nội tâm Hồ Ti Tùng nhấc lên sóng to gió lớn.
Sao bọn họ lại biết? Nghe nói từ chỗ nào? Video? Video gì? Hồ Ti Tùng bắt lấy một người quan tâm anh ta hỏi, trong chốc lát người kia liền gửi cho anh ta một liên kết.
Ấn mở liên kết, một cái video nhảy ra #Các thiếu gia hào môn trình diễn NP, đa dạng đông đảo toàn bộ đều là đàn ông#
Nhìn thấy tiêu đề kích thích ánh mắt hắn mà giật mình, thái dương nhỏ xuống mấy giọt mồ hôi lạnh, Hồ Ti Tùng tự dưng bắt đầu sợ hãi, không muốn ấn mở video nhưng tay vẫn run run đè xuống mở.
Rất nhanh, hình ảnh xuất hiện, mấy người tiến hành vận động kịch liệt trên ghế sofa. Mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều nhìn qua màn ảnh nhỏ, nhưng cảm nhận khi nhìn thấy người khác biểu diễn trong màn ảnh nhỏ hoàn toàn không giống với bản thân mình xuất hiện trong màn ảnh nhỏ. Mà nơi này lại toàn là đàn ông, anh ta còn là kẻ bị đè!
Ánh mắt Hồ Ti Tùng đờ đẫn nhìn video trong điện thoại di động, không thể tin được kẻ thấp hèn rên rỉ yêu kiều cầu hoan hết sức hưởng thụ kia là mình, nếu không phải cùng một khuôn mặt mà trên người anh ta còn đau, anh ta tuyệt đối không dám tin tưởng.
Ngón tay xiết chặt điện thoại, trong một tiếng âm cuối trầm bổng, trong video anh ta cao trào mà anh ta cũng không nhịn được nữa, ném mạnh điện thoại xuống đất, rớt cái nát bét.
“A!!!”
“Cút! Tất cả cút hết cho tôi!”
Khuôn mặt dối trá cuối cùng cũng rạn nứt, thú tính che giấu bùng nổ, ánh mắt phủ đầy tia máu, một mặt mệt mỏi, phát rồi hoàn toàn lâm vào khói mùi và trong oán hận, hoàn toàn không nghe thấy tiếng mở cửa.
“Cái này… Chào ngài đây là…” Nhân viên phục vụ vẻ mặt xấu hổ, đứng ở cửa do dự không quyết.
Hồ Ti Tùng phát điên đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, sức lực lớn đến mức nhân viên phục vụ nhìn thấy không nhịn được lo lắng có bị trật cổ không.
Hồ Ti Tùng nhìn chằm chằm anh ta không chớp mắt, nhân viên phục vụ không khỏi bị dọa, vội vàng để quần áo xuống, nói câu “Đây là quần áo ngài muốn” liền vội vàng đóng cửa lại.
Đi xuống dưới lầu lặng lẽ lên phần mềm chat, trào phúng tên công tử chơi NP kia tính tình không tốt chút nào với bạn bè, phá vỡ triệt để sự ảo tưởng của các cô.
Bây giờ trên mạng đã sôi trào, những người liên quan muốn xóa bỏ video tìm tới người đăng bài viết, vận dụng nhân lực của tất cả mọi người nhưng không xóa được, muốn khóa bài viết nhưng khóa nó vẫn còn ở trang đầu như cũ, sét đánh cũng bất động.
Những người liên quan không còn cách nào chỉ có thể mặc nó tung bay ở trang đầu, có người nhiều chuyện bóc thân phận mấy người ra, không quá nửa ngày liền ra kết quả, kẻ này dơ bẩn hơn kẻ kia, ý thể hiếp người say rượu lái xe đâm chết người tùy tiện bồi thường tiên là xong vân vân gì cũng có, không có kẻ nào tốt.
Kết luận vừa ra, rất nhiều dân mạng bày tỏ không mua đồ của nhà họ nữa, cổ đông nhao nhao bán cổ phiếu, bộ ngành điều tra ra mấy công ty trốn thuế, được hẹn nói chuyện trong cục cảnh sát, chỉ qua một ngày một đêm Hồ gia và mấy công ty liền phát sản, thuận lợi ngoài dự đoán của mọi người. Mà Hồ Ti Tùng về nhà liền bị đưa đi cục cảnh sát chung, bị phán tội danh sử dụng ma túy, hóa ra còn bị tìm ra ma túy trong phòng bao.
Đương nhiên ma túy là những người khác dùng nhưng lúc chơi hăng hái lên liền mơ mơ màng màng đút cho Hồ Ti Tùng, tóm lại mấy nhà này không còn có khả năng xoay người.
Kiện tụng với nhà họ Trường dĩ nhiên là khỏi phải nói.
Sau khi ba Trường mẹ Trường nghe được, vỗ tay bảo hay, suýt chút nữa đưa vòng hoa cho họ.
Trường Ngọc làm sao cũng không nghĩ tới, chỉ là qua vài ngày nữa thế đạo sẽ thay đổi, cô liếc mắt nhìn người đàn ông đọc sách bên cạnh, hỏi anh: “Chuyện nhà họ Hồ có phải là anh làm không?”
“Vợ đang nói gì vậy? Sao anh nghe không hiểu?” Người đàn ông đọc sách cười vẻ mặt ấm áp lương thiện.
Trường Ngọc biết rõ thế nào không thoát được quan hệ với anh.
“Anh nói cho em, bên trong có phải có bút tích anh làm không.”
Cố Tranh trầm mặc một hồi mới gật nhẹ đầu, anh động tay động chân bên trong, anh phát hiện phía trên đang tìm chứng cứ, anh liền cố ý đặt chứng cứ trước mặt họ giúp một tay, tóm lại là muốn trút giận cho Ngọc nhi, người nhà họ Hồ ở bên ngoài một ngày, Trường Ngọc lại có thêm một phần nguy hiểm tiềm ẩn. Cho nên anh ra tay.
“Anh nên nói cho em biết, em sợ…”
“Sợ cái gì, bây giờ anh là ma, cho dù bọn họ muốn tìm người cũng không tìm ra.” Cố Tranh mặt mày ung dung.
Trường Ngọc: “Cũng đúng… đúng rồi, bây giờ anh đã ở trong trạng thái gì, có thể cảm nhận được thân thể không?”
Từ khi Cố Tranh nói cho cô có khi sẽ cảm nhận được sự tồn tại thân thể cô liền thường xuyên hỏi han tình trạng một chút.
Cố Tranh tới gần, “Muốn biết trạng thái gì thì tới thử một chút chẳng phải sẽ biết sao?”
Trướng Ngọc kịp thời phản ứng trong nháy mắt, uốn éo lườm anh một cái, cảm thấy anh suốt ngày cứ nghĩ tới chuyện kia, không đứng đắn!
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
117 chương
60 chương
8 chương
138 chương
10 chương
42 chương